27 thg 4, 2021

 ĐAM MÊ

 

Bay ngang trời một làng hương

Người đi vào cõi vô thường đắm say

Sợi tình vướng mắt sâu cay

Khói sương mờ mịt loay hoay đường về

 

Riêng ai thăm thẳm đợi chờ

Để cho ngày tháng từng giờ trông mong

Đêm về mộng đẹp cho không

Gối chăn hình bóng nguôi lòng có nhân

 

Sầu đau bội bạc trăm phần

Nỡ mang đi hết lời cần yêu thương

Trái tim ngoan mãi vấn vương

Buồn đau quay quắt trên đường chiều nay

 

Rưng rưng nỗi nhớ tiếc thay

Bờ vai rung động tóc đầy trời xanh

Buông tay xóa dấu tên anh

Tình xa đã nhạt mong manh lạc loài

 

Cung đàn xưa hát chơi vơi

Tình tang tích tịch lời rơi bẽ bàng

Từng chiều vướng víu miên man

Đêm dài tình đã vượt ngàn thời gian

 

Cõi riêng ai mãi thở than

Tương tư lẻ bóng tâm càng đắng cay

Nguôi ngoa sầu ở kiếp này

Quên đi khổ hạnh chờ ngày tái sinh.

 

              -Hải Sơn-

12 thg 2, 2017

Đã lâu lắm rồi trang blog của tôi không cập nhật bài viết, nhân  dịp năm mới Xuân Đinh Dậu, xin chúc tất cả quý bạn hữu nhiều  niềm tin, nghị lực vược qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Gửi quý bằng hữu 03 bài thơ xuân




Lục bát mùa xuân

Mưa xuân rả rích bên thềm
Ngoài kia biển động em mềm tay đan
Ngồi buồn nghĩ chuyện cơ hàn
Thời gian còn đó vô vàn niềm đau
Thương người chờ đến mai sau
Gối sương tóc bạc sắc màu lung linh
Vạn cơn mê chuyện chúng mình
Nhiều khi thức tỉnh thì hình đã tan
Hoa năm tháng, nhuỵ đã tàn
Có chăng còn lại  hai hàng lệ rơi
Mùa xuân sao mãi chơi vơi
Để người tìm lại một thời môi xanh
Một thời nắng gió an lành
Nào ngờ như lá xa cành tiễn đưa
Nhớ nhung biết mấy cho vừa
Gởi tròn lời nguyện đến mùa xuân sau

Trăng tháng giêng

Vầng trăng vằng vặc
Trôi trên đỉnh đầu
Bước ra sân sau
Nghe người em hát
Lời ca xao xác
Đẫm ướt sương đêm
Trăng cười ngó nghiêng
Nhìn tôi lúng liếng
Bầu trời hiển hiện
Rớt giọt trăng tình
Trăng sáng lung linh
Tình em xa quá
Mùa xuân rất lạ
Đêm cháy nồng nàn
Trời đất mênh mang
Nhạt nhoà nỗi nhớ
Trăng còn lo sợ
Mây hẹn không về
Lỡ bước bơ vơ
Bên đời trống vắng
Đêm còn trinh trắng
Hỏi lại tình ta
Trăng có xót xa
Khi người vỡ mộng?
             
TÌNH  KHÚC NGUYÊN TIÊU

Tình xuân ta gửi trọn vào
Nguyên tiêu núi Nhạn lời chào thi ca
Tao nhân khách đến gần xa
Hồn thơ lắng đọng trăng tà ngời lên
Sắt son gìn giữ lâu bền
Bao mùa hò hẹn vẫn còn cố nhân
Lòng ta trong sáng trắng ngần
Yêu người yêu cả mùa xuân đất trời
Tình yêu vào bến ai ơi!
Dập dìu tri kỷ cho đời thêm xanh
Nguyên tiêu cầu chúc an lành
Người đi người ở lòng thành gửi trao
Đêm thơ mãi mãi tự hào
Trời yên đất phú vẫy chào bốn phương
Tình thơ ôm ấp đời thường
Biết bao nhân nghĩa yêu thương trao về
Biệt ly tình khúc đê mê
Thời gian còn mãi lời thề nguyên tiêu…

27 thg 2, 2016

           MUÔN KIẾP KHÔNG PHAI
                                                
Hắn đã trưởng thành. Không cha, không mẹ, không người thân thích, không nghề nghiệp, vẫn sống thế mới tài. Hắn làm bất cứ việc gì, miễn sao có tiền là được. Cha mẹ trước khi nhắm mắt xuôi tay chết vì căn bệnh S hiểm nghèo đã cố gắng đến uỷ ban khai sinh tên cho hắn là Đất. Nguyễn Đồng Đất, tên nghe đầy phong thuỷ. Hai mươi tuổi mua được miếng đất phía đông cầu Sông Hinh, cất tạm ngôi nhà cấp bốn tềnh toàng, đủ che mưa nắng. Nhà vây quanh tứ bề rừng keo, bạch đàn, suốt ngày vi vu trong gió.
Càng lớn càng đẹp trai. Đi đứng khoan thai, ăn nói như đài. Miệng mồm Đất dẻo đến độ thiên hạ đàm tiếu gọi là hoạt ngôn. Hắn nói láo có sách, vậy mà ai cũng tin sái cổ. Cô vợ đầu tiên không cưới hỏi, chỉ làm thủ tục đăng ký kết hôn. Sống với nhau đâu hai năm, được cô con gái, bỗng một hôm khăn gói ra đi mang theo đứa con biệt tích, để lại tờ giấy li dị. Đất không buồn, mà chỉ tiếc người vợ trẻ đẹp bỏ hắn chưa rõ nguyên nhân. Thói đời ăn ở bạc, liệt tổ, liệt tông mấy kiếp của hắn sống ra sao, giờ này nặng gánh đến thế. Hắn ra toà chấm hết. Cô thân độc mã là biểu tượng của chủ nghĩa hoài nghi. Đất đạp lên luân thường đạo lý va chạm với cuộc sống ngổn ngang, đầy rẫy thị phi tốt xấu. Làm gì thì làm, thiếu gì thì thiếu Đất vẫn chịu được, nhưng thiếu đàn bà, hắn sống không nổi. Sau ngày vợ bỏ, chỉ độ hơn nửa tháng, Đất dẫn về người phụ nữ ngoài ba mươi điện nước ngút ngàn. Hắn khai báo với thôn trưởng tạm trú tên Băng Châu. Cô này hơi bị thảnh thơi, suốt ngày chỉ mở điện thoại di động nghe nhạc, đi chợ, nấu cơm cho hắn xơi. Tiền Đất mang về cung cấp. Tối lên giường phục vụ. Ba tháng sau hắn dắt về người đàn bà khác. Người này trông đẫy đà, phốp pháp diêm dúa. Băng Châu dậm chân, giãy nảy, chửi bới hắn là đồ đểu, lừa đảo… gào thét chán chê, Đất cười tỉnh queo ôm người tình mới lăn ra ngủ. Biết không làm gì được, Châu lặng lẽ cuốn gói quần áo bước thấp, bước cao nước mắt lưng tròng. Người đến tên Hiền thay Châu làm nhiệm vụ nấu ăn, giặt giũ. Thi thoảng ra khỏi nhà khi Đất không có mặt. Chả ai biết Hiền làm gì. Tuy nhiên nàng đi đâu về đâu đều dưới sự kiểm soát của Đất. Cô Hiền hình như cũng làm ra tiền, nên tiêu xài rất phung phí. Có những ngày Hiền và Đất rủ dăm ba người bạn đến nấu nướng chén thù, chén tạc rồi nằm ngả nghiêng, la liệt trong nắng chiều nao nao phiền muộn.
Đất lăn lộn cày. Cày không hề mệt mỏi. Chỉ cần nghỉ một ngày, là không có gì bỏ vào mồm. Tiền làm ra nếu không cho gái, có lẽ năm tháng dài lâu tích luỹ chả đến nỗi nào. Thế nhưng cuộc đời hắn đầy rẫy phong lưu, trác táng. Cuối cùng đi sâu vào bản chất chỉ trên răng dưới tút.
Lần này gởi gấm cho chuyến đi xa, Hiền thấy âu lo. Đất ôm người đàn bà trịnh trọng:
- Anh đi vài chục ngày về ngay! Em giữ nhà nhé. Đừng dại kêu thằng đàn ông khác về đú đỡn là bầm mình nghe cưng.
- Em chờ anh! Hiền lả lơi, nhưng nếu lâu quá, em không chịu nổi đâu. Trước khi đi em phải lấy “hết đạn” của anh. Hiền vật Đất ra giường lột quần áo cùng nhau giao hoan hừng hực…
            Nhanh hơn dự kiến. Chỉ mươi mười ngày Đất đã quay về, mang theo một người đàn bà “sầm uất” có bộ ngực vĩ đại bốc lửa, tên Bành. Người của miệt rừng sâu. Dáng đứng như voi, đôi mắt lúc nào cũng muốn thiêu đốt cả khối đàn ông. Hiền sững sờ, máu nóng trong người nổi lên, nàng kiềm chế. Đây là kết quả nằm trong dự đoán. Hiền nghĩ thời gian sẽ còn rất dài mới vỡ, nhưng không ngờ nó nhanh đến thế. Nàng mở miệng cười chua chát, chúc phúc. Chiếc giường chứa cả ba người giãy dụa.  Đất nằm giữa, Hiền một bên, Bành một bên.  Đêm chưa qua, mà trời sao vội sáng. Hiền đi trong sương khói, bằng tâm trạng mơ hồ, chẳng biết ngày mai rồi sẽ ra sao?
            Cuộc sống luôn biến động, ăn chơi cũng phải có thời gian. Tình cảm hun đúc xuất phát từ trái tim ứa máu mới đủ lực bền lâu. Bành và Đất như hai thái cực hút vào nhả ra, nhả ra hút vào. Chao ôi! Sức người có hạn, Đất bỏ Bành như trốn chạy mà không nói lý do. Bành bơ vơ lạc lõng giữa chốn không người. Ba ngày dài hơn thế kỷ, Bành cũng biến mất luôn. Ngôi nhà khép hờ hoang vắng…
            Đúng năm sau, Đất đứng trước ngôi nhà hư hỏng, đổ nát chạnh lòng, nước mắt chực trào ra. Đổi thay, đổi thay nhiều quá, mới chỉ có thời gian, chung quanh nhà dân đã mọc lên nhiều. Người đàn bà thứ năm theo hắn đứng nhìn ngơ ngác trước sự thật đắng lòng. Nàng mảnh mai, dịu dàng đằm thắm, cũng không chịu nổi hoàn cảnh của người tình. Nàng nhỏ nhẹ dứt khoát: Em đi đây, rồi quay ngoắc một trăm tám mươi độ, bước lên xe máy rồ ga phóng bạt mạng ra khỏi rừng keo. Mặc cho Đất thảng thốt chạy theo, năn nỉ, van xin. Chưa có người đàn bà nào Đất xuống nước như người này. Đây là lần đầu tiên thấy hắn đau khổ. Đất rũ người, nằm vật vã hai ngày đêm, rồi vùng dậy don dẹp, tính toán sửa chữa lại ngôi nhà.
            Đất thuyết phục chủ cửa hàng vật liệu xây dựng Thanh Trang ở phố huyện, bán nợ cho hắn. Nào tôn lạnh, gạch xây, gạch hoa, xi măng trị giá hơn ba mươi triệu đồng. Có lẽ mồm mép dài ra, nên chỉ trong đêm hắn lại hợp đồng được với anh chín Dũng, thầu xây dựng sửa nhà cho hắn. Công việc êm xuôi, thuận buồm xuôi gió. Ngày cuối nghiệm  thu bàn giao, sáng Đất tất bật lăng quăng, trưa kêu bà Sáu bán bún giò mang đến sáu tô bồi dưỡng cho đám thợ, hắn hứa chiều sẽ thanh toán tất tần tật. Ba giờ chiều hôm đó, hắn bảo đi có chút việc, luồn xe đến quán dê năm Trảng, đóng vô hai xị rượu đế rồi dọt lên nghĩa trang, gát chân qua bánh xe đánh giấc dài đến sáng.
            Hoàng hôn dần buông! Chủ thầu đi đi lại lại tức điên. Đám thợ nhao nhao lắc đầu ngao ngán. Bà Sáu chờ thu tiền bún đến chán nản. Sáng hôm sau chờ nữa, chờ mãi  gần như nản chí. Bất ngờ điện thoại chín Dũng réo gọi từ bệnh viện huyện. Đất bị tai nạn gãy chân, đang cấp cứu…
- Tiên sư cha mày nghe Đất! Chín Dũng vô phòng hồi sức đối diện với hắn. Đêm qua mày bỏ đi đâu, không nói một lời.
- Đất cười hề hề nhăn nhó. Em không còn xu dính túi, bí quá mới lên nghĩa trang trốn, mờ đất chạy vào thị trấn, có thằng quất xe đạp trong hẻm lao ra, sụm bò chè. Giờ đến nông nỗi này, anh muốn xẻ thịt em thì xẻ.
- Mày chưa yên với tao đâu! Chín Dũng cay cú, hằn học hầm hầm bước ra khỏi bệnh viện…
            Đất chống nạn gỗ về lại ngôi nhà mới tu sửa, khan trang. Chủ cửa hàng Thanh Trang cùng hai tên đầu gấu, mặt mày bặm trợn xông thẳng vào thấy Đất khập khiễng họ khựng lại, tuy nhiên cũng phải lớn tiếng dằn mặt:
- Đất! Mày không thể lừa người khác mãi. Hẹn mi tuần nữa trả đủ, nếu không thì bán nhà trả. Chậm trễ đừng có trách bọn tao ác. Họ đến rồi đi như gió thoảng mây bay…
            Các chủ nợ, có mặt đủ tại nhà Đất. Tổng nợ chín tám triệu đồng. Cả trưởng thôn, và cảnh sát khu vực cùng nhau tìm phương án tối ưu, dàn xếp. Bàn mãi, bàn mãi, không còn cách nào khác, phải bán nhà cho ông chủ Thanh Trang với giá một trăm năm mươi triệu đồng. Yêu cầu viết giấy bán, giao tiền, nhận nhà. Khoan đã, hình như có người dắt trẻ con xuất hiện.
- Ối giời ơi, cô Tám vợ cũ Đất quay về. Bác thôn trưởng ngạc nhiên, gãi đầu, gãi tai.
- Đất dửng dưng nhìn đứa trẻ khôi ngô, tuấn tú. Mắt liếc Tám dò xét nghi ngờ. Anh cảnh sát khu vực nhắc lại:
- Nhà giá đã định, sau khi khấu trừ khoản nợ, anh Đất được nhận năm hai triệu.
- Không cần thiết! Nhà để tôi ở. Cô Tám mở túi xách, lấy ra trăm rưởi triệu, thong thả: Đưa giấy tờ nhà, rồi biến hết cho tôi nhờ. Mọi người nhìn nhau chưng hửng. Có người sướng rân, lục đục nhận tiền nợ kéo nhau đi. Đất còn chần chừ, chưa rời bước. Tám hét: Ông xéo nhanh coi, chướng mắt quá! Đất lủi thủi, chọt gậy lầm bầm: Biết về đâu bây giờ? Cao xanh ơi! Nghìn năm biển rộng sông dài…
            Phiên toà xét xử lưu động công khai tên Nguyễn Đồng Đất phạm tội hiếp dâm  con gái chủ quán Núi Tranh. Đúng là làm ơn sinh quán. Thấy Đất lang bạt, chân khập khiễng họ mới cưu mang. Đồ vô ơn, nuôi ong tay áo. Con gái chưa đầy mười sáu tuổi, sao hắn nỡ nhẫn tâm thế nhỉ? Bản án chung thân khi toà tuyên bố, hắn run lên bần bật, ôm đầu rên xiết, khiếp đảm. Đời này, kiếp này, xã hội này đâu còn cho Đất dung thân. Hắn gục đầu lầm lũi, không dám ngước nhìn ai. Đau đớn thay ngoài kia có đứa bé, mẹ định đưa đến thăm cha. Nghĩ sao cô Tám thụt lùi. Thà không cha còn hơn gieo vào tư tưởng trẻ thơ nghìn lời nguyền rủa là tội đồ muôn kiếp không phai./.

                                                                                                               -HẢI SƠN-

5 thg 1, 2015

DAO CẮT












Ta chưa đi hết chặng đường mỏi mệt
Nhiều khi thấy sức cùng lực kiệt
Những ám ảnh đời thường cứ luôn đè nặng
Bóng chạm vào đâu?
Tiền kiếp đã cho ta nhiều dâu bể
Nhọc nhằn số phận quan trường
Ta đi bên người nhúng chàm hào phóng
Phủ lớp son vàng lộng lẫy tai ương
Lời đắng khó nghe đành trói buộc kẻ đối đầu
Trên thảm hoa vàng nhẫn nại
Buồn nhân gian ẩn sâu khoé mắt lệ ứa vào trong
Không thể chém hết những kẻ dối lừa thánh thiện
Ta tự trả lời câu vô vọng trước hoàng hôn
Sáng mai nay  trở lại cội nguồn
Ngồi lặng im nhìn những con người nhục nhã
Mặt đầy tối tăm bụi bặm quay lưng cười khóc hồng trần.
Ngày đã đi đêm dài lặng lẽ
Nỗi đau làm sao giấu vào thể xác đầy kiêu hãnh
Trơ trọi tình yêu trả nợ phước phần
Ta vẫn cứ ghập gềnh viết vần thơ cạn
Gửi nhiều điều gom góp xoá bỏ nhiễu nhương
Mặt và mặt chạm nhau dày quá
Điều linh thiêng chưa đụng đến phần hồn

21 thg 8, 2014

ÂM -DƯƠNG chiều ĐỒI TRẦU


 









Ta ngước mặt nhìn tượng thần Siva bốc khói
Gió vẫn rần rật đuổi nhau về phía đồi xa
Mặt trời nóng như thiêu đốt
Ẩn hiện nơi đây bóng dáng tiền nhân

Vạn vật đã chìm vào quá khứ
Chỉ còn lại thời gian và chạm trổ bên trời
Tháp vẫn còn đó uy nghi hùng dũng
Một Pôklong Chăm ghi dấu nghìn năm

Ta cuối xuống nghiêng người kính cẩn
Trước linga vĩnh cữu đời đời
Quyện vào yoni cho nhân thế chơi vơi
Thật yêu sao biểu tượng của bảo tồn nòi giống

Ta nhìn xa chân trời rất rộng
Màu đã vàng lên nắng xuống bên thềm
Chiều Đồi Trầu âm dương hoà hợp
Nghe đâu đây tiếng hát rơi rơi

                                                Phan Rang ngày 10/8/2014

2 thg 2, 2014

ĐÔI MẮT NGƯỜI ĐÀN BÀ


Một sớm mai
Trong quán cà phê lạnh giá
Tôi thấy
Đôi mắt người đàn bà sỏi đá sâu thẳm u linh
Đôi mắt ấy
Ám ảnh bỡi lời nguyền cô đơn truyền kiếp
Trong xa xăm
Hiện lên vết đau mệt nhoài thể xác
Và những cuộc tình tuột mất thời gian
Đôi mắt buồn
Như chờ đợi người ở phương xa vô tận
Tìm kiếm gì hình hài sau ký ức ưu tư ?
Nhìn đôi mắt
Lệ đã chảy vào trong nhiều năm ẩn chứa
Cạm bẫy nào em cũng không thể vượt qua?
Mùa xuân sao cứ mãi dần xa
Môi cười lòng thắt lại trước điều bí ẩn
Mong vạn lần xin cho được bình yên
Trong mắt em
Anh vô tình chới với như những con thuyền
Gặp sóng to giữa trời biển cả
Người đàn bà bình thản trước đời còn nhiều gian trá
Ngạo nghễ quay lưng đôi mắt sắc mầu.

20 thg 5, 2013

CHIỀU NGỒI MỘT MÌNH NHÌN LẠI


Chiều nay gió nồm thổi sớm từ phía đại dương
Nước đã hiện ra lung linh ý nghĩ
Em nhìn lại thể xác đã nhiều ngày không trau chuốt
Thấy mình sao xa lạ với chính mình?
Từ vùng xoáy của khối óc lặng im
Em dựng lên khoái cảm trược vào nhục thể
Trong bóng chiều đè lên bí mật niềm tin
Người đã đi mải miết mà ráng trời không với được
Thôi đành quay về giặt giũ niềm đau
Trong đôi mắt em chả còn lưu giữ gì ký ức
Chỉ còn thời gian và ánh chớp chân người
Em vuốt lại mái tóc và chạm tay vào bộ ngực căng tròn
Đã nhiều năm không người đụng tới
Bỗng thấy tim em nghe nghẹt thở, đổ dồn
Đừng ! đừng ngó chung quanh hãy hét lên lời cầu cứu
Em ngửa mặt nhìn trời câu thần chú rớt xuống thật chông chênh

9 thg 2, 2013

TÌM LẠI DẤU VẾT TRÒ CHƠI TUỔI THƠ

Không phải đợi đến mùa xuân tôi mới trở về. Dự định này tôi đã ấp ủ từ lâu, nhưng chưa có dịp. Mùa tảo mộ năm nay, tôi đi tìm quá khứ. Tìm dấu vết của tuổi thơ mà tôi đã lạc mất mấy chục năm ròng.
 Quê nhà tôi nằm bao bọc bỡi những luỹ tre xanh, đường làng như một mũi tên rời khỏi dây cung, bay mải miết. Đám trẻ cùng thời với tôi, chơi với nhau lúc còn mặc quần thủng đít, giờ tóc đã điểm sương, con cháu đuề huề. Ngồi ôn lại chuyện xưa, hỏi đến những trò chơi trẻ em ngày cũ, các bạn tôi cười như nắc nẻ, bảo rằng tôi là đồ ngớ ngẩn, dở hơi. Ông như người ngoài hành tinh mới xuống. Quên đi ông! Trẻ em bây giờ đâu còn mò cua, bắt ốc. Đâu còn lùa bò trâu đến các nghĩa địa gặm cỏ, đâu thả diều trên cánh đồng lúa vừa gặt xong. Bọn nhỏ chỉ biết vùi đầu vào sách vở, cắm đầu vào internet thâu đêm với những trò chơi trực tuyến, mang tính bạo lực thì thử hỏi thời gian nào để các em chơi những trò chơi dân giã. Thời trẻ của chúng mình, với những buổi trưa không ngủ, ngày thì mải miết ở đồng xa, đêm như dài ra, chơi không biết chán. Chơi đến độ quên ăn, say mê bỏ trâu bò ăn lúa bị người ta bắt đền. Nhiều khi bị bố mẹ dần cho những đòn roi cháy đít cũng không chừa.
Tôi thật sự bị sốc với những lời lẽ cay nghiệt của đám bạn. Sao cha mẹ không hướng cho các em quay về trò chơi truyền thống. Đúng là nói chuyện bông phèng. Bọn trẻ có chơi, nhưng chúng nó không tìm hiểu ý nghĩa của từng trò chơi và tạo ra điềm đam mê, thì chơi một lúc là chán ngay. Tôi lang thang về phía Gò Vôi, Gò Dưa, Gò Rừng nơi từng chăn bò năm tháng với hai loại trò chơi “U quạ, Đánh quạ ” đã khắc sâu vào tâm khảm. Dừng trước hai cây Bồ Đề hơn ba trăm năm tuổi bên cạnh ngôi đình mà tôi và đám bạn một thời “đánh trổng” bằng các hình phạt chém trổng lỡ tay bay hòn trổng trúng bạn đến phun máu đầu, vậy mà đứa nào mặt cũng cười tươi, đưa bạn về nhà băng bó.  Đi về phía Đồng Thành xa hun hút, ngôi mộ cổ vẫn còn đó. Đồng lúa vẫn xanh rì rào, thì thầm với biết bao lời tình tự. Nhớ làm sao những trận giả đánh nhau với bọn trẻ người khác xã, chuyến tuyến giữ hai phe là dòng suối nước đục ngầu. Chiến thắng bao giờ cũng kèm theo chiến lợi phẩm. Khi thì vài chiếc giỏ mồm tre (dùng đế đeo vào miệng bò), khi thì vài trăm viên bi đất sét phơi khô thu của đối phương. Đặc biệt khi bắt được “tù binh” thì lột áo, chỉ để lại quần đùi rồi cho về bên kia chuyến tuyến. Nhiều lúc có tù binh, sau khi bị lột áo bỗng nhiên khóc như mưa, hỏi ra mới biết về nhà sợ đánh đòn. Nghĩ tới cảnh thằng Sao “cu lửa” bị mất hai chiếc giỏ mồm bằng dây mây chà phun, bố nó mới đan được hai ngày, hắn nằm vật vã trên thửa ruộng khô, tôi thương nó mà không biết phải làm sao. Chao ôi! Nỗi nhớ sao mà cồn cào đến máu thịt, thứ tự ùa về. Tôi người như đi trên mây gió, bước thấp bước cao bỗng dưng thèm nghe tiếng chim chiền chiện (sơn ca) hót lảnh lót vút trên trời chiều, rồi buông mình giữa không gian xanh thẳm. Thèm nằm dài trên thảm cỏ ngửa mặt nhìn trời, mắt mơ màng xa xôi với những ý nghĩ viển vông trong tương lai mà sau này mình không bao giờ đạt được.
  Trong ngút ngàn ký ức tôi nghe nhiều tiếng hò hét, tiếng chửi nhau, tiếng hát đồng dao hoà mình pha lẫn trong tiếng gió nồm chiều phần phật. Cảm giác mê ly, bay bổng của ngày xưa, ngày nay đan xen lẫn lộn…
Tôi sực tỉnh quay về làng khi trời chiều sắp bắt đầu buông sắc nắng. Làng xóm bây giờ đổi thay nhiều lắm. Không còn nhà tranh vách đất như xưa. Gia đình ai cũng có cơm ăn, áo mặc. Đường đất đã được bê tông hoá hoàn toàn. Ngõ vắng nhưng không xôn xao, cũng chả thấy khói lam chiều lên chơi vơi, bỡi bây giờ nhà nào cũng xài bếp ga, bếp điện, chỉ còn một vài người nấu củi. Tôi đứng rất lâu bên cây Duối trước cống nhà, nó đã già nua, hiên ngang sững sững chứng kiến biết bao đổi thay của cuộc sống. Là nhân chứng cho bao lớp người sinh ra và lớn lên vui chơi từ thuở ấu thơ, cho đến lúc ra đi mang theo cả một miền ký ức. Tôi thầm tiếc cho lớp trẻ bây giờ đâu còn những trò chơi tuổi thơ đầy dấu ấn. Có lẽ ký ức của họ sau này chỉ còn geam online và điện tử
Tôi ung dung bước vào nhà khi đêm đã lên đèn. Mẹ tôi loay hoay với đống lá chuối, chuẩn bị gói bánh tét, bánh chưng. Tôi lại ngồi bên mẹ nghe bà tâm sự và nói những chuyện tết của ngày xưa./.

10 thg 1, 2013

KHÔNG THỂ TÀN PHAI














Hoa  bắt đầu nở trên từng phiến lá
Mùa đã về chưa, ai rạo rực trong lòng
Bàn tay búp măng chạm vào buổi sớm
Đọng lại giọt sương cho trời đất an lành

Nắng vút cao hồng  lên ánh mắt
Lặng lẽ lời thì thầm em gửi đến anh
Không thể mang cho em món quà vô giá
Tình yêu sẽ biến anh thành gã dại khờ

Vội viết cho em được mấy vần thơ
Mùa xuân không hề tàn phai nhan sắc
Trái tim chúng ta đập khẽ khàng rất thật
Ru lời yêu bất tận ngả nghiêng

Trái tim say nhưng đâu thể  ưu phiền
Hãy nói đi, nói đi nghìn lời dâng hiến
Dù sự thật có vơi đầy hiển hiện
Mãi mãi trong ta máu vẫn chảy trường tồn...

20 thg 9, 2012

NỒNG ĐỘ


Ta vốc nước phả vào mặt chai lì bốc khói
Gió vẫn gào lên rần rật đuổi nhau về phía đồng xa
Mặt trời  treo trên đỉnh tháp cô đơn tức tối
Nhìn thế gian hừng hực toả xuống những làn nóng đến phát sốt



Ngày hạ không bao giờ chớm nở
Lạnh lùng xô đổ màn đêm uy nghi, sừng sững
Cơn thèm khát muốn kéo em cho trận mưa đầu mùa đổ lệ
Trong con mắt còn đọng lại cảm giác bị huỷ diệt

Ta chưa biết mùa hạ sẽ đi về đâu
Ánh sáng như cơn điên, soi rọi, ngấu nghiến đè bẹp xác thân
Khoảng cách nào để chúng ta vượt qua cạm bẫy
Mà thời gian đang chứng kiến sự đổ vỡ, tàn lụi hình hài

Hàng vạn cơn mê, em gom góp đống tàn tro
Không hình dung nổi đã bao lần bị rải bùa màu nhiệm
Mồ hôi kêu tên anh trong trí nhớ bị tước đoạt
Bí hiểm vỡ  tung cho lồng ngực dâng trào

Ta chưa bao giờ xoá bỏ em trong miền ký ức
Dù muốn hay không mùa hạ vẫn phải tàn phai
Đi qua tháng năm bàn tay khô cằn héo úa
Ngửa mặt nhìn trời, đất lồi lõm xô lệch đôi chân

17 thg 8, 2012

TỰ KHÚC BẢN NĂNG







Tôi thấy nàng nằm xuống trên đồi cao
Miệng rêu rao lời ca ngạo mạn
Những giọt nước rớt xuống đôi vai gầy trần trụi
Mắt nhìn quỷ dữ vô hồn...


Nàng nằm đó ngực nhô phập phồng hơi thở
Bầu vú trắng ngần loã thể cùng ánh trăng thanh
Kẻ tà dâm đứng trong bóng tối lè lưỡi liếm mép
Kiềm hãm dục vọng để được chiêm nghiệm sung sướng đê mê


Nàng thoát y cho trời đất lên cơn đổ bệnh
Gió mơn mởn tụ tập mùi xạ hương trinh tiết
Da thịt thơm tho quyến rủ thần linh phủ phục vây quanh
Lòng đất cựa mình khao khát, lạnh sống lưng nàng


Bắt đầu uốn éo đôi chân dài sung mãn
Suối khe rực lửa sâu hoắm sương đêm biển mặn
Thúc dục thúc dục nhục thể cuồng phong biến tấu
Lả tả đôi tay quờ quạng bến bờ


Nàng quằn quại cào cấu, vuốt ve thịt da mơn trớn
Đôi mắt long lanh hừng hực bốc lên lời dâng hiến
Trong tận cùng của sự trỗi dậy thể xác phù hư
Đêm vẫn cô đơn và dài ra nơi góc khuất hư không.

8 thg 5, 2012

CHẠM VÀO MỤC RUỖNG VIII


Nhiều vấn đề nảy sinh trong cuộc sống 
Vố số chuyện bi hài  dang dở khóc cười
Đã xuất hiện vầng thái dương ngày mới 
Soi rọi niềm tin


Những vấn đề nảy sinh rêu rao, bêu rếu
Úp úp, mở mở
Thật giả, giả hư
Va chạm, cào cấu, hoang tưởng, vô hình

Đám thuộc hạ bắt đầu chia làm phe phái
Đứa hí hửng, đứa gật gù tưởng tượng 
Đứa ậm ừ , tiếc nuối về một thời vàng son sắp tuột
Tôi  anh ách lòng hơn chục năm qua 
Lắng đọng nỗi đau cả tinh thần và thể xác

Dưới bầu trời này
Những con người kiêu hãnh nắm tay nhau tiếp bước
Trên con đường nham nhở, chông gai
Đất nước chưa được bình yên, khi đời còn nhiều suy thoái
Tha hoá  cám dỗ đã ăn sâu  vào tiềm thức linh hồn

Gió chiều đang bay qua lồng lộng
Nhìn từ biển xa, đất nước rực xanh miền khao khát
Tôi bền bỉ hát lên khúc nhạc đấu trường
Rồi ngả nghiêng trong trong ánh chiều nao nao phiền muộn

26 thg 3, 2012

LỰA CHỌN

Tôi kiệt sức vì cuộc sống mưu sinh
Xác thân nhiều khi ngã quỵ vào bóng tối

Gượng đứng lên đi anh, cuộc đời còn dài lắm

Tôi ngửi thấy mùi lên men của ngày dơ bẩn

Những dấu tích sột soạt trược qua khốn khổ

Đè vết thương vào cõi tâm linh huyền bí mù loà




Làm sao ai hiểu được, sự sáng tạo bị giấu vào quyền lực

Bưng bít đến tận cùng của xảo trá động tĩnh đêm khuya

Tôi nghe gió thổi, tôi nghe sương rơi trên vết nứt

Hình như có tiếng hoài nghi trở mình bên cái chết cần kề


Tôi lại đi vào bờ vực nơi có bến bờ sinh tử

Tâm hồn nhẹ nhàng như một vệt sao rơi

Ẩn chứa, ẩn chứa nhiều cạm bẫy thối tha và dốt nát

Bi kịch từ giấc mơ sao diến giải được ngôn từ


Tôi gắn vào tôi thêm nhiều dũng khí hư vô

Để bào thai sự đối chọi trước đời suy thoái

Không mộng mị, không lang thang cô đơn bối rối

Vững chãi đứng lên như anh nông dân bên những luống cày

12 thg 3, 2012

RANH GIỚI MONG MANH

(Tặng các chị em nhân ngày quôc tế phụ nữ 8/3)

Em đâu còn đủ sức để chờ anh
Khi ngày cứ qua, ngày dài huyễn hoặc

Nỗi buồn đã lấy hết tháng năm tàn tạ

Nhìn lại mình đi, xuân sắc mãi dần xa



Em đâu còn đủ sức để đợi anh

Khi đêm về lẻ loi một mình cô quạnh

May mà có con còn chút cân bằng

Nếu không trái tim em yếu mềm vỡ vụn


Em không còn đủ sức để chờ anh

Những thèm khát bản năng nhoài lên trong bóng tối

Em muốn mở tung lồng ngực va chạm với đời

Nhưng lễ nghĩa gia phong đã cản ngăn, chùn bước


Em không còn đủ sức để chờ anh

Đuổi yêu thương, chờ yêu thương mộng mị

Anh không còn là anh ngày của chúng mình

Thì đừng trách em sao bạc tình vô nghĩa


Anh ơi! Sức của em đã cùng lực kiệt

Em sống bây giờ tất cả chỉ vì con

Hãy quay về ghì chặt xác thân môi hôn đẫm lệ

Để đời của hai ta thêm dấu ấn nồng nàn...

27 thg 2, 2012

TÌM KIỂM GÌ Ở ĐÀ LẠT

Bắt đầu từ đỉnh Lang biang độ cao chóng mặt
Mây bay xuống phố mùa xuân

Những mái nhà nhỏ như bàn tay

Ngút trong tầm mắt

Người bạn của tôi trầm ngâm trước ống kính

Xao xác nụ cười thân thiện

Chiếc xe chạy dưới hàng thông ngoặc cua xé gió

Tim em thình thịch sao muốn vỡ tung

Đất trời lành lạnh

Anh cầm tay em, thung lũng tình yêu hờ hững

Đôi lứa mùa này chạm trổ màu hoa

Hồ Xuân Hương sương giăng, ly cà phê buổi tối

Nhập nhoà ánh đèn sóng nước ai khua

Chợ đêm tiếng rao chào mời đon đả

Rau ở đây đắc như sâm Hàn quốc

Gửi về miền xuôi câu nói tâm tình

Có người bạn mời tôi qua lối nhỏ

Ngôi nhà riêng chất chứa nỗi niềm

Anh đã hát hết nỗi lòng của người xa xứ

Uống chén rượu xuân men đậm ngất ngây...

Những người bạn của tôi lang thang không mỏi

Hoa Đà lạt cứ vẫn hồn nhiên

Hồ Tuyền Lâm yên bình như Trúc Lâm thiền viện

Về Cam Ly ngang qua nghe câu kinh sám hối giáo đường

Tôi tìm kiếm gì nơi phố núi?

Khi cái lạnh đập tê lồng ngực

Em có còn về nơi chúng mình ngày xưa hò hẹn?

Mùa đã chạm vào nỗi nhớ bâng quơ...

7 thg 2, 2012

TÌNH KHÚC NGUYÊN TIÊU

Tình xuân ta gửi trọn vào
Nguyên tiêu núi Nhạn lời chào thi ca

Tao nhân khách đến gần xa

Hồn thơ lắng đọng trăng tà ngời lên

Sắt son gìn giữ lâu bền

Bao mùa hò hẹn vẫn còn cố nhân

Lòng ta trong sáng trắng ngần

Yêu người yêu cả mùa xuân đất trời

Tình yêu vào bến ai ơi!

Dập dìu tri kỷ cho đời thêm xanh

Nguyên tiêu cầu chúc an lành

Người đi người ở lòng thành gửi trao

Đêm thơ mãi mãi tự hào

Trời yên đất phú vẫy chào bốn phương

Tình thơ ôm ấp đời thường

Biết bao nhân nghĩa yêu thương trao về

Biệt ly tình khúc đê mê

Thời gian còn mãi lời thề nguyên tiêu…