Tôi kiệt sức vì cuộc sống mưu sinh
Xác thân nhiều khi ngã quỵ vào bóng tối
Gượng đứng lên đi anh, cuộc đời còn dài lắm
Tôi ngửi thấy mùi lên men của ngày dơ bẩn
Những dấu tích sột soạt trược qua khốn khổ
Đè vết thương vào cõi tâm linh huyền bí mù loà
Làm sao ai hiểu được, sự sáng tạo bị giấu vào quyền lực
Bưng bít đến tận cùng của xảo trá động tĩnh đêm khuya
Tôi nghe gió thổi, tôi nghe sương rơi trên vết nứt
Hình như có tiếng hoài nghi trở mình bên cái chết cần kề
Tôi lại đi vào bờ vực nơi có bến bờ sinh tử
Tâm hồn nhẹ nhàng như một vệt sao rơi
Ẩn chứa, ẩn chứa nhiều cạm bẫy thối tha và dốt nát
Bi kịch từ giấc mơ sao diến giải được ngôn từ
Tôi gắn vào tôi thêm nhiều dũng khí hư vô
Để bào thai sự đối chọi trước đời suy thoái
Không mộng mị, không lang thang cô đơn bối rối
Vững chãi đứng lên như anh nông dân bên những luống cày
26 thg 3, 2012
12 thg 3, 2012
RANH GIỚI MONG MANH
(Tặng các chị em nhân ngày quôc tế phụ nữ 8/3)
Khi ngày cứ qua, ngày dài huyễn hoặc
Nỗi buồn đã lấy hết tháng năm tàn tạ
Nhìn lại mình đi, xuân sắc mãi dần xa
Em đâu còn đủ sức để đợi anh
Khi đêm về lẻ loi một mình cô quạnh
May mà có con còn chút cân bằng
Nếu không trái tim em yếu mềm vỡ vụn
Em không còn đủ sức để chờ anh
Những thèm khát bản năng nhoài lên trong bóng tối
Em muốn mở tung lồng ngực va chạm với đời
Nhưng lễ nghĩa gia phong đã cản ngăn, chùn bước
Em không còn đủ sức để chờ anh
Đuổi yêu thương, chờ yêu thương mộng mị
Anh không còn là anh ngày của chúng mình
Thì đừng trách em sao bạc tình vô nghĩa
Anh ơi! Sức của em đã cùng lực kiệt
Em sống bây giờ tất cả chỉ vì con
Hãy quay về ghì chặt xác thân môi hôn đẫm lệ
Để đời của hai ta thêm dấu ấn nồng nàn...
Em đâu còn đủ sức để chờ anh
Khi ngày cứ qua, ngày dài huyễn hoặc
Nỗi buồn đã lấy hết tháng năm tàn tạ
Nhìn lại mình đi, xuân sắc mãi dần xa
Em đâu còn đủ sức để đợi anh
Khi đêm về lẻ loi một mình cô quạnh
May mà có con còn chút cân bằng
Nếu không trái tim em yếu mềm vỡ vụn
Em không còn đủ sức để chờ anh
Những thèm khát bản năng nhoài lên trong bóng tối
Em muốn mở tung lồng ngực va chạm với đời
Nhưng lễ nghĩa gia phong đã cản ngăn, chùn bước
Em không còn đủ sức để chờ anh
Đuổi yêu thương, chờ yêu thương mộng mị
Anh không còn là anh ngày của chúng mình
Thì đừng trách em sao bạc tình vô nghĩa
Anh ơi! Sức của em đã cùng lực kiệt
Em sống bây giờ tất cả chỉ vì con
Hãy quay về ghì chặt xác thân môi hôn đẫm lệ
Để đời của hai ta thêm dấu ấn nồng nàn...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)