Chiếc xe khách đang xổ đèo, bỗng nhiên tuột thắng lao nhanh vùn vụt, mọi người ngồi trong xe hỗn loạn , nhốn nháo, hồn xiêu phách lạc. Thành nhắm mắt cầu nguyện, mặc cho số phận . Rầm ! xe va vào vách núi và lô xuống hố . Thế là hết ! Thành chúi đầu, đụng phải vật gì đó đau điếng rớt xuống đường lộ. Anh lồm cồm ngồi dậy phủi quần áo, đầu gối rách toạc rướm máu . Thành lẩm bẩm : May quá sao mình vẫn còn sống . Chiếc xe khách bẹp gí ! Hơn chục người tử nạn , số còn lại bị thương rất nặng, kêu la, rên rỉ, gào thét . Anh lia đôi mắt nhìn lần cuối rùng mình . Xe cấp cứu , xe cảnh sát 113, xe cảnh sát giao thông bao vây rú còi inh ỏi . Các bác sĩ nhào xuống hiện trường cứu người . Thành tản hồn bước lên chiếc xe khách khác, tim vẫn còn đập thình thịch, chân run…
Mùa tháng tám, phố xá về đêm, mưa bay giăng mắt . Hoa sữa rơi rụng tả tơi, nồng nặc. Thành lang thang lội bộ cùng cô bạn gái tri kỷ lâu năm , đi chán tạt vào quán Thương Thương nhâm nhi ly chè nóng . Anh kể cho cô bạn nghe về sự kiện chiều nay mình thoát nạn . Cô bạn không tin ! Thành cười méo mó trông đến tội nghiệp. Đêm đó anh nghỉ lại thành phố lấy sức, mai về thăm quê, thăm vợ chồng người anh cả trông coi từ đường …
00000oooo00000
Đô anh ruột của Thành , trưởng công an xã . Cuộc sống đang còn nhiều khó khăn . Vợ chồng Đô sống nhờ mấy sào ruộng , nuôi heo và chăm sóc bốn con bò lai . Bố anh tham gia cách mạng từ mùa thu năm 1945, hy sinh năm 1965 ở vùng núi Gò Thị Thùng chưa tìm thấy xác. Mẹ già yếu, bệnh tật triền miên sống nhờ mấy đồng tiền chính sách , thiếu trước hụt sau. Đô luôn nặng nợ canh cánh bên lòng, bằng mọi giá phải tìm cho được hài cốt cha đem về nghĩa trang mới thỏa chí tang bồng, nguyện ước. Lần này thằng Thành về nghỉ phép, anh em bàn tính chu đáo đi với mấy người bạn chiến đấu của ba một chuyến thử xem sao . Đêm đang mơ mơ màng màng, Đô loáng thấy bố mình quần áo chỉnh tề, đầu đội mũ cối xanh, mang chiếc xách cót lững thững vô sân rồi bước lên bậc tam cấp vào nhà, anh vùng dậy hét tướng :
- Ôi Con chào bố ! Sao bố đi lâu thế không về thăm mẹ một lần cho bà đỡ nhớ !
- Bố bận công tác lắm , dạo này hay đi nhiều . Bữa nay họp ở Nha Trang về cùng chuyến xe thằng Thành , xe ra đến đèo lao xuống hố, tao bốc nó ném xuống đường mới thoát nạn . Em mầy đang nghỉ ở Thành phố . Thật tội nghiệp cho đám hành khách. Xe cũ nát hết đời từ lâu, sao chính phủ vẫn cứ để bọn chúng sử dụng lưu hành, giờ hậu quả thấy đấy. Ông nhăn nhó với Đô, cởi bỏ chiếc mũ, túi xách để lên bộ ván rồi vào nhà chính ngồi xuống chiếc ghế vuông tâm sự :
- Đô này ! Bố ở mãi tận núi cao Gò Thị Thùng,cùng với một vài đồng đội không nhà không cữa ,buồn lắm ! Sao tụi bay không lên đó xây cho tao một cái để chịu nắng mưa ! Con cái tệ thật.
-Tụi con khổ quá ! Tiền bạc làm ra khó, nhưng cũng sẽ cố gắng làm cho bố ngôi nhà. Đô đứng dậy phân bua.
- Khổ thì khổ ! Nhưng hồi giờ các con có đến nơi bố ở chưa, chiến tranh kết thúc lâu rồi sao cha con, gia đình mình không sum họp đoàn tụ. Tụi bay có ngó ngàng gì đến bố mày đâu ! Thôi bố đi đây ! Ông giận giữ , nặng lời vội vã bước ra .
-Đô chạy theo năn nỉ : Kìa bố ! ở chơi ít ngày rồi hẳn tính, sao bố không tâm sự với mẹ đôi câu, bà ấy yếu lắm rồi, mắt mờ không còn nhìn thấy? Đô với tay theo níu bố đập phải cánh cửa sổ , giật mình tỉnh giấc vã mồ hội hột…
Từ lúc Đô ngủ mơ màng la í ới, chị Thủy vợ Đô nằm trên chiếc võng ở phía nhà dưới trằn trọc, mắt rảo hoảnh.Bỗng chị nhìn thấy một quả cầu lửa to cỡ quả banh tenit, phía sau đít có chấm ánh sáng xanh quay tít, xoay tròn vọt thẳng vào trong nhà hực hỡ, từ từ đáp xuống chiếc bàn. Chị Thủy run lập cập, hoảng quá miệng lấp ba lấp bấp, nhắm nghiền mắt van vái :
- Nam Mô a di đà phật !Ông bà ,tổ tiên, bố mẹ có linh thiêng về thăm nhà đừng làm cho con cháu sợ … Vái một hồi chị mở mắt ra, quả cầu lửa đã biến mất từ lâu, chỉ nghe tiếng nói của Đô từ nhà trên vọng xuống :
- Em lảm nhảm gì mãi vậy ? Anh gọi không nghe sao ?
- Thủy bật dậy, mình nhổm chân lông : Hú hồn ! Anh có thấy gì không ?
- Đô dụi mắt : Thấy gì đâu ! Nằm mơ thì có .
Thủy lắc đầu lơ đễnh, im lặng . Chị đốt ba nén nhang cắm vào ly hương bàn thờ nhắc chồng :
- Thôi ngủ đi anh ! Sáng mai em kể anh nghe…
00000ooooo00000
Thành đạp chiếc xe đua với buổi sáng ban mai lòng phơi phới. Đêm qua ngủ ngon giấc, anh ghé ngả năm mua ít trái cây về làm quà cho các cháu. Mua cho mẹ chiếc áo len chống lạnh khi mùa đông đến . Dự định kỳ này về phải tìm mộ cha cho kỳ được , bàn tính chuyện cưới vợ . Đầu óc anh lung tung bao thứ . Một giờ sau anh đã có mặt ở gia đình .Các cháu thấy anh về, ùa ra reo hò :
- Chú Thành ! Chú Thành về Bố ơi !
Thành ném chiếc xe đạp vào góc sân, bước vào chào cả nhà ! Chưa kịp thay quần áo, ngồi uống ly nước anh hú vía cùng vợ chồng Đô:
- Đúng là số mạng lớn ! Chiều hôm qua nguyên cả chiếc xe khách lao xuống vực thẳm ở đèo Cả, nát như tương , nhưng chẳng hiểu vì sao em lại rớt xuống xuống đường trầy sơ đầu gối. Nghĩ lại giờ vẫn thấy còn run .
- Số cái con khỉ ! Đô lầm bầm : Đêm qua bố về cho anh biết , ông đi cùng chuyến xe với mầy, khi xe đến đèo biến cố xảy ra , ổng ném mày xuống đường mới còn sống nghe em. Thành không tin chuyện Đô nói, ngẩn người. Chị Thủy chen vào :
- Bố linh lắm ! Đêm qua ổng về, chị nằm trên chiếc võng thấy một quả cầu lửa đỏ ối, phía sau đít có chấm xanh bay thẳng vào nhà trông phát khiếp. Chị không dám nhìn , khấn vái mãi mới hết .
- Hóa ra lúc nửa đêm anh gọi , em không nghe cứ lảm nhảm mãi, thì ra đang khấn vái ! Đô nhìn Thủy , Thành xuống giọng : Thật ra đêm qua anh nằm mơ tâm sự với bố dăm câu. Hình như ổng giận anh em mình lắm . Vì sao mãi đến bây giờ không đi tìm hài cốt .Bố nặng lời , đùng đùng bỏ đi anh chạy theo năn nỉ mãi không được thì tỉnh giấc…
Như có lỗi gì đó, cả ba anh chị em im lặng không nói một lời, trong sâu thẳm ý nghĩ mọi người một ngày gần đây phải đi tìm bố…
00000ooooo00000
Cầm chắc số điện thoại di động của bác Hoàng , kỳ này ông không ra Phú yên được đành phải chỉ đạo từ xa . Thành , Đô cùng hai người bạn và anh Tám ở tỉnh đội cơm đùm , cơm nắm cuốc – xẻng lên đường . Núi rừng An Xuân, An Lĩnh mờ trong sương khói . Họ lặn lội, leo từng con dốc, lội suối ,trèo đèo. Vùng cao địa đạo Gò Thị Thùng hoang tàng quá . Cây cối bị bọn lâm tặc chặt phá lấy gỗ, củi, đốt than đến độ tơi bời, chỉ còn các loại cây con mới lớn , dây leo gai góc chằng chịt . Thi thoảng có những ngọn đồi dân tình đốt làm rẫy cháy nham nhở , trơ trụi . Được đ/c Phó bí thư đảng ủy xã , dân chính gốc dẫn đường vậy mà vẫn bị lạc lối . Anh Tám không định hình được nơi nào là trận địa chính Gò Thị Thùng mà năm xưa anh đã từng quần nhau cùng bọn Mỹ. Quanh đi quẩn lại, vật lộn với các vết tích bị che lấp do thời gian, anh đành thở dài ngồi nghỉ tạm trên một tảng đá . Đô đốt nhan khấn vái tứ phương , mong bố và các anh linh liệt sĩ chỉ đường. Thành nhấn máy điện thoại :
-Alô ! Chào bác Hoàng ! Cháu là Thành đây, đang cùng anh trai và anh Tám tỉnh đội đi tìm mộ bố. Giờ đang ở giữa rừng, mờ mịt không lần đâu ra manh mối bác chỉ giúp cháu .
- Vâng ! Vâng ! Chờ bác ít phút. Tai Thành lắng nghe, không gian mênh mông vô tận. Bác Hoàng cười nhẹ :
- Thành này ! Cháu và đoàn tìm mộ chưa tới địa điểm đâu. Khoảng chừng hai cây số nữa mới tới. Giờ cháu đi theo hướng Tây. Đó! Chỗ cháu đang đứng dọc theo triền núi , khi nào nhìn thấy một đồi tranh bằng phẳng thì gọi cho bác…
Đoàn từng người xốc lại ba lô dò dẫm theo sự chỉ dẫn của bác Hoàng. Đường núi gồ ghề, gập ghềnh, khúc khuỷu khó đi. Họ bám víu từng sợi dây, tảng đá. Đi độ chừng hơn hai mươi phút, leo lên một con dốc cao, thì đồi tranh xuất hiện . Thành lại bấm máy :
- Chào bác Hoàng ! Đã tới địa điểm theo chỉ dẫn của bác.
-Rồi ! Bác biết . Đồi tranh cháu đang đứng có độ dài chừng cây số, Cháu tiếp tục đi về phí tây qua khỏi con suối ,bức phá cánh rừng nhỏ , gặp một người đàn ông làm rẫy, mặc áo vàng hỏi ông ta chỉ cho.
- Dạ ! Cám ơn bác . Bọn cháu đi đây…
Tiếp tục cuộc hành trình, trời đứng trưa . Mọi người vẫn không nản chí. Nắng ở vùng cao mát dịu , vì không khí vẫn còn ẩm ướt . Họ mỏi nhừ hai đầu gối vì lâu quá không quen đi rừng. Đúng như bác Hoàng đã nói, Thành sững người reo lên làm ai cũng phấn khởi :
- Người đàn ông áo vàng đây rồi ! Anh dùng tay chỉ hướng cuối đồi xa, rồi thoăn thoắt bước tới. Người đàn ông tuổi khoảng trung niên, rắn chắt, nhưng lam lũ đang làm rẫy. Thấy Thành đến ông ta dừng cuốc nhìn anh và mọi người . Thành cởi mở :
- Chào anh !
- Chào cậu!Hình như các người đi tìm gì đó phải không ? Người đàn ông tỏ rõ thân thiện.
- Vâng ! Tụi tôi đang tìm mộ. Nơi đây từ trước giờ anh làm rẫy có thấy ngôi mộ nào không nhỉ ? Đốt điếu thuốc lá do Thành mời, người đàn ông trầm ngâm nhớ lại :
-Nếu tôi không nhầm , cách đây hơn mười năm lúc mới khai phá rẫy này, ở bên kia kìa ( ông nói rồi chỉ tay) có một ngôi mộ, nay đã bị san bằng, lấp mất . Tôi đưa các anh đến đó xem sao.
Triền đồi thoai thoải trải dài chỉ toàn sắn , bắp, bụi cây hoang dại mọc um tùm. Cây Trâm già cằn cỗi, trơ cành cùng mưa nắng là nhân chứng còn sót lại quanh đây. Biết định vị nơi nào đâu mà đào, mọi người thở dài ngao ngán . Thành trấn an anh em , bằng cách nhờ đến bác Hoàng:
- Bác Hoàng ơi ! Anh nông dân mặc áo vàng đã chỉ khu vực nơi bố an nghỉ, nhưng giờ là vùng đất hoang hóa biết chỗ nào để đào hả bác ?
- Yên chí ! Sẽ tìm ra vị trí ngay, ta bắt đầu nhé ! Bác Hoàng trịnh trọng : Cháu lại đứng dưới gốc Trâm nghe rõ chưa ? Rõ ! Thành thực hiện như máy. Rồi ! Cháu quay mặt theo hướng tây bắc . Bước đi đúng chín mươi bảy bước. Bắt đầu ! đếm một…hai… đủ chưa ? Dạ ! Báo cáo bác đủ rồi . Dừng lại ! Từ vị trí hướng đó, cháu quay người theo chiều ngược kim đồng hồ khoảng mười lăm độ, bước thêm ba bước nữa , đụng phải bụi Hoa Mua đúng không ? Dạ đúng ! Thành hồi hộp, nghẹt thở. Đấy là nơi bố cháu nằm , đào đất lên đi sẽ thấy ngay…
Đô bày ít bánh ngọt, hoa quả, đốt nén nhang thơm khói bay nghi ngút . Anh Tám lâm râm khấn vái hồi lâu dùng cuốc mở đất khu vực chỉ định . Họ tạm nghỉ ăn trưa, rồi mới bắt tay vào việc. Đào mãi, đào mãi sâu hơn mét đất cũng không thấy gì động tĩnh, mọi người thấm mệt . Chiếc áo của Thành mồ hôi ướt đẫm, vắt ra nước. Anh lại phải cầu cứu bác Hoàng . Hình như đã biết trước, chuông điện thoại réo,bác Hoàng chủ động ngay :
- Chưa có hả cháu ? Dạ ! Sâu hơn mét đất rồi đấy bác ạ .
- Chưa ăn thua gì đâu, đào thêm mét nữa , bỡi xưa kia nơi đó là triền suối khô lúc chôn cất cạn , giờ bị lấp đất nên các anh nằm sâu lắm.
- Ủa !chỉ có bố cháu, còn ai nữa hay sao bác bảo các anh ?
- Đương nhiên! Ngôi mộ đó tới ba đồng chí . Bác Hoàng khẳng định . Thôi các cháu đào đi khi nào thấy hài cốt báo cho bác biết…
Không còn nghi ngờ gì nữa , khi nhác cuốc của anh Tám đụng phải bọc nilon còn nguyên vẹn. Thành đào rộng ra thêm, dùng tay lùa hết từng lớp đất. Anh bươi móc cẩn thận, ba chiếc bọc nhựa lồ lộ hiện ra, nằm song song bằng nhau. Đô lại đốt nhan khấn vái . Các anh đưa lên hài cốt lên khỏi hố, mở bọc ni lon , ai da ! Hơn ba mươi lăm rồi, xương cốt vẫn còn nguyên vẹn .Moị người trố mắt ồ lên .Thành băn khoăn làm sao xác định ai sẽ là bố mình, Anh báo bác Hoàng :
- A lô ! Chào bác. Đã tìm thấy ba bộ hài cốt, còn nguyên vẹn nhưng không biết ai là bố, làm sao hả bác ?
- Không sao đâu ! Dễ thôi. Cháu xem bộ hài cốt nằm giữa, có chiếc nhẫn vàng y, hiệu Kim Thành ở phần xương tay bên trái, đó là kỷ vật mẹ cháu đã gửi cho ba cháu trước lúc lên đường. Cháu kiểm tra chưa ?
- Đúng rồi ! Thành cầm chiếc nhẫn lên tay, rồi đưa mọi người cùng xem, anh reo qua điện thoại, xúc động cám ơn bác Hoàng không từ nào tả xiết , làm bác Hoàng cũng vui lây. Thành chợt nhớ hai bộ hài cốt còn lại, phải tìm người thân thích trao luôn, anh khẩn khoản với bác Hoàng.
- Thế hai người đồng đội của bố cháu, không biết quê quán gốc tích làm sao hảbác?
- Cháu cứ mang về giao cho bộ chỉ huy quân sự Tỉnh, sẽ có người đến nhận ngay . Thôi bác chào gia đình, bạn bè và những người đi tìm mộ sức khỏe, hoàn thành nhiệm vụ, chúc cháu công tác tốt…
Nghĩa trang liệt sĩ Tỉnh nhà làm lễ truy điệu đón nhận thêm một liệt sĩ mới được tìm thấy đó là ba của Thành –Đô. Trước khi an táng bố với các đồng đội, Đô lại nằm mơ thấy bố về báo mộng, cho biết hai đồng đội nằm chung với ông, một người quê ở Thanh Hóa, một ở Nam Định. Đúng như lời bác Hoàng đã báo trước, hôm sau người nhà của đồng đội bố có mặt, họ rưng rưng nước mắt nâng niu đón nhận hai bộ hài cốt như chính những người thân lâu lắm vừa mới trở về…
Mùa tháng tám, phố xá về đêm, mưa bay giăng mắt . Hoa sữa rơi rụng tả tơi, nồng nặc. Thành lang thang lội bộ cùng cô bạn gái tri kỷ lâu năm , đi chán tạt vào quán Thương Thương nhâm nhi ly chè nóng . Anh kể cho cô bạn nghe về sự kiện chiều nay mình thoát nạn . Cô bạn không tin ! Thành cười méo mó trông đến tội nghiệp. Đêm đó anh nghỉ lại thành phố lấy sức, mai về thăm quê, thăm vợ chồng người anh cả trông coi từ đường …
00000oooo00000
Đô anh ruột của Thành , trưởng công an xã . Cuộc sống đang còn nhiều khó khăn . Vợ chồng Đô sống nhờ mấy sào ruộng , nuôi heo và chăm sóc bốn con bò lai . Bố anh tham gia cách mạng từ mùa thu năm 1945, hy sinh năm 1965 ở vùng núi Gò Thị Thùng chưa tìm thấy xác. Mẹ già yếu, bệnh tật triền miên sống nhờ mấy đồng tiền chính sách , thiếu trước hụt sau. Đô luôn nặng nợ canh cánh bên lòng, bằng mọi giá phải tìm cho được hài cốt cha đem về nghĩa trang mới thỏa chí tang bồng, nguyện ước. Lần này thằng Thành về nghỉ phép, anh em bàn tính chu đáo đi với mấy người bạn chiến đấu của ba một chuyến thử xem sao . Đêm đang mơ mơ màng màng, Đô loáng thấy bố mình quần áo chỉnh tề, đầu đội mũ cối xanh, mang chiếc xách cót lững thững vô sân rồi bước lên bậc tam cấp vào nhà, anh vùng dậy hét tướng :
- Ôi Con chào bố ! Sao bố đi lâu thế không về thăm mẹ một lần cho bà đỡ nhớ !
- Bố bận công tác lắm , dạo này hay đi nhiều . Bữa nay họp ở Nha Trang về cùng chuyến xe thằng Thành , xe ra đến đèo lao xuống hố, tao bốc nó ném xuống đường mới thoát nạn . Em mầy đang nghỉ ở Thành phố . Thật tội nghiệp cho đám hành khách. Xe cũ nát hết đời từ lâu, sao chính phủ vẫn cứ để bọn chúng sử dụng lưu hành, giờ hậu quả thấy đấy. Ông nhăn nhó với Đô, cởi bỏ chiếc mũ, túi xách để lên bộ ván rồi vào nhà chính ngồi xuống chiếc ghế vuông tâm sự :
- Đô này ! Bố ở mãi tận núi cao Gò Thị Thùng,cùng với một vài đồng đội không nhà không cữa ,buồn lắm ! Sao tụi bay không lên đó xây cho tao một cái để chịu nắng mưa ! Con cái tệ thật.
-Tụi con khổ quá ! Tiền bạc làm ra khó, nhưng cũng sẽ cố gắng làm cho bố ngôi nhà. Đô đứng dậy phân bua.
- Khổ thì khổ ! Nhưng hồi giờ các con có đến nơi bố ở chưa, chiến tranh kết thúc lâu rồi sao cha con, gia đình mình không sum họp đoàn tụ. Tụi bay có ngó ngàng gì đến bố mày đâu ! Thôi bố đi đây ! Ông giận giữ , nặng lời vội vã bước ra .
-Đô chạy theo năn nỉ : Kìa bố ! ở chơi ít ngày rồi hẳn tính, sao bố không tâm sự với mẹ đôi câu, bà ấy yếu lắm rồi, mắt mờ không còn nhìn thấy? Đô với tay theo níu bố đập phải cánh cửa sổ , giật mình tỉnh giấc vã mồ hội hột…
Từ lúc Đô ngủ mơ màng la í ới, chị Thủy vợ Đô nằm trên chiếc võng ở phía nhà dưới trằn trọc, mắt rảo hoảnh.Bỗng chị nhìn thấy một quả cầu lửa to cỡ quả banh tenit, phía sau đít có chấm ánh sáng xanh quay tít, xoay tròn vọt thẳng vào trong nhà hực hỡ, từ từ đáp xuống chiếc bàn. Chị Thủy run lập cập, hoảng quá miệng lấp ba lấp bấp, nhắm nghiền mắt van vái :
- Nam Mô a di đà phật !Ông bà ,tổ tiên, bố mẹ có linh thiêng về thăm nhà đừng làm cho con cháu sợ … Vái một hồi chị mở mắt ra, quả cầu lửa đã biến mất từ lâu, chỉ nghe tiếng nói của Đô từ nhà trên vọng xuống :
- Em lảm nhảm gì mãi vậy ? Anh gọi không nghe sao ?
- Thủy bật dậy, mình nhổm chân lông : Hú hồn ! Anh có thấy gì không ?
- Đô dụi mắt : Thấy gì đâu ! Nằm mơ thì có .
Thủy lắc đầu lơ đễnh, im lặng . Chị đốt ba nén nhang cắm vào ly hương bàn thờ nhắc chồng :
- Thôi ngủ đi anh ! Sáng mai em kể anh nghe…
00000ooooo00000
Thành đạp chiếc xe đua với buổi sáng ban mai lòng phơi phới. Đêm qua ngủ ngon giấc, anh ghé ngả năm mua ít trái cây về làm quà cho các cháu. Mua cho mẹ chiếc áo len chống lạnh khi mùa đông đến . Dự định kỳ này về phải tìm mộ cha cho kỳ được , bàn tính chuyện cưới vợ . Đầu óc anh lung tung bao thứ . Một giờ sau anh đã có mặt ở gia đình .Các cháu thấy anh về, ùa ra reo hò :
- Chú Thành ! Chú Thành về Bố ơi !
Thành ném chiếc xe đạp vào góc sân, bước vào chào cả nhà ! Chưa kịp thay quần áo, ngồi uống ly nước anh hú vía cùng vợ chồng Đô:
- Đúng là số mạng lớn ! Chiều hôm qua nguyên cả chiếc xe khách lao xuống vực thẳm ở đèo Cả, nát như tương , nhưng chẳng hiểu vì sao em lại rớt xuống xuống đường trầy sơ đầu gối. Nghĩ lại giờ vẫn thấy còn run .
- Số cái con khỉ ! Đô lầm bầm : Đêm qua bố về cho anh biết , ông đi cùng chuyến xe với mầy, khi xe đến đèo biến cố xảy ra , ổng ném mày xuống đường mới còn sống nghe em. Thành không tin chuyện Đô nói, ngẩn người. Chị Thủy chen vào :
- Bố linh lắm ! Đêm qua ổng về, chị nằm trên chiếc võng thấy một quả cầu lửa đỏ ối, phía sau đít có chấm xanh bay thẳng vào nhà trông phát khiếp. Chị không dám nhìn , khấn vái mãi mới hết .
- Hóa ra lúc nửa đêm anh gọi , em không nghe cứ lảm nhảm mãi, thì ra đang khấn vái ! Đô nhìn Thủy , Thành xuống giọng : Thật ra đêm qua anh nằm mơ tâm sự với bố dăm câu. Hình như ổng giận anh em mình lắm . Vì sao mãi đến bây giờ không đi tìm hài cốt .Bố nặng lời , đùng đùng bỏ đi anh chạy theo năn nỉ mãi không được thì tỉnh giấc…
Như có lỗi gì đó, cả ba anh chị em im lặng không nói một lời, trong sâu thẳm ý nghĩ mọi người một ngày gần đây phải đi tìm bố…
00000ooooo00000
Cầm chắc số điện thoại di động của bác Hoàng , kỳ này ông không ra Phú yên được đành phải chỉ đạo từ xa . Thành , Đô cùng hai người bạn và anh Tám ở tỉnh đội cơm đùm , cơm nắm cuốc – xẻng lên đường . Núi rừng An Xuân, An Lĩnh mờ trong sương khói . Họ lặn lội, leo từng con dốc, lội suối ,trèo đèo. Vùng cao địa đạo Gò Thị Thùng hoang tàng quá . Cây cối bị bọn lâm tặc chặt phá lấy gỗ, củi, đốt than đến độ tơi bời, chỉ còn các loại cây con mới lớn , dây leo gai góc chằng chịt . Thi thoảng có những ngọn đồi dân tình đốt làm rẫy cháy nham nhở , trơ trụi . Được đ/c Phó bí thư đảng ủy xã , dân chính gốc dẫn đường vậy mà vẫn bị lạc lối . Anh Tám không định hình được nơi nào là trận địa chính Gò Thị Thùng mà năm xưa anh đã từng quần nhau cùng bọn Mỹ. Quanh đi quẩn lại, vật lộn với các vết tích bị che lấp do thời gian, anh đành thở dài ngồi nghỉ tạm trên một tảng đá . Đô đốt nhan khấn vái tứ phương , mong bố và các anh linh liệt sĩ chỉ đường. Thành nhấn máy điện thoại :
-Alô ! Chào bác Hoàng ! Cháu là Thành đây, đang cùng anh trai và anh Tám tỉnh đội đi tìm mộ bố. Giờ đang ở giữa rừng, mờ mịt không lần đâu ra manh mối bác chỉ giúp cháu .
- Vâng ! Vâng ! Chờ bác ít phút. Tai Thành lắng nghe, không gian mênh mông vô tận. Bác Hoàng cười nhẹ :
- Thành này ! Cháu và đoàn tìm mộ chưa tới địa điểm đâu. Khoảng chừng hai cây số nữa mới tới. Giờ cháu đi theo hướng Tây. Đó! Chỗ cháu đang đứng dọc theo triền núi , khi nào nhìn thấy một đồi tranh bằng phẳng thì gọi cho bác…
Đoàn từng người xốc lại ba lô dò dẫm theo sự chỉ dẫn của bác Hoàng. Đường núi gồ ghề, gập ghềnh, khúc khuỷu khó đi. Họ bám víu từng sợi dây, tảng đá. Đi độ chừng hơn hai mươi phút, leo lên một con dốc cao, thì đồi tranh xuất hiện . Thành lại bấm máy :
- Chào bác Hoàng ! Đã tới địa điểm theo chỉ dẫn của bác.
-Rồi ! Bác biết . Đồi tranh cháu đang đứng có độ dài chừng cây số, Cháu tiếp tục đi về phí tây qua khỏi con suối ,bức phá cánh rừng nhỏ , gặp một người đàn ông làm rẫy, mặc áo vàng hỏi ông ta chỉ cho.
- Dạ ! Cám ơn bác . Bọn cháu đi đây…
Tiếp tục cuộc hành trình, trời đứng trưa . Mọi người vẫn không nản chí. Nắng ở vùng cao mát dịu , vì không khí vẫn còn ẩm ướt . Họ mỏi nhừ hai đầu gối vì lâu quá không quen đi rừng. Đúng như bác Hoàng đã nói, Thành sững người reo lên làm ai cũng phấn khởi :
- Người đàn ông áo vàng đây rồi ! Anh dùng tay chỉ hướng cuối đồi xa, rồi thoăn thoắt bước tới. Người đàn ông tuổi khoảng trung niên, rắn chắt, nhưng lam lũ đang làm rẫy. Thấy Thành đến ông ta dừng cuốc nhìn anh và mọi người . Thành cởi mở :
- Chào anh !
- Chào cậu!Hình như các người đi tìm gì đó phải không ? Người đàn ông tỏ rõ thân thiện.
- Vâng ! Tụi tôi đang tìm mộ. Nơi đây từ trước giờ anh làm rẫy có thấy ngôi mộ nào không nhỉ ? Đốt điếu thuốc lá do Thành mời, người đàn ông trầm ngâm nhớ lại :
-Nếu tôi không nhầm , cách đây hơn mười năm lúc mới khai phá rẫy này, ở bên kia kìa ( ông nói rồi chỉ tay) có một ngôi mộ, nay đã bị san bằng, lấp mất . Tôi đưa các anh đến đó xem sao.
Triền đồi thoai thoải trải dài chỉ toàn sắn , bắp, bụi cây hoang dại mọc um tùm. Cây Trâm già cằn cỗi, trơ cành cùng mưa nắng là nhân chứng còn sót lại quanh đây. Biết định vị nơi nào đâu mà đào, mọi người thở dài ngao ngán . Thành trấn an anh em , bằng cách nhờ đến bác Hoàng:
- Bác Hoàng ơi ! Anh nông dân mặc áo vàng đã chỉ khu vực nơi bố an nghỉ, nhưng giờ là vùng đất hoang hóa biết chỗ nào để đào hả bác ?
- Yên chí ! Sẽ tìm ra vị trí ngay, ta bắt đầu nhé ! Bác Hoàng trịnh trọng : Cháu lại đứng dưới gốc Trâm nghe rõ chưa ? Rõ ! Thành thực hiện như máy. Rồi ! Cháu quay mặt theo hướng tây bắc . Bước đi đúng chín mươi bảy bước. Bắt đầu ! đếm một…hai… đủ chưa ? Dạ ! Báo cáo bác đủ rồi . Dừng lại ! Từ vị trí hướng đó, cháu quay người theo chiều ngược kim đồng hồ khoảng mười lăm độ, bước thêm ba bước nữa , đụng phải bụi Hoa Mua đúng không ? Dạ đúng ! Thành hồi hộp, nghẹt thở. Đấy là nơi bố cháu nằm , đào đất lên đi sẽ thấy ngay…
Đô bày ít bánh ngọt, hoa quả, đốt nén nhang thơm khói bay nghi ngút . Anh Tám lâm râm khấn vái hồi lâu dùng cuốc mở đất khu vực chỉ định . Họ tạm nghỉ ăn trưa, rồi mới bắt tay vào việc. Đào mãi, đào mãi sâu hơn mét đất cũng không thấy gì động tĩnh, mọi người thấm mệt . Chiếc áo của Thành mồ hôi ướt đẫm, vắt ra nước. Anh lại phải cầu cứu bác Hoàng . Hình như đã biết trước, chuông điện thoại réo,bác Hoàng chủ động ngay :
- Chưa có hả cháu ? Dạ ! Sâu hơn mét đất rồi đấy bác ạ .
- Chưa ăn thua gì đâu, đào thêm mét nữa , bỡi xưa kia nơi đó là triền suối khô lúc chôn cất cạn , giờ bị lấp đất nên các anh nằm sâu lắm.
- Ủa !chỉ có bố cháu, còn ai nữa hay sao bác bảo các anh ?
- Đương nhiên! Ngôi mộ đó tới ba đồng chí . Bác Hoàng khẳng định . Thôi các cháu đào đi khi nào thấy hài cốt báo cho bác biết…
Không còn nghi ngờ gì nữa , khi nhác cuốc của anh Tám đụng phải bọc nilon còn nguyên vẹn. Thành đào rộng ra thêm, dùng tay lùa hết từng lớp đất. Anh bươi móc cẩn thận, ba chiếc bọc nhựa lồ lộ hiện ra, nằm song song bằng nhau. Đô lại đốt nhan khấn vái . Các anh đưa lên hài cốt lên khỏi hố, mở bọc ni lon , ai da ! Hơn ba mươi lăm rồi, xương cốt vẫn còn nguyên vẹn .Moị người trố mắt ồ lên .Thành băn khoăn làm sao xác định ai sẽ là bố mình, Anh báo bác Hoàng :
- A lô ! Chào bác. Đã tìm thấy ba bộ hài cốt, còn nguyên vẹn nhưng không biết ai là bố, làm sao hả bác ?
- Không sao đâu ! Dễ thôi. Cháu xem bộ hài cốt nằm giữa, có chiếc nhẫn vàng y, hiệu Kim Thành ở phần xương tay bên trái, đó là kỷ vật mẹ cháu đã gửi cho ba cháu trước lúc lên đường. Cháu kiểm tra chưa ?
- Đúng rồi ! Thành cầm chiếc nhẫn lên tay, rồi đưa mọi người cùng xem, anh reo qua điện thoại, xúc động cám ơn bác Hoàng không từ nào tả xiết , làm bác Hoàng cũng vui lây. Thành chợt nhớ hai bộ hài cốt còn lại, phải tìm người thân thích trao luôn, anh khẩn khoản với bác Hoàng.
- Thế hai người đồng đội của bố cháu, không biết quê quán gốc tích làm sao hảbác?
- Cháu cứ mang về giao cho bộ chỉ huy quân sự Tỉnh, sẽ có người đến nhận ngay . Thôi bác chào gia đình, bạn bè và những người đi tìm mộ sức khỏe, hoàn thành nhiệm vụ, chúc cháu công tác tốt…
Nghĩa trang liệt sĩ Tỉnh nhà làm lễ truy điệu đón nhận thêm một liệt sĩ mới được tìm thấy đó là ba của Thành –Đô. Trước khi an táng bố với các đồng đội, Đô lại nằm mơ thấy bố về báo mộng, cho biết hai đồng đội nằm chung với ông, một người quê ở Thanh Hóa, một ở Nam Định. Đúng như lời bác Hoàng đã báo trước, hôm sau người nhà của đồng đội bố có mặt, họ rưng rưng nước mắt nâng niu đón nhận hai bộ hài cốt như chính những người thân lâu lắm vừa mới trở về…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét