Những người bạn của tôi đầy kiêu hãnh một thời
Tâm tưởng ngày nay dần thay đổi hết
Họ sống chỉ biết cuối đầu im lặng ăn tiền
Nhiều khi cũng chẳng biết cười, biết khóc
Ai! Ai đã đổ vào đầu óc bạn tôi sự ngọt ngào man trá?
Nuốt chửng sự đớn đau vật lộn xác thân
Đầu óc họ giờ như chiếc bình rỗng tếch
Và linh hồn đã bị xé nát từ lâu
Những người bạn của tôi đang mải mê nơi vực thẳm
Không nghe tiếng thét gào vọng lại buổi bình minh
Họ đang sung sướng, xa xỉ với đôi mắt đầy dục vọng
Cõi nhân gian ta đếch nhận từ bi
Tôi đang bước qua từng thể xác
Soi sáng, thanh lọc nhóm lên ngọn lửa niềm tin
Ta vẫn thấy sự kiêu hãnh còn thoát ra từ ánh mắt
Ngồi đợi chờ để đón nhận những chiếc gai.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét