1 thg 8, 2009

BẾN BỜ


Có người đàn bà
Tóc xanh, tóc trắng
Chân đạp đất
Đầu đội trời
Chìm giữa không gian
Khóc đã nhiều rồi
Mắt cứ nhìn miền vô tận
Ở đó !
Chỉ có gió và mây trôi lặng lẽ
Chỉ có cô đơn, vật vã sao dời

Có người đàn bà
Hun hút đợi chờ
Người của ngày xưa
Đêm đêm trở về trong bóng tối
Gõ và trái tim đau nhói
Bàng hoàng
Lay động gọi chiêm bao

Có người đàn bà
Sống giữa trần gian
Chôn vùi tuổi xuân hương sắc
Vượt qua muôn trùng cạm bẫy
Nuôi con khôn lớn truởng thành

Có người đàn bà
Tóc trắng, tóc xanh
Hồi xuân gợi cảm
Đang gọi một tình yêu
Để tìm lại xuân sắc chính mình