Đúng mười năm tôi về . Khi đi một thằng thiếu niên mặt non choẹt, rụt rè, bẽn lẽn như con gái .Vậy mà nay đã trở thành một sĩ quan điều tra , cao lớn , lực lưỡng, đẹp trai, già dặn kinh nghiệm trường đời . Trở lại lần này không may cho thằng bạn nối khố. Hắn phạm trọng tội ! Giết người. Giết ai ? Vợ !
Đối diện nhau tại phòng xét hỏi, hắn trố mắt, chằm chằm nhìn mình không chớp. Tôi gai người cố nén giọng bạn bè lâu ngày gặp lại :
- Đông phải không ? Hắn gật đầu lơ đãng. Tôi tâm sự cùng Đông không cần giấy bút.
- Bạn giết vợ, chắc hẳn có nỗi thống khổ riêng ?
- Chuyện dài ! Một thiên bi hài kịch. Đông ghìm xuống vẻ ân hận.
- Bạn có biết hành động giết vợ kiểu ấy là man rợ , cực kỳ man rợ ? Tôi tỏ ý răn đe.
- Nhưng anh có biết tôi đã bị họ đánh cắp đến tận xương tủy. Tiền tài vật chất, lẫn cả tình yêu không còn manh giáp, không còn lương tri ! Tại sao các anh không về quê tôi tra xét để hiểu rõ nguồn cơn cứ bắt tôi phải trả lời! Trong khi tôi đã thừa nhận tội. Tôi chả còn gì để nói ! Đông trợn mắt nổi nóng xổ một tràng dài.
Tôi đốt thuốc lá đưa cho Đông, nhắc nhở cậu ta bình tĩnh, suy nghĩ chín chắn. Có gì khúc mắt, bức xúc lương tâm hay chứng cứ ngoại phạm thật lòng nói ra, để pháp luật còn có thể gỡ tội, khoan hồng. Chia tay Đông tôi về cứ bâng khuâng, ray rức . Nhất định phải về quê Đông một chuyến…
*************
Dừng xe máy trước cổng vườn dừa rộng chừng hai hec ta, tôi gặp một cậu con trai chừng mười tuổi, mặt mày lấm lem, tay xách chiếc cần câu và cái giỏ la , người đen nhẻm , gầy đét nhìn tôi dò xét. Tôi ê cu cậu.
- Này cháu ! Cho chú hỏi thăm : Nhà anh Đông cái nào ?
- Ông Đông bị bắt đi tù phải không ? Nhà ở giữa vườn dừa, chú vào có người trong đó. Cậu bé nói xong vác cần câu đi thẳng.
Tôi chạy xe chậm, khu vườn rộng. Dừa sống lâu năm cằn cỗi,nên không còn nhiều trái. Tuy nhiên do có bàn tay người chăm sóc, vườn cũng thoáng đãng, sạch sẽ khan trang. Đi độ chừng hai trăm mét, tôi dậm thắng xe trước một bản hiệu bằng gỗ , chữ viết màu sơn đỏ,đóng đinh trên thân dừa, với hai hàng ngang : “ Doanh trại Trần Mỗ – Phó thường dân “. Tôi nhoẻn miệng cười vụt nghĩ : Chắc chú Sáu bất mãn việc gì, cớ sao tự hạ mình đến thế ? Tôi rồ xe sâu thêm chút nữa, dừng lại . Một ngôi nhà vách gỗ , lợp ngói tềnh toàng hiện ra. Chú Sáu chân đất chậm rãi, thủng thẳng chào tôi . Nhìn ông đầu tóc bạc trắng, tôi chạnh lòng xa xót. Có lẽ ông còn nhớ tôi thì phải:
- Chào chú Sáu ! Tôi gật đầu.
- Chào Cậu ! Cậu là ai sao trông quen quá ? Ông nhướn mắt đăm chiêu.
- Quên cháu rồi sao ? Tôi nhìn thẳng mặt ông.
- Nhìn lâu, rất lâu ông nhớ lại, thốt :Ối dào ơi thằng Tùng ! Ông vỗ đét vào vai tôi tự nhiên thân thiện. Đã mười năm rồi phải không cháu.Mười năm vật đổi sao dời.Mời vào! Mời vào! Nghe nói cháu tốt nghiệp trường đại học cảnh sát ?
- Vâng ! Cháu về công tác Tỉnh nhà. Vì sao bác rời thành phố ? Trong khi nhà cửa, sự nghiệp kinh doanh vẫn còng dang dở kia mà.
- Mất hết rồi cháu ạ ! Mất tất cả. Sự nghiệp trắng tay, về quê cha đất tổ ở ẩn. Cháu thấy đấy bây giờ chú là phó thường dân. Bà ấy là chủ gia đình. Mọi cái đều phải xin ý kiến bả. Cháu thấy không đúng sao !
- Hèn chi chú sơn bản hiệu to tướng treo lên để mọi người biết. Ông cười ha hả, tôi cũng vui lây cười theo. Sau một hồi lắng đọng, chú nói chắc nịch, pha lẫn chút ưu tư, phiền muộn :
-Bữa nay dưa cà, mắm muối gì cũng phải ở lại với vợ chồng chú ăn bữa cơm. Uống chén rượu tắc kè ngâm mật ong rồi chú kể chuyện thằng Đông nghe. Chú biết cháu về đây không ngoài mục đích ấy.
Tôi gật đầu lẳng lặng đứng dậy ra giếng rửa mặt thoải mái. Thím Sáu bắt con gà mái tơ thịt . Tôi phụ giúp nhổ lông . Chú Sáu vót mấy chiếc ghim tre để ghim cá lóc nướng trui. Thoáng chốc mâm cơm thịnh soạn được dọn ra trên bộ ván gõ trước hiên nhà. Thím Sáu viện cớ từ chối,Tôi và chú ngồi vào chuẩn bị nâng cốc, thình lình lấp ló thằng bé người đầy bùn đất xuất hiện nhoẻn miệng cười chào tôi. Thì ra cu cậu mình gặp cách đây vài giờ trước cổng vườn dừa. Chú Sáu thì thầm đủ nghe: Nó là con thằng Đông . Tội nghiệp ! Mới chín tuổi đầu mẹ mất , cha phải ngồi tù . Sống vật vờ, vật vưởng với ông bà nội. Nó rất tự ái với đám bạn học cùng lớp . Tôi giật thót người nhìn cháu. Một niềm thương cảm trào dâng lên mãnh liệt . Tôi thầm than thở : Đông ơi là Đông ! Sao cuộc đời cậu ra đến nông nỗi này?
-Ăn cơm đi cháu kẻo nguội ! Chú Sáu rót rượu . Tôi mời thằng bé cùng ăn nhưng nó lắc đầu lia lịa rồi biến vào nhà trong. Gần hết bữa cơm tôi không hề nhắc gì về chuyện của Đông. Chú Sáu chỉ uống rượu, nhấm mồi, chén cơm vẫn còn nguyên vẹn. Khi bao tử của tôi căn phồng thì chú cũng đã ngà ngà . Ông trầm ngâm ký ức,chùng xuống mơ màng bất tận … tôi trót vài ly khề khà nghe ông tiếc nuối…
******************
Rời thành phố , Đông về nhà xưa cùng bố mẹ, không nghề nghiệp. Nó ở gia đình được thời gian rồi theo đám bạn lên khu đãi vàng Buôn Thung, Buôn Kít – xã EaTron kiếm sống. Thời bấy giờ còn ít người khai thác nên Đông trúng đậm. Cật lực khoảng nửa năm mang về gần chục cây vàng. Có vàng, có tiền mua xe máy, ăn diện, trai gái rồi cưới cô vợ trẻ tên Hân. Hân lai ! Người làng Thạnh Phú xóm trong ? Sở dĩ có tên gọi như thế bỡi mái tóc cô ta màu vàng óng, giống Tây và khuôn mặt đẹp mê hồn. Chỉ cái tội lẳng lơ nên đã đẩy thằng Đông vào cuộc đời bất hạnh . Cháu biết không ? Chú Sáu rót rượu, cầm ly đưa cho tôi hình như ông đau đáu điều gì đó hạ giọng !
Sau khi đứa con trai chúng nó chào đời, niềm vui nhân đôi vô bờ bến cho cả gia đình . Đông ở hẳn nhà cùng vợ chăm sóc con . Dần dà vàng kiếm được cũng tiêu xài hết , kinh tế trở lại khó khăn nó đành rời vợ con lên bãi vàng kiếm chác. Tại đây những cuộc đọ sức, tranh dành hầm - bãi giữa các nhóm đầu gấu xưng hùng, xưng bá, Đông cũng bị lôi vào vòng xoáy. Công an gọi lên gọi xuống nhiều lần làm kiểm điểm, phạt hành chính. Cũng may là chưa phạm tội .Thời gian đầu Đông còn thỉnh thoảng về nhà, bỡi khai thác chẳng được là bao. Năm sau đó nó biến luôn bỏ mặc vợ con khốn đốn vì con Hân đâu có biết chuyện gì làm để kiếm tiền . Chú thím thay nhau phụ giúp nuôi cháu, nuôi con dâu . Thuở đời nay ! Già đi nuôi trẻ, hàng xóm họ thay nhau chì chiết, riết rồi cũng quen. Mặc xác ! Chú bỏ qua tất cả vì thương cháu, thương con. Năm năm sau thằng Đông bỗng nhiên trở về với thân tàn, ma dại không xu dính túi, ngã bệnh thập tử nhất sinh. May mắn chú có quen một thầy thuốc đông y chuyên chữa bệnh gia truyền nên Đông mới tai qua nạn khỏi.
Ở mãi xứ khỉ ho cò gáy cũng buồn chán, bà xã chú đòi về thành phố an dưỡng, dự định chơi dăm tháng tại nhà đứa con gái đầu, có chồng là viên chức nhà nước. Chú thu xếp công việc đi theo với bả cho vui. Toàn bộ vườn dừa , nhà cửa , trang trại đều giao hết cho vợ chồng Đông . Khi chú thím đi chừng nửa tháng , thằng Đông rùng rùng cơm đùm, cơm nắm , gạo- cá, mắm -muối, khăn gói lên miệt Trà Kê nghe nói vừa mới bể vàng, cho dù vợ con nài nỉ ở nhà, nó cũng không lay chuyển ý chí. Đã quen với công việc rừng rú, Đông đâu còn biết sống chết là gì, nó lao vào kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để đổi đời. Hàng tháng gửi tiền về cho vợ đúng định kỳ. Hân tiêu xài phung phí thoải mái cho đến ngày kia…
Vùng nông thôn lúc bấy giờ phong trào võ cổ truyền phát triển lan rộng đến chóng mặt . Làn trên, xóm dưới đâu đâu cũng mở lò võ. Thanh niên trai tráng ngày lao động, tối nhập cuộc rèn luyện,đánh đấm . Ra đường phải có vài miếng võ giắt lưng để phòng thân. Có kẻ gắng sức , cố công lên đấu đài tìm danh vọng. Làng chú có ông Tám Mạnh ,nhà sát cầu đúc bắt qua mương, đi thuê một huấn luyện viên nghe đâu ở miệt xã ngoài,thuộc môn phái RêMiHuỳnh, võ đường Huỳnh Lý . Anh ta tên Lánh. Huỳnh Lánh tuổi cỡ ba mươi lăm, người tầm thước, đẹp trai, phong độ. Từng thượng đài hơn hai mươi trận. Chỉ thua có hai trận, còn lại toàn thắng. Từ đó hắn nổi đình , nổi đám trong giới võ cổ truyền. Lánh đến nhà ông Mạnh vào mùa gió nam cồ thổi xác xơ. Y ký hợp đồng và thu nhận đệ tử rất đông. Mỗi một khóa dạy sáu tháng. Từng môn đệ ra lò phải trả hai chỉ vàng y. Ai muốn rèn cao hơn nữa cứ theo thời gian trả công. Nhiều vàng, nhiều tiền Lánh đàn đúm, ăn chơi sành điệu. Tại đây hắn đã gặp Hân. Một cuộc hẹn hò không định hướng. Với chuỗi thời gian tán tỉnh, cộng với tiền bạc vung ra, con Hân mê hắn như điếu đổ. Là gái có chồng nên Hân và Lánh lén lút vụng trộm về đêm , cứ thế trôi dài chả ai hay biết .
Cuộc chơi nào cũng có giới hạn của nó. Cây kim trong bọc lâu ngày phải lòi ra . Thiên hạ xì xầm to nhỏ chán chê, nói bóng gió xa gần rồi cũng đến tai Đông. Nơi bãi vàng Đông cười nhạt, chả bao giờ tin lời thất thiệt. Tuy nhiên bạn bè cùng làm nói mãi Đông lưỡng lự phân vân , giả vờ thu xếp về nhà ở với vợ hai ngày rồi lại đi .
Mất nửa ngày chơi nhà người bạn, uống chục chai bia chưa thấm tháp vào đâu thì trời tối. Ngồi chờ thêm ba giờ nữa, Đông gửi chiếc ba lô quyết định quay về làm rõ nội tình. Đoạn đường đi bộ không xa, đâu chừng năm cây số sao Đông thấy dài vô tận. Mười một giờ đêm có mặt tại nhà . Đạp tắt qua hàng rào nhẹ nhàng kín đáo, không gây tiếng động. Không một bóng người,đêm tối như bưng. Có lẽ xóm làng mọi người giờ đều yên giấc. Đông thấp thỏm dừng lại, áp mắt qua khe cửa sổ. Ánh sáng đèn ngủ dội ra đủ thấy hai thân thể không mảnh vải che, quằn quại. Lánh trượt trên người Hân hùng hục. Hân rên ư ử như loài mèo hoang đến mùa động đực. Đông điếng người không tin vào mắt, lửa giận bốc lên hầm hập. Nó nghiến răng ken két , định đạp cửa xông vào trừng trị cho hả giận . Nhưng Đông đã đè nén tâm can quay gót, lặng lẽ rời khỏi ngôi nhà…
- Như vậy là sau đêm đó Đông đã có ý chủ tâm giết vợ ? Tôi thắc mắc với chú Sáu.
- Ông Sáu không trả lời ngay , ngao ngán thở dài hồi lâu, lắc đầu rồi tiếp nối câu chuyện:
Thật ra khi tận mắt chứng kiến vợ phản bội, lúc đầu tâm tư Đông nản chí,bất lực vô cùng . Nó định phó mặt cho định mệnh, cùng lắm là ly hôn kiếm vợ khác, nhưng khi lên bãi vàng kể rõ sự tình, Đông bị đám bạn kích động đủ điều, hận thù dâng lên tột độ. Từ đó đầu óc nảy sinh một kế hoạch nham hiểm trả thù cho bõ ghét , rồi trả tự do cho Hân, chứ không ý định giết người. Ai ngờ sự đời lại trớ trêu, không biết ma đưa, quỷ dẫn lối thế nào Đông tàn nhẫn đến thế là cùng…
*******************
Một đêm đầu mùa thu, khi mảnh trăng non thượng tuần còn treo lơ lửng. Ánh sáng nhệch nhạt bao trùm trên vườn cây, khóm lá. Đông cô quạnh như chú Cáo già ăn đêm, vững chãi rình mò trước ngôi nhà của mình. Nó tần ngần, trăn trở. Bên trong âm thanh xác thịt va chạm của kẻ ái ân lập đi , lập lại kích thích máu yêu hùng. Đông điên tiết gõ cữa dồn dập. Lánh bật dậy như chiếc lò xo, mặc quần áo. Tiếng Hân vọng ra cuống cuồng :
- Ai đấy ? Chờ tí xíu . Tiếng gõ tiếp tục dội vào. Huỳnh Lánh thay Hân bật chốt cửa vội vã bước khỏi hiên nhà. Đông tựa người nép bên gốc dừa. Một cái vung tay, nghe tiếng sạt tan vào màng đêm. Lánh rú lên, tối tăm mặt mày, gào thét thê thảm , lao ra đường chạy về phía nhà ông Mạnh, ngã huỵch xuống ruộng tiếp tục la hét dữ dội. Đôi mắt Lánh và gương mặt lãnh trọn chai axit Sunfurit đậm đặc do Đông hắt. Nghe tiếng gào la , hai tên đệ tử Huỳnh Lánh còn thức ở nhà ông Mạnh chưa rõ nguyên căn, có mặt kịp thời đưa Lánh đi cấp cứu . Sau vài phút lao xao, đêm lại yên ắng mơ hồ. Đã ba giờ đêm , không gian trầm lắng khi Đông khóa trái cửa nhà sững sững trước mặt Hân . Cô ta khụy xuống, run rẩy, mặt xanh như tàu lá, nài nỉ - van xin . Đông cười nhạt lôi Hân lên chiếc giường lột hết quần áo, nhét giẻ vào mồm rồi trói tay chân vào thành giường mặc cho nàng giãy dụa. Nó rinh chiếc ghế gỗ ngồi bên cạnh Hân bình thản,từ từ thọc tay túi quần lôi ra chiếc chai nhỏ bằng sứ đựng a xít, mở nắp.
Lần lượt lấy từng cây bông ngoáy tai, Đông nhúng vào chai axit chậm rãi chấm vào gó má, sống mũi, trán , mí mắt Hân. Mỗi lần chấm nó ngọt ngào,thủ thỉ : Chỗ này đẹp, chỗ kia đẹp, chỗ này dành cho bồ nhí...Và mỗi lần như vậy Hân thót ruột, nảy người, đau đớn đến tận tim gan. A xít rơi tới đâu, da thịt chín tới đó. Dã man hơn nó còn chấm a xít vào hai đầu vú và xung quanh bộ phận sinh dục của Hân. Không thể nói hết bằng lời, Hân ngất lên, lịm xuống nhiều lần,Đông chưa nguôi cơn giận. Hằn học , trừng trị nửa giờ chán chê mỏi mệt, Đông ra hè sau khua chân múa tay, hít thở không khí . Trước khi đi còn đe dọa vợ – tội ngoại tình đáng thả trôi sông.
Hân đờ đẫn cựa mình , sợi dây buộc cổ tay tuột ra, nàng gượng dậy tháo dây trói chân vùng khỏi giường. Tâm can hốt hoảng,tóc xõa nửa lưng, rối bù Hân vừa đi, vừa chạy giữa đêm ,ánh trăng sắp tàn trải dài đuổi theo như hình với bóng trông đến rợn người .Bốn giờ sáng kiệt sức, gục xuống bên chiếc sạp còn bỏ trống ở chợ Phú Xuân…
Bà con đi chợ sớm nhìn thấy Hân trần như nhộng, bất động họ lớn tiếng tưởng đâu kẻ điên nào còn ngủ. Có người tò mò xem, dọa Hân đi nơi khác để còn mua bán. Nó vẫn nằm im không cựa . Mọi người sinh nghi xúm lại. Bỗng đâu có người đàn bà đứng cạnh hét tướng lên : Trời ơi ! Con Hân lai ở Thạnh Phú sao ra đến nông nỗi này. Họ bao vây, bật đèn pin, rồi bế Hân ra chỗ có ánh sáng. Người chạy báo công an địa phương. Mình Hân đầy thương tích, ai cũng tặt lưỡi xuýt xoa, miệng the thé rủa, kẻ nào tàn ác vô nhân đạo…
Mặc tạm cho Hân bộ đồ cũ , chính quyền địa phương đưa cô đi cấp cứu. Đến bệnh viện trời hửng sáng, hơi thở Hân thoi thóp, như ngọn đèn treo trước gió. Nó tắt thở khi vừa đưa vào phòng hô hấp. Các bác sĩ cho biết, những vết thương trên người do axit tạo ra chưa thể đi đến cái chết, nhưng do não bộ chấn động cộng với tâm hồn hoảng loạn , ức chế thần kinh dẫn đến vỡ mạch máu não chết một cách tức tưởi, thương tâm…
Chư hết câu chuyện ,chú Sáu như tỉnh rượu hụt hẫng, sợ sệt hỏi tôi :
- Theo cháu ! Thằng Đông có bị tử hình không ?
- Cháu chưa thể trả lời chắc chắn . Nhưng chú thấy đấy, Đông đã phạm trọng tội.Xin hỏi chú điều cuối cùng :Đêm đó sau Hân bỏ trốn, khi nào thì Đông biết Hân chết ?
- Họa vô đơn chí ! Chú Sáu chắp hít. Phải chi lúc đó có chú ở nhà, thì đâu đến nông nỗi nào :Lúc Hân mở cửa , Đông mụ mẫm, vô cảm, biết nhưng để vợ đi . Lúc này tâm trạng rã rời ,bất lực . Mờ đất nó lấy chiếc túi xách, xếp quần áo, bồng con dắt chiếc xe đạp, hướng về thành phố .Trên đường dong ruổi, nặng trĩu nỗi lòng , cứ đinh ninh Hân sẽ về nhà mẹ ruột, chứ không hề có ý nghĩ Hân chết. Thằng Lánh bị a xit phỏng độ ba. Cả gương mặt biến dạng. Một con mắt hỏng hoàn toàn, con còn lại nhìn thấy lờ mờ chừng khoảng 40%. Hôm sau đám đệ tử của Lánh quần nát cả xã tìm Đông rửa hận. Cũng may Đông về thành phố, nếu còn họ bắt gặp chắc nó không toàn mạng.Trưa hôm đó thằng Đông báo chuyện chẳng lành . Chú hay tin rụng rời tay chân, mượn xe máy dzọt về quê thì con Hân đã tử nạn…
Tạm biệt chú Sáu. Tôi rời quê Đông đặt nhiều câu hỏi nghi vấn. Xe chưa ra khỏi vườn dừa, thằng con trai Đông chạy theo níu lại, khóc oà miệng nài nỉ .Bằng mọi cách phải cứu cha cháu. Tôi ầm ừ qua chuyện để cháu yên lòng.
Tiễn tôi một đoạn đường dài, chú Sáu lặng lẽ không nói gì, tôi động viên chú:
- Chú Sáu này ! Cháu nghĩ tội chết Đông có thể tránh khỏi, nhưng tù dài hạn sẽ nhiều lắm đấy.
- Không sao ! Thằng Đông còn trẻ, sức dài vai rộng, miễn còn sống là chú yên lòng. Nói được điều này, hình như tôi thấy tâm tư chú vơi đi gánh nặng phần nào .Nổ máy rồ xe vọt , tôi thầm cầu mong cho chú sống lâu để nhìn thấy ngày Đông trở về./.
Đối diện nhau tại phòng xét hỏi, hắn trố mắt, chằm chằm nhìn mình không chớp. Tôi gai người cố nén giọng bạn bè lâu ngày gặp lại :
- Đông phải không ? Hắn gật đầu lơ đãng. Tôi tâm sự cùng Đông không cần giấy bút.
- Bạn giết vợ, chắc hẳn có nỗi thống khổ riêng ?
- Chuyện dài ! Một thiên bi hài kịch. Đông ghìm xuống vẻ ân hận.
- Bạn có biết hành động giết vợ kiểu ấy là man rợ , cực kỳ man rợ ? Tôi tỏ ý răn đe.
- Nhưng anh có biết tôi đã bị họ đánh cắp đến tận xương tủy. Tiền tài vật chất, lẫn cả tình yêu không còn manh giáp, không còn lương tri ! Tại sao các anh không về quê tôi tra xét để hiểu rõ nguồn cơn cứ bắt tôi phải trả lời! Trong khi tôi đã thừa nhận tội. Tôi chả còn gì để nói ! Đông trợn mắt nổi nóng xổ một tràng dài.
Tôi đốt thuốc lá đưa cho Đông, nhắc nhở cậu ta bình tĩnh, suy nghĩ chín chắn. Có gì khúc mắt, bức xúc lương tâm hay chứng cứ ngoại phạm thật lòng nói ra, để pháp luật còn có thể gỡ tội, khoan hồng. Chia tay Đông tôi về cứ bâng khuâng, ray rức . Nhất định phải về quê Đông một chuyến…
*************
Dừng xe máy trước cổng vườn dừa rộng chừng hai hec ta, tôi gặp một cậu con trai chừng mười tuổi, mặt mày lấm lem, tay xách chiếc cần câu và cái giỏ la , người đen nhẻm , gầy đét nhìn tôi dò xét. Tôi ê cu cậu.
- Này cháu ! Cho chú hỏi thăm : Nhà anh Đông cái nào ?
- Ông Đông bị bắt đi tù phải không ? Nhà ở giữa vườn dừa, chú vào có người trong đó. Cậu bé nói xong vác cần câu đi thẳng.
Tôi chạy xe chậm, khu vườn rộng. Dừa sống lâu năm cằn cỗi,nên không còn nhiều trái. Tuy nhiên do có bàn tay người chăm sóc, vườn cũng thoáng đãng, sạch sẽ khan trang. Đi độ chừng hai trăm mét, tôi dậm thắng xe trước một bản hiệu bằng gỗ , chữ viết màu sơn đỏ,đóng đinh trên thân dừa, với hai hàng ngang : “ Doanh trại Trần Mỗ – Phó thường dân “. Tôi nhoẻn miệng cười vụt nghĩ : Chắc chú Sáu bất mãn việc gì, cớ sao tự hạ mình đến thế ? Tôi rồ xe sâu thêm chút nữa, dừng lại . Một ngôi nhà vách gỗ , lợp ngói tềnh toàng hiện ra. Chú Sáu chân đất chậm rãi, thủng thẳng chào tôi . Nhìn ông đầu tóc bạc trắng, tôi chạnh lòng xa xót. Có lẽ ông còn nhớ tôi thì phải:
- Chào chú Sáu ! Tôi gật đầu.
- Chào Cậu ! Cậu là ai sao trông quen quá ? Ông nhướn mắt đăm chiêu.
- Quên cháu rồi sao ? Tôi nhìn thẳng mặt ông.
- Nhìn lâu, rất lâu ông nhớ lại, thốt :Ối dào ơi thằng Tùng ! Ông vỗ đét vào vai tôi tự nhiên thân thiện. Đã mười năm rồi phải không cháu.Mười năm vật đổi sao dời.Mời vào! Mời vào! Nghe nói cháu tốt nghiệp trường đại học cảnh sát ?
- Vâng ! Cháu về công tác Tỉnh nhà. Vì sao bác rời thành phố ? Trong khi nhà cửa, sự nghiệp kinh doanh vẫn còng dang dở kia mà.
- Mất hết rồi cháu ạ ! Mất tất cả. Sự nghiệp trắng tay, về quê cha đất tổ ở ẩn. Cháu thấy đấy bây giờ chú là phó thường dân. Bà ấy là chủ gia đình. Mọi cái đều phải xin ý kiến bả. Cháu thấy không đúng sao !
- Hèn chi chú sơn bản hiệu to tướng treo lên để mọi người biết. Ông cười ha hả, tôi cũng vui lây cười theo. Sau một hồi lắng đọng, chú nói chắc nịch, pha lẫn chút ưu tư, phiền muộn :
-Bữa nay dưa cà, mắm muối gì cũng phải ở lại với vợ chồng chú ăn bữa cơm. Uống chén rượu tắc kè ngâm mật ong rồi chú kể chuyện thằng Đông nghe. Chú biết cháu về đây không ngoài mục đích ấy.
Tôi gật đầu lẳng lặng đứng dậy ra giếng rửa mặt thoải mái. Thím Sáu bắt con gà mái tơ thịt . Tôi phụ giúp nhổ lông . Chú Sáu vót mấy chiếc ghim tre để ghim cá lóc nướng trui. Thoáng chốc mâm cơm thịnh soạn được dọn ra trên bộ ván gõ trước hiên nhà. Thím Sáu viện cớ từ chối,Tôi và chú ngồi vào chuẩn bị nâng cốc, thình lình lấp ló thằng bé người đầy bùn đất xuất hiện nhoẻn miệng cười chào tôi. Thì ra cu cậu mình gặp cách đây vài giờ trước cổng vườn dừa. Chú Sáu thì thầm đủ nghe: Nó là con thằng Đông . Tội nghiệp ! Mới chín tuổi đầu mẹ mất , cha phải ngồi tù . Sống vật vờ, vật vưởng với ông bà nội. Nó rất tự ái với đám bạn học cùng lớp . Tôi giật thót người nhìn cháu. Một niềm thương cảm trào dâng lên mãnh liệt . Tôi thầm than thở : Đông ơi là Đông ! Sao cuộc đời cậu ra đến nông nỗi này?
-Ăn cơm đi cháu kẻo nguội ! Chú Sáu rót rượu . Tôi mời thằng bé cùng ăn nhưng nó lắc đầu lia lịa rồi biến vào nhà trong. Gần hết bữa cơm tôi không hề nhắc gì về chuyện của Đông. Chú Sáu chỉ uống rượu, nhấm mồi, chén cơm vẫn còn nguyên vẹn. Khi bao tử của tôi căn phồng thì chú cũng đã ngà ngà . Ông trầm ngâm ký ức,chùng xuống mơ màng bất tận … tôi trót vài ly khề khà nghe ông tiếc nuối…
******************
Rời thành phố , Đông về nhà xưa cùng bố mẹ, không nghề nghiệp. Nó ở gia đình được thời gian rồi theo đám bạn lên khu đãi vàng Buôn Thung, Buôn Kít – xã EaTron kiếm sống. Thời bấy giờ còn ít người khai thác nên Đông trúng đậm. Cật lực khoảng nửa năm mang về gần chục cây vàng. Có vàng, có tiền mua xe máy, ăn diện, trai gái rồi cưới cô vợ trẻ tên Hân. Hân lai ! Người làng Thạnh Phú xóm trong ? Sở dĩ có tên gọi như thế bỡi mái tóc cô ta màu vàng óng, giống Tây và khuôn mặt đẹp mê hồn. Chỉ cái tội lẳng lơ nên đã đẩy thằng Đông vào cuộc đời bất hạnh . Cháu biết không ? Chú Sáu rót rượu, cầm ly đưa cho tôi hình như ông đau đáu điều gì đó hạ giọng !
Sau khi đứa con trai chúng nó chào đời, niềm vui nhân đôi vô bờ bến cho cả gia đình . Đông ở hẳn nhà cùng vợ chăm sóc con . Dần dà vàng kiếm được cũng tiêu xài hết , kinh tế trở lại khó khăn nó đành rời vợ con lên bãi vàng kiếm chác. Tại đây những cuộc đọ sức, tranh dành hầm - bãi giữa các nhóm đầu gấu xưng hùng, xưng bá, Đông cũng bị lôi vào vòng xoáy. Công an gọi lên gọi xuống nhiều lần làm kiểm điểm, phạt hành chính. Cũng may là chưa phạm tội .Thời gian đầu Đông còn thỉnh thoảng về nhà, bỡi khai thác chẳng được là bao. Năm sau đó nó biến luôn bỏ mặc vợ con khốn đốn vì con Hân đâu có biết chuyện gì làm để kiếm tiền . Chú thím thay nhau phụ giúp nuôi cháu, nuôi con dâu . Thuở đời nay ! Già đi nuôi trẻ, hàng xóm họ thay nhau chì chiết, riết rồi cũng quen. Mặc xác ! Chú bỏ qua tất cả vì thương cháu, thương con. Năm năm sau thằng Đông bỗng nhiên trở về với thân tàn, ma dại không xu dính túi, ngã bệnh thập tử nhất sinh. May mắn chú có quen một thầy thuốc đông y chuyên chữa bệnh gia truyền nên Đông mới tai qua nạn khỏi.
Ở mãi xứ khỉ ho cò gáy cũng buồn chán, bà xã chú đòi về thành phố an dưỡng, dự định chơi dăm tháng tại nhà đứa con gái đầu, có chồng là viên chức nhà nước. Chú thu xếp công việc đi theo với bả cho vui. Toàn bộ vườn dừa , nhà cửa , trang trại đều giao hết cho vợ chồng Đông . Khi chú thím đi chừng nửa tháng , thằng Đông rùng rùng cơm đùm, cơm nắm , gạo- cá, mắm -muối, khăn gói lên miệt Trà Kê nghe nói vừa mới bể vàng, cho dù vợ con nài nỉ ở nhà, nó cũng không lay chuyển ý chí. Đã quen với công việc rừng rú, Đông đâu còn biết sống chết là gì, nó lao vào kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để đổi đời. Hàng tháng gửi tiền về cho vợ đúng định kỳ. Hân tiêu xài phung phí thoải mái cho đến ngày kia…
Vùng nông thôn lúc bấy giờ phong trào võ cổ truyền phát triển lan rộng đến chóng mặt . Làn trên, xóm dưới đâu đâu cũng mở lò võ. Thanh niên trai tráng ngày lao động, tối nhập cuộc rèn luyện,đánh đấm . Ra đường phải có vài miếng võ giắt lưng để phòng thân. Có kẻ gắng sức , cố công lên đấu đài tìm danh vọng. Làng chú có ông Tám Mạnh ,nhà sát cầu đúc bắt qua mương, đi thuê một huấn luyện viên nghe đâu ở miệt xã ngoài,thuộc môn phái RêMiHuỳnh, võ đường Huỳnh Lý . Anh ta tên Lánh. Huỳnh Lánh tuổi cỡ ba mươi lăm, người tầm thước, đẹp trai, phong độ. Từng thượng đài hơn hai mươi trận. Chỉ thua có hai trận, còn lại toàn thắng. Từ đó hắn nổi đình , nổi đám trong giới võ cổ truyền. Lánh đến nhà ông Mạnh vào mùa gió nam cồ thổi xác xơ. Y ký hợp đồng và thu nhận đệ tử rất đông. Mỗi một khóa dạy sáu tháng. Từng môn đệ ra lò phải trả hai chỉ vàng y. Ai muốn rèn cao hơn nữa cứ theo thời gian trả công. Nhiều vàng, nhiều tiền Lánh đàn đúm, ăn chơi sành điệu. Tại đây hắn đã gặp Hân. Một cuộc hẹn hò không định hướng. Với chuỗi thời gian tán tỉnh, cộng với tiền bạc vung ra, con Hân mê hắn như điếu đổ. Là gái có chồng nên Hân và Lánh lén lút vụng trộm về đêm , cứ thế trôi dài chả ai hay biết .
Cuộc chơi nào cũng có giới hạn của nó. Cây kim trong bọc lâu ngày phải lòi ra . Thiên hạ xì xầm to nhỏ chán chê, nói bóng gió xa gần rồi cũng đến tai Đông. Nơi bãi vàng Đông cười nhạt, chả bao giờ tin lời thất thiệt. Tuy nhiên bạn bè cùng làm nói mãi Đông lưỡng lự phân vân , giả vờ thu xếp về nhà ở với vợ hai ngày rồi lại đi .
Mất nửa ngày chơi nhà người bạn, uống chục chai bia chưa thấm tháp vào đâu thì trời tối. Ngồi chờ thêm ba giờ nữa, Đông gửi chiếc ba lô quyết định quay về làm rõ nội tình. Đoạn đường đi bộ không xa, đâu chừng năm cây số sao Đông thấy dài vô tận. Mười một giờ đêm có mặt tại nhà . Đạp tắt qua hàng rào nhẹ nhàng kín đáo, không gây tiếng động. Không một bóng người,đêm tối như bưng. Có lẽ xóm làng mọi người giờ đều yên giấc. Đông thấp thỏm dừng lại, áp mắt qua khe cửa sổ. Ánh sáng đèn ngủ dội ra đủ thấy hai thân thể không mảnh vải che, quằn quại. Lánh trượt trên người Hân hùng hục. Hân rên ư ử như loài mèo hoang đến mùa động đực. Đông điếng người không tin vào mắt, lửa giận bốc lên hầm hập. Nó nghiến răng ken két , định đạp cửa xông vào trừng trị cho hả giận . Nhưng Đông đã đè nén tâm can quay gót, lặng lẽ rời khỏi ngôi nhà…
- Như vậy là sau đêm đó Đông đã có ý chủ tâm giết vợ ? Tôi thắc mắc với chú Sáu.
- Ông Sáu không trả lời ngay , ngao ngán thở dài hồi lâu, lắc đầu rồi tiếp nối câu chuyện:
Thật ra khi tận mắt chứng kiến vợ phản bội, lúc đầu tâm tư Đông nản chí,bất lực vô cùng . Nó định phó mặt cho định mệnh, cùng lắm là ly hôn kiếm vợ khác, nhưng khi lên bãi vàng kể rõ sự tình, Đông bị đám bạn kích động đủ điều, hận thù dâng lên tột độ. Từ đó đầu óc nảy sinh một kế hoạch nham hiểm trả thù cho bõ ghét , rồi trả tự do cho Hân, chứ không ý định giết người. Ai ngờ sự đời lại trớ trêu, không biết ma đưa, quỷ dẫn lối thế nào Đông tàn nhẫn đến thế là cùng…
*******************
Một đêm đầu mùa thu, khi mảnh trăng non thượng tuần còn treo lơ lửng. Ánh sáng nhệch nhạt bao trùm trên vườn cây, khóm lá. Đông cô quạnh như chú Cáo già ăn đêm, vững chãi rình mò trước ngôi nhà của mình. Nó tần ngần, trăn trở. Bên trong âm thanh xác thịt va chạm của kẻ ái ân lập đi , lập lại kích thích máu yêu hùng. Đông điên tiết gõ cữa dồn dập. Lánh bật dậy như chiếc lò xo, mặc quần áo. Tiếng Hân vọng ra cuống cuồng :
- Ai đấy ? Chờ tí xíu . Tiếng gõ tiếp tục dội vào. Huỳnh Lánh thay Hân bật chốt cửa vội vã bước khỏi hiên nhà. Đông tựa người nép bên gốc dừa. Một cái vung tay, nghe tiếng sạt tan vào màng đêm. Lánh rú lên, tối tăm mặt mày, gào thét thê thảm , lao ra đường chạy về phía nhà ông Mạnh, ngã huỵch xuống ruộng tiếp tục la hét dữ dội. Đôi mắt Lánh và gương mặt lãnh trọn chai axit Sunfurit đậm đặc do Đông hắt. Nghe tiếng gào la , hai tên đệ tử Huỳnh Lánh còn thức ở nhà ông Mạnh chưa rõ nguyên căn, có mặt kịp thời đưa Lánh đi cấp cứu . Sau vài phút lao xao, đêm lại yên ắng mơ hồ. Đã ba giờ đêm , không gian trầm lắng khi Đông khóa trái cửa nhà sững sững trước mặt Hân . Cô ta khụy xuống, run rẩy, mặt xanh như tàu lá, nài nỉ - van xin . Đông cười nhạt lôi Hân lên chiếc giường lột hết quần áo, nhét giẻ vào mồm rồi trói tay chân vào thành giường mặc cho nàng giãy dụa. Nó rinh chiếc ghế gỗ ngồi bên cạnh Hân bình thản,từ từ thọc tay túi quần lôi ra chiếc chai nhỏ bằng sứ đựng a xít, mở nắp.
Lần lượt lấy từng cây bông ngoáy tai, Đông nhúng vào chai axit chậm rãi chấm vào gó má, sống mũi, trán , mí mắt Hân. Mỗi lần chấm nó ngọt ngào,thủ thỉ : Chỗ này đẹp, chỗ kia đẹp, chỗ này dành cho bồ nhí...Và mỗi lần như vậy Hân thót ruột, nảy người, đau đớn đến tận tim gan. A xít rơi tới đâu, da thịt chín tới đó. Dã man hơn nó còn chấm a xít vào hai đầu vú và xung quanh bộ phận sinh dục của Hân. Không thể nói hết bằng lời, Hân ngất lên, lịm xuống nhiều lần,Đông chưa nguôi cơn giận. Hằn học , trừng trị nửa giờ chán chê mỏi mệt, Đông ra hè sau khua chân múa tay, hít thở không khí . Trước khi đi còn đe dọa vợ – tội ngoại tình đáng thả trôi sông.
Hân đờ đẫn cựa mình , sợi dây buộc cổ tay tuột ra, nàng gượng dậy tháo dây trói chân vùng khỏi giường. Tâm can hốt hoảng,tóc xõa nửa lưng, rối bù Hân vừa đi, vừa chạy giữa đêm ,ánh trăng sắp tàn trải dài đuổi theo như hình với bóng trông đến rợn người .Bốn giờ sáng kiệt sức, gục xuống bên chiếc sạp còn bỏ trống ở chợ Phú Xuân…
Bà con đi chợ sớm nhìn thấy Hân trần như nhộng, bất động họ lớn tiếng tưởng đâu kẻ điên nào còn ngủ. Có người tò mò xem, dọa Hân đi nơi khác để còn mua bán. Nó vẫn nằm im không cựa . Mọi người sinh nghi xúm lại. Bỗng đâu có người đàn bà đứng cạnh hét tướng lên : Trời ơi ! Con Hân lai ở Thạnh Phú sao ra đến nông nỗi này. Họ bao vây, bật đèn pin, rồi bế Hân ra chỗ có ánh sáng. Người chạy báo công an địa phương. Mình Hân đầy thương tích, ai cũng tặt lưỡi xuýt xoa, miệng the thé rủa, kẻ nào tàn ác vô nhân đạo…
Mặc tạm cho Hân bộ đồ cũ , chính quyền địa phương đưa cô đi cấp cứu. Đến bệnh viện trời hửng sáng, hơi thở Hân thoi thóp, như ngọn đèn treo trước gió. Nó tắt thở khi vừa đưa vào phòng hô hấp. Các bác sĩ cho biết, những vết thương trên người do axit tạo ra chưa thể đi đến cái chết, nhưng do não bộ chấn động cộng với tâm hồn hoảng loạn , ức chế thần kinh dẫn đến vỡ mạch máu não chết một cách tức tưởi, thương tâm…
Chư hết câu chuyện ,chú Sáu như tỉnh rượu hụt hẫng, sợ sệt hỏi tôi :
- Theo cháu ! Thằng Đông có bị tử hình không ?
- Cháu chưa thể trả lời chắc chắn . Nhưng chú thấy đấy, Đông đã phạm trọng tội.Xin hỏi chú điều cuối cùng :Đêm đó sau Hân bỏ trốn, khi nào thì Đông biết Hân chết ?
- Họa vô đơn chí ! Chú Sáu chắp hít. Phải chi lúc đó có chú ở nhà, thì đâu đến nông nỗi nào :Lúc Hân mở cửa , Đông mụ mẫm, vô cảm, biết nhưng để vợ đi . Lúc này tâm trạng rã rời ,bất lực . Mờ đất nó lấy chiếc túi xách, xếp quần áo, bồng con dắt chiếc xe đạp, hướng về thành phố .Trên đường dong ruổi, nặng trĩu nỗi lòng , cứ đinh ninh Hân sẽ về nhà mẹ ruột, chứ không hề có ý nghĩ Hân chết. Thằng Lánh bị a xit phỏng độ ba. Cả gương mặt biến dạng. Một con mắt hỏng hoàn toàn, con còn lại nhìn thấy lờ mờ chừng khoảng 40%. Hôm sau đám đệ tử của Lánh quần nát cả xã tìm Đông rửa hận. Cũng may Đông về thành phố, nếu còn họ bắt gặp chắc nó không toàn mạng.Trưa hôm đó thằng Đông báo chuyện chẳng lành . Chú hay tin rụng rời tay chân, mượn xe máy dzọt về quê thì con Hân đã tử nạn…
Tạm biệt chú Sáu. Tôi rời quê Đông đặt nhiều câu hỏi nghi vấn. Xe chưa ra khỏi vườn dừa, thằng con trai Đông chạy theo níu lại, khóc oà miệng nài nỉ .Bằng mọi cách phải cứu cha cháu. Tôi ầm ừ qua chuyện để cháu yên lòng.
Tiễn tôi một đoạn đường dài, chú Sáu lặng lẽ không nói gì, tôi động viên chú:
- Chú Sáu này ! Cháu nghĩ tội chết Đông có thể tránh khỏi, nhưng tù dài hạn sẽ nhiều lắm đấy.
- Không sao ! Thằng Đông còn trẻ, sức dài vai rộng, miễn còn sống là chú yên lòng. Nói được điều này, hình như tôi thấy tâm tư chú vơi đi gánh nặng phần nào .Nổ máy rồ xe vọt , tôi thầm cầu mong cho chú sống lâu để nhìn thấy ngày Đông trở về./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét