Tối ngày 18/11/2008 tôi và Huỳnh Hiếu đi dự ngày đại đoàn kết toàn dân tộc khu phố , vừa nghe vừa bàn chuyện viết lách, bỗng nhiên anh nhớ tới vụ nhà văn nông dân Ngô Phan Lưu bị tai nạn cách đây ba hôm, do uống rượu quất chỉ cần câu .
Lẽ ra tối hôm đó, tôi và Huỳnh Hiếu đến liền để thăm anh, nhưng ngoặc nỗi nước thành phố Tuy Hoà càng lúc càng lớn, xe chết máy, đành bó tay bất lực. Hai hôm sau, trời vẫn còn đang mưa, nhưng tôi kiên quyết đến thăm xem tình hình, sức khỏe anh thế nào. Vừa đến nhà, Ba Lưu đon đả ra mở cửa. Sắc diện hồng hào, khoẻ re chả thấy thương tích gì cả . Tôi chặc lưỡi hóm hỉnh:
- Ủa ! Nghe nói chú Ba (gọi bằng chú vì vai vế tôi là anh )bị tai nạn kia mà, sao râu chú không cạo, vẫn đẹp như thường ? ( Ba Lưu để bộ râu rất oách )
- Ông nhe răng cười ! Tai nạn thì trị thương, uống thuốc, cớ sao phải cạo râu !
- Râu ảnh hưởng sức khoẻ dữ lắm, chú mà bị tai nạn cơ thể chỉ tập trung nuôi râu, người sẽ ốm yếu, chỉ thấy toàn da bọc râu coi sao được ! Cạo gấp ! Cạo gấp.Tôi đùa .
- Nhưng không sao ! Hú hồn tôi vẫn còn nguyên vẹn ! Ba Lưu vừa nói, vừa rót trà mời tôi. Chưa kịp uống hết ly trà, vợ chú từ nhà sau ló mặt chào , rồi xổ một tràng dài, kể lể . Tuyệt đối từ nay trở đi không rượu chè gì cả . Ba Lưu than thở :
- Kinh thiên động địa . Suýt bỏ mạng như chơi . Hết gạo về quê chở. Gặp chiến hữu thì uống ! Uống từ Hoà Mỹ, xuống Hoà Đồng, ra Hoà Bình . Hết rượu lại bia, hết bia lại rượu . Ra khỏi nhà con lúc ba giờ chiều mãi đến sáu giờ mới thẳng tiến. Nào ngờ tâm hồn lâng lâng bay bổng, chân nam đá chân xiêu, đến đường Nguyễn Tất Thành ( quốc lộ IA cũ ) khu phố 1-Phường Phú Lâm mờ mắt, lực bất tòng tâm phải dừng xe bên mé đường ngủ gật. Ngủ đứng không đã, ngã dài ra ra đất ngủ tiếp...
Tám giờ đêm, Đức Thắng hoạ sĩ, Bình dừa SVC bày ra cuộc nhậu, gọi Ba Lưu đến uống ly chơi . Chuông điện thoại đổ dài ! Quái lạ sao Ba Lưu không nghe nhỉ , Thắng lầm bầm . Năm phút sau Thắng gọi tiếp . Alô ! Giọng nói của một người đàn bà ! Xin lỗi chị là ai sao cầm máy của bác Ba Lưu . Tôi là người lạ không quen biết, nhưng tôi thấy ông ta nằm lăn đùng ra ngoài đất, từ chiều đến giờ, truớc cửa nhà tôi, nghe điện thoại trong túi áo réo, bốc nghe thử . Có lẽ bị tai nạn, hay say rượu gì đó, anh là người nhà đến đưa ổng về. Hết ! Cúp máy.
Nghe chưa kịp nội dung đầu đuôi, tai nheo, Đức Thắng cùng anh Bình và cháu Bảo con trai anh Bình tản hồn xách hai xe nổ máy , nhậu nhẹt dẹp bên . Ra đường mới biết mình chưa kịp hỏi Ba Lưu nằm ở chỗ nào . Thắng lại alô, hoá ra ông Lưu nằm ở Đường Nguyễn Tất Thành . Vọt lẹ ! Vọt lẹ...
Đây rồi ! Trời đất ! Ba Lưu ơi là Ba Lưu !!! Dậy ! Dậy ! Ba Lưu dụi mắt, ngồi dậy, ngơ ngác. Bình, Thắng sờ người hỏi : Ông có sao không ? Ba Lưu đáp tỉnh queo: Không sao , say quá ! Cho xin điếu thuốc .Ông kiểm tra lại có mất mát, tiền bạc, giấy tờ gì không ? Ô kê ! Thế thì tốt ! Hú Hồn . Ông ngồi lên xe cháu Bảo chở về . Anh Bình mệnh lệnh !!!
Hơn chín giờ đêm về đến nhà, vẫn còn trạng thái ngất ngưởng . Hôm sau vợ nổi cơn tam bành, khẩu chiến. Cấm ! Cấm tuyệt đối . Điện thoại di động cũng bị vợ thu hồi .
- Chắc phải bỏ rượu thôi, anh Hải Sơn ơi ! Thế đời còn gì vui . Ba Lưu trầm xuống.
- Tôi cười : Bỏ từ lỗ mũi trở lên ! Già rồi ! Uống phải tự lượng sức mình, nếu đi đường xa phải có tài xế . Trẻ như tôi đây còn lên bờ, xuống ruộng huống hồ gì chú.
- Thôi ! Hú Hồn tai qua nạn khỏi, người không sao, tài sản không mất dân Phú Lâm tốt thật . Nhưng tốt nhất vẫn là anh Bình, anh Thắng và cháu Bảo.Tôi nói nhỏ khi chú tiễn tôi ra cổng : Lúc nào khoẻ lén vợ, mang theo ít tiền (tiền riêng vợ không biết ) đến nhà anh Bình hoặc nhà anh Thắng mua con gà cồ luộc nấu cháo và rọ bia sài gòn nhậu, trả lễ. Sau chửi cho ông Bình, ông Thắng một trận vì tội nhậu hay kêu réo bạn bè làm mất giấc ngủ của ông ở khách sạn ngàn sao...
- HẢI SƠN -
Lẽ ra tối hôm đó, tôi và Huỳnh Hiếu đến liền để thăm anh, nhưng ngoặc nỗi nước thành phố Tuy Hoà càng lúc càng lớn, xe chết máy, đành bó tay bất lực. Hai hôm sau, trời vẫn còn đang mưa, nhưng tôi kiên quyết đến thăm xem tình hình, sức khỏe anh thế nào. Vừa đến nhà, Ba Lưu đon đả ra mở cửa. Sắc diện hồng hào, khoẻ re chả thấy thương tích gì cả . Tôi chặc lưỡi hóm hỉnh:
- Ủa ! Nghe nói chú Ba (gọi bằng chú vì vai vế tôi là anh )bị tai nạn kia mà, sao râu chú không cạo, vẫn đẹp như thường ? ( Ba Lưu để bộ râu rất oách )
- Ông nhe răng cười ! Tai nạn thì trị thương, uống thuốc, cớ sao phải cạo râu !
- Râu ảnh hưởng sức khoẻ dữ lắm, chú mà bị tai nạn cơ thể chỉ tập trung nuôi râu, người sẽ ốm yếu, chỉ thấy toàn da bọc râu coi sao được ! Cạo gấp ! Cạo gấp.Tôi đùa .
- Nhưng không sao ! Hú hồn tôi vẫn còn nguyên vẹn ! Ba Lưu vừa nói, vừa rót trà mời tôi. Chưa kịp uống hết ly trà, vợ chú từ nhà sau ló mặt chào , rồi xổ một tràng dài, kể lể . Tuyệt đối từ nay trở đi không rượu chè gì cả . Ba Lưu than thở :
- Kinh thiên động địa . Suýt bỏ mạng như chơi . Hết gạo về quê chở. Gặp chiến hữu thì uống ! Uống từ Hoà Mỹ, xuống Hoà Đồng, ra Hoà Bình . Hết rượu lại bia, hết bia lại rượu . Ra khỏi nhà con lúc ba giờ chiều mãi đến sáu giờ mới thẳng tiến. Nào ngờ tâm hồn lâng lâng bay bổng, chân nam đá chân xiêu, đến đường Nguyễn Tất Thành ( quốc lộ IA cũ ) khu phố 1-Phường Phú Lâm mờ mắt, lực bất tòng tâm phải dừng xe bên mé đường ngủ gật. Ngủ đứng không đã, ngã dài ra ra đất ngủ tiếp...
Tám giờ đêm, Đức Thắng hoạ sĩ, Bình dừa SVC bày ra cuộc nhậu, gọi Ba Lưu đến uống ly chơi . Chuông điện thoại đổ dài ! Quái lạ sao Ba Lưu không nghe nhỉ , Thắng lầm bầm . Năm phút sau Thắng gọi tiếp . Alô ! Giọng nói của một người đàn bà ! Xin lỗi chị là ai sao cầm máy của bác Ba Lưu . Tôi là người lạ không quen biết, nhưng tôi thấy ông ta nằm lăn đùng ra ngoài đất, từ chiều đến giờ, truớc cửa nhà tôi, nghe điện thoại trong túi áo réo, bốc nghe thử . Có lẽ bị tai nạn, hay say rượu gì đó, anh là người nhà đến đưa ổng về. Hết ! Cúp máy.
Nghe chưa kịp nội dung đầu đuôi, tai nheo, Đức Thắng cùng anh Bình và cháu Bảo con trai anh Bình tản hồn xách hai xe nổ máy , nhậu nhẹt dẹp bên . Ra đường mới biết mình chưa kịp hỏi Ba Lưu nằm ở chỗ nào . Thắng lại alô, hoá ra ông Lưu nằm ở Đường Nguyễn Tất Thành . Vọt lẹ ! Vọt lẹ...
Đây rồi ! Trời đất ! Ba Lưu ơi là Ba Lưu !!! Dậy ! Dậy ! Ba Lưu dụi mắt, ngồi dậy, ngơ ngác. Bình, Thắng sờ người hỏi : Ông có sao không ? Ba Lưu đáp tỉnh queo: Không sao , say quá ! Cho xin điếu thuốc .Ông kiểm tra lại có mất mát, tiền bạc, giấy tờ gì không ? Ô kê ! Thế thì tốt ! Hú Hồn . Ông ngồi lên xe cháu Bảo chở về . Anh Bình mệnh lệnh !!!
Hơn chín giờ đêm về đến nhà, vẫn còn trạng thái ngất ngưởng . Hôm sau vợ nổi cơn tam bành, khẩu chiến. Cấm ! Cấm tuyệt đối . Điện thoại di động cũng bị vợ thu hồi .
- Chắc phải bỏ rượu thôi, anh Hải Sơn ơi ! Thế đời còn gì vui . Ba Lưu trầm xuống.
- Tôi cười : Bỏ từ lỗ mũi trở lên ! Già rồi ! Uống phải tự lượng sức mình, nếu đi đường xa phải có tài xế . Trẻ như tôi đây còn lên bờ, xuống ruộng huống hồ gì chú.
- Thôi ! Hú Hồn tai qua nạn khỏi, người không sao, tài sản không mất dân Phú Lâm tốt thật . Nhưng tốt nhất vẫn là anh Bình, anh Thắng và cháu Bảo.Tôi nói nhỏ khi chú tiễn tôi ra cổng : Lúc nào khoẻ lén vợ, mang theo ít tiền (tiền riêng vợ không biết ) đến nhà anh Bình hoặc nhà anh Thắng mua con gà cồ luộc nấu cháo và rọ bia sài gòn nhậu, trả lễ. Sau chửi cho ông Bình, ông Thắng một trận vì tội nhậu hay kêu réo bạn bè làm mất giấc ngủ của ông ở khách sạn ngàn sao...
- HẢI SƠN -
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét