6 thg 11, 2008

LẬP DỊ


Trở về, hắn cùng với người mẹ già, tàn tật xây dựng lại ngôi nhà tranh vách đất, trên nền nhà cũ. Mảnh vườn xưa xơ xác, hoang tàn. Cỏ cây mọc um tùm, tứ phía. Mấy cây xoài trơ trụi lá, vết tích đầy mình do bom đạn chiến tranh tàn phá, những dòng nhựa đổ ra quấn lấy thân cây đen bầm, đặc quánh. Một vài cây dừa vươn dài, nghiêng ngả, cành lá́ ngả màu vàng úa, cằn cỗi, không có trái nào cho ra hồn. Hắn bổ từng nhác cuốc hai sào đất còn lại, lật cỏ, dọn sạch cây lá xung quanh nhà. Bàn tay nghệ sĩ vốn không quen, phồng dộp lên, rờ đâu cũng thấy đau. Đêm đêm hắn ngồi thoa thuốc chấp lưỡi, nghiến răng. Mẹ hắn thở dài, nhăn nhó. Hắn cảm thấy như là cực hình mà đời hắn phải chịu. Tuy nhiên hắn vẫn lạc quan, yêu đời không hề nao núng .
Hắn sống lam lũ, cặm cụi, không giao du với người hàng xóm, ít bè bạn. Tối nào cây guitar của hắn cũng ngân lên từng điệu, từng nhịp điệu khác nhau. Từ đơn giản đến phức tạp – lúc lãng mạng trữ tình, lúc âm ỉ gào thét, nức nở nghe đến nao lòng. Phải nói hắn là cây guitar cự phách vừa mang tính cổ điển, vừa pha lẫn hiện đại, mang phong cách âm hưởng tiêu tương dạ vũ, suốt đời ảm đạm, lãng đãng khói sương. Người ở làng ít hiểu biết âm nhạc nghe hắn đàn như đàn gảy tai trâu, như lấy gỗ gõ vào thùng thiếc –Mặc kệ! Ai muốn thưởng thức thì nghe, không thì mặc xác. Hắn chỉ muốn làm sao thỏa được nỗi lòng đơn độc, xoa đi những âm u, mệt mỏi đời thường. Âm nhạc là đời sống tinh thần của hắn, nếu thiếu có lẽ hắn không sống nổi trên thế gian này .
Hắn mang dòng máu lãng mãng từ thuở thiếu thời. Trước chiến tranh hắn cùng gia đình bỏ quê lên thành phố. Học xong trung học, hắn lang bạt đó đây cùng với đám con nhà giàu a dua, a tòng trong xã hội hỗn độn, đầy mớ bòng bong. Những cuộc nhậu nhẹt, chè chén thâu đêm. Đàn ca, sáo thổi chưa hề biết mệt mỏi là gì, rốt cuộc hắn quay về với con số không đầy vết tích. Sau chiến tranh cha chết, chị gái lấy chồng vượt biên định cư tại Mỹ, mẹ hắn bị chứng ngộ ác phong đột ngột, hiểm nghèo, trở thành tật nguyền, lưng còng xuống, chân không nhất được, khi đi phải lia từng bước một .
Chiều chiều hắn ngồi đó, nhìn xuyên qua cửa sổ, căn phòng rỗng tếch đầy nắng và gió. Điếu thuốc rê luôn để lên môi, kẹp hai ngón tay thon dài, phần móng màu vàng xám bỡi chất nicotin dính lại lâu ngày không kỳ cọ. Không ai có thể hiểu được hắn đang nghĩ gì. Gương mặt gần như trầm tư, u uất, đôi mắt vô cảm, mơ hồ với làng khói thuốc quyện vào nhau trong không gian xa vắng, im lìm …
Mẹ hắn làm công việc nội trợ, lo cho hắn từng bữa ăn. Hắn không quan tâm đến chất lượng nấu nướng, ngon dở, với những món ăn gì. Chỉ cần đến bữa ngồi vào bàn đánh chén cho đầy bao tử là được. Ý thức cộng đồng xã hội trong con người hắn trở thành ma muội. Ở cái làng quê heo hút này, sự gắn bó giữa người với người trở thành máu thịt, mọi đau khổ buồn vui, tối lửa tắt đèn họ đến với nhau một cách cởi mở chân tình. Nhà nào có đám cưới mời họ đến chia vui . nhà có tang chế họ tự nguyện giúp đỡ không cần ơn huệ. Chưa ai thấy hắn xuất hiện ở nhà nào,bao giờ ? Hắn bị cô lập bởi cách sống lập dị . Mẹ hắn thấy thế, trái với đạo lý làm người nhiều khi nhắc nhở :
-Con phải đến với người ta con ạ ! Mai đây mẹ có mất đi, sống mới được trọn vẹn, hết tiếng nghe con.
- Ôi dào ! Hơi sức đâu lo chuyện bao đồng . Mẹ mất , con ngã vài heo họ đến đầy nhà! Hắn tỏ vẻ bất cần. Chính câu nói ấy trở thành tai họa sau này mà hắn và mẹ hắn phải gánh chịu hậu quả thê lương.
Hắn không giàu có gì lắm như người ta tưởng . Của hồi môn cha chết để lại một ít tiêu xài lâu ngày cũng phải hết. Cuộc sống dần dà khốn khó, đẩy mẹ con hắn vào ngõ cụt . Bên cạnh đó nhiều nhà hàng xóm của hắn tần tảo, chắt chiu , tiết kiệm họ giàu lên nhanh chóng. Mua xe máy, nhà tranh trở thành nhà ngói. Nghiễm nhiên nhà hắn trở nên lép vế, nhỏ nhoi, ọt ẹp, lọt thỏm giữa làng .
Hắn bình chân như vại trước mọi đổi thay đất nước, cuộc sống chung quanh, cho dù năm dài tháng rộng giờ đối với hắn trở thành gánh nặng bạc đầu với người mẹ khổ đau. Cái khó nó ló cái khôn, trước tình cảnh bi đát của gia đình hắn nghĩ ra một chiêu thức mới lạ mang tính lừa dối khôi hài, đầy thuyết phục. Hắn thuê anh chụp ảnh nghệ thuật về tận nhà chụp một kiểu ảnh hai mẹ con đứng gần nhau. Mẹ mặt chiếc áo rách tả tơi, với chiếc quần ngắn cũn-nhăn nheo . Gương mặt gầy nhom , đói khát . Mình hắn mang chiếc áo may ô trắng bạc màu, cộng với chiếc quần zin cắt ngang đầu gối xé ra nhiều đoạn tua tủa, đầu tóc bồm xồm trông như tên quân phiến loạn lâu ngày trốn ở rừng. Hậu cảnh hai người là ngôi nhà tranh tốc mái , xác xơ do gió nam cồ quật ngược. Bức vách phía mặt tiền của phòng khách hắn đập vỡ hết đất, rơi vãi tứ tung ló ra phần sườn trông đến gai người . Bức ảnh được gửi đi sau lưng ghi hàng chữ : “ Quê mẹ đây ưu phiền quá “ cùng với lá thư lời lẽ thống thiết, đầy bi ai cho người chị gái bên Mỹ.
Dù tằn tiện bươi móc ở đất khách quê người cũng chẳng dư dả là bao, nhưng xem qua tình cảnh này người chị của hắn chột dạ , xót xa chạy đôn đáo gom góp gửi về cho hắn một nghìn rưởi đô la để trang trải đời sống. Có tiền hắn xây lại ngôi nhà ngói khan trang, đóng chiếc bàn gỗ xịn thờ cha sáng sủa, ấm cúng. Mua thêm cây guitar dự phòng khi có bạn bè đồng cảm đến hòa tấu , trao đổi âm nhạc.
Hắn bỗng nhiên mơ mộng, nghĩ đến việc lấy vợ. Hơn bốn mươi tuổi chưa có mảnh tình vắt vai hòa hợp , đúng nghĩa. Kiếm ở đâu ? Quả nan giải chưa từng có. Hắn bâng khuâng tư lự . Ý chí đã quyết phải kiếm cho bằng được . Người tính không bằng trời tính, hắn tất tả ngược xuôi thời gian chán chê, khốn đốn chẳng có cô gái nào mang đến cho hắn niềm khao khát cháy lòng. Thế rồi run rủi, định mệnh như sắp đặt. Hắn gặp một cô giáo dạy cấp một lớn tuổi chưa chồng đang nằm viện chung với hắn, họ đồng cảm, gắn bó quyết định tiến tới hôn nhân.
Sự kiện hắn lấy vợ, là đề tài giật gân của bàn dân thiên hạ ở làng. Đám cưới diễn ra suôn sẻ . Toàn người ở đâu lạ hoắc đến giúp chung vui. Người ở làng hắn có mời nhưng không ai đến. Đây là điều sỉ nhục lần đầu tiên hắn gặp phải . Hắn nguyền rủa dân làng không thương tiếc và chính điều đó lại đẩy hắn cách xa hơn với bà con chòm xóm.
Lấy vợ sinh con hắn rung đùi ngất ngư , mãn nguyện với hiện tại. Dần dà kinh tế gia đình bắt đầu sa sút, có nguy cơ kiệt quệ sẽ không nuôi nổi mẹ già với đàn con nheo nhóc , hắn đâm lo lắng bơ phờ, mất ăn ,mất ngủ. Rồi như định liệu, hắn lại giở ra trò cũ. Lần này chiêu thức còn quái gở, rùng rợn hơn trước . Hắn mua về chiếc quan tài sơn màu đỏ, mặc sức cho vợ và mẹ la lối , can ngăn. Hình ảnh được gửi đi cho chị gái,hắn đứng bên chiếc quan tài, đầu quấn khăn tang, khói hương nghi ngút . Lời thư cạn khô dòng nước mắt,mất mẹ là niềm đau vô bờ bến, cuối thư nợ nần chồng chất, không có gì bù đắp .
Chị hắn đau đớn tột cùng, vì đường sá cách trở xa xôi không về kịp lo tròn chữ hiếu với mẹ, đó là tổn thất lớn về mặt tinh thần đành phó thác cho đứa em ngèo khó nơi quê cha đất tổ chu toàn. Món tiền ba nghìn đô la chị gửi, hắn sung sướng đến nghẹt thở, mẹ và vợ ù tai ngán ngẩm, lắc đầu…
Mùa đông năm sau mẹ hắn chết thật do tai biến mạch máu não. Hắn điếng người như kẻ mát hồn đi tới, đi lui rồi bỏ tiền mua hai con heo tạ xẻ thịt. Cả ngày dân làng chẳng ai đến. Vợ hắn lo sốt vó không biết phải làm sao. Lòng tự ái dâng lên ngập đầu, hắn chửi thề trước mặt vợ con : “Toàn quân vô nhân đạo” !
Quan tài sẵn có, hắn tẩm liệm theo nghi thức cổ truyền. Cả đêm thức trắng, hôm sau trời đổ mưa lớn. Hắn chạy khắp làng trên , xóm dưới thuê chiếc xe bò để đưa mẹ đi chôn cất nhưng chẳng ai đoái hoài gì tới . May thay có anh chàng thanh niên cuối xóm còn chút lương tri, tình nghĩa cho hắn mượn, nhưng chỉ có xe không cho mượn bò. Hắn rối rít cám ơn, chấp nhận đắng cay vuốt mặt tạ từ.
Chiếc xe tang cọc cạch, hì hục trên con đường lầy lội. Hắn kéo thay bò, vợ và một vài bằng hữu đẩy phía sau . Mưa phùn vẫn rơi đều, hắn thở ì ạch mặt hắn . Dân làng dửng dưng trước một biến cố khôn lường. Đường đến nghĩa trang khá xa, bầu trời âm u,nặng nề, xám xịt làm tăng thêm vẻ hoang tịch, cô liêu. Giờ hắn mới thấy thấm thía lời mẹ nói đúng. Lời dặn dò về ý thức cộng động đồng xã hội nó trở thành máu thịt không thể̉ tách rời. Hắn lầm lũi kéo, xe mỗi lúc nặng thêm, do hai chiếc bánh dính quá nhiều đất dẻo.
Nghỉ ! Thở một lúc, bức phá qua đoạn đường trống gần sát chân núi rồi lên đoạn đường đèo. Mọi người áo đẫm mồ hôi dù trời không có nắng. Hắn còng lưng, rướn người về phía trước trông đến tội nghiệp. Gần lên đỉnh đèo, chỉ cần- chỉ cần qua khỏi đèo là đến nghĩa trang , hắn ao ước thật nhanh, nhưng xe cứ chậm . Bất ngờ ! Trược chân , hai đầu gối quỵ xuống hắn tuột dây lưng, chiếc xe bò quay ngang tuột dốc nhanh không thể tưởng. Hắn trì lại, sức người có hạn , mọi người chỉ còn biết đứng trông theo kinh hãi . Chiếc xe lao vun vút xuống hố , va vào đá, văng chiếc quan tài lên rồi rớt xuống vỡ toang . Hắn rụng rời chạy thục mạng xuống vực sâu . Đứng trước cảnh tượng tang thương, chiếc quan tài nức toạt ra, vải liệm, trà ướp xác văng tung tóe. Xác mẹ hắn chi chít vết thương, gối đầu lên đá.Chiếc áo trắng mặc cho bà rách lỗ chỗ nhiều phía. Hắn ngửa mặt lên trời ôm đầu hét lớn rồi kiệt quệ gục đổ như thân cây chuối bị đốn ngã.
Hai ngày sau hắn tỉnh lại , miện vẫn hốt hoảng ,ú ớ, mê sảng . Mình sốt nóng hầm hập, hắn thều thào yếu ớt :
- Xác mẹ đâu ? Vợ hắn đứng bên bảo :
- Bác trưởng làng vận động bà con lo chôn cất chu toàn. Anh nhớ điều đó mà khắc cốt ghi tâm, sống sao cho xứng đáng với xóm làng . Hắn mở mắt gật đầu , rồi tiếp tục thiếp đi trong nhiều tiếng ồn ào của bà con dân làng đến giúp …

1 nhận xét:

Unknown nói...

Anh chú ý thêm hình ảnh và màu sắc của giao diện blog