27 thg 4, 2010

MONG MANH QUÁ


Những mùa hạ nóng, lửa thiêu hầm hập
Như thủy tinh lấp lánh chói mắt
Rần rật, rần rật, rần rật…
Người đổ mồ hôi thành muối mặn
Góp nhặt tiếng ve xao xác ngôn từ

Những mùa hạ đi chậm chạp như rùa
Ta tóc rối chập chờn cảm giác
Xiêu vẹo đôi chân rát bỏng đường đời
Tình đã lặng im vào tâm khảm

Hư ảo… hư ảo…cũng chỉ là hư ảo
Đâu ai còn đủ sức chạy đua cùng dục vọng
Mật không còn ngọt để ru giấc chiêm bao
Kẽ hở pháp luật đã đấm vào mặt ai lương thiện ?

Mong manh quá khi bầu trời đỏ ối
Khói bay, khói bay, khói bay…
Lời lẽ nồng nàn, cay đắng thừa mứa chán ngắt
Rồi lạnh lùng cũng sẽ đi xa
Nhuộm trái tim vàng vọt

Ta đâu có gì để lại cho đời
Tất cả sẽ tàn phế trước khi về miền cực lạc
Gió đã thổi lòng dâng lên man mác
Một câu thơ quất vào mặt phận người

13 thg 4, 2010

Đêm ở quán cà phê Thị Ngạn


Không xôn xao với đèn màu nhấp nháy
Dưới vòm cây đẫm ướt sương rơi
Những người đàn bà tôi biết
Họ ngồi bên nhau tán gẫu rất khuya
Nói nói cười cười mà lòng đầy tê tái
Héo hắt tâm can khi chồng bỏ, bỏ chồng
Chả còn ai trông ngóng
Đâu còn ai nặng nhẹ, cay cú, giân hờn
Cứ mặc sức thả hồn vào bóng tối, ẩm ướt suy tư
Chiêm nghiệm sự mất mát đổ vỡ, đớn đau
Tôi vừa nghe tiếng thở dài bên lề cuộc sống
Tiếng ly cốc chạm nhau khô khốc
Gai sắc tình yêu thèm khát đến cháy lòng
Của những người phụ nữ không chồng
Thừa - thiếu dung nhan và đức hạnh
Ly cà phê màu trắng, còn mắt ai đen ?
Tôi bâng khuâng nhìn từng giọt vỡ
Đêm Thị Ngạn trằn trọc muốn gọi người về
Biết gửi vào đâu khi chưa tròn hạnh phúc
Mỏng mảnh của bình yên va vào ký ức
Chợt nhớ bi ai hun hút đến ngày dài
Tôi biết những người phụ nữ kia
Họ cũng có trái tim đa cảm
Không muốn ràng buộc
Những nhỏ nhen ích kỷ đời thường
Bức phá, hẹn hò, tâng bốc, va chạm mãnh liệt
Chứng tỏ sung sướng trần gian tột đỉnh tình yêu
Họ thật biết hưởng thụ…
Nhưng sau những cuộc truy hoan, phù phiếm
Trở về rỗng rếch trái tim hiu quạnh
Ngủ vùi trên sự cô đơn trống vắng
Rồi ngày mai lại đi tìm cái khiếm khuyết của hôm qua
Để bù đắp thể xác lẫn tâm hồn …