Ta chưa đi hết chặng đường
mỏi mệt
Nhiều khi thấy sức cùng lực
kiệt
Những ám ảnh đời thường cứ
luôn đè nặng
Bóng chạm vào đâu?
Tiền kiếp đã cho ta nhiều dâu
bể
Nhọc nhằn số phận quan trường
Ta đi bên người nhúng chàm
hào phóng
Phủ lớp son vàng lộng lẫy tai
ương
Lời đắng khó nghe đành trói
buộc kẻ đối đầu
Trên thảm hoa vàng nhẫn nại
Buồn nhân gian ẩn sâu khoé
mắt lệ ứa vào trong
Không thể chém hết những kẻ
dối lừa thánh thiện
Ta tự trả lời câu vô vọng
trước hoàng hôn
Sáng mai nay trở lại cội nguồn
Ngồi lặng im nhìn những con
người nhục nhã
Mặt đầy tối tăm bụi bặm quay
lưng cười khóc hồng trần.
Ngày đã đi đêm dài lặng lẽ
Nỗi đau làm sao giấu vào thể
xác đầy kiêu hãnh
Trơ trọi tình yêu trả nợ
phước phần
Ta vẫn cứ ghập gềnh viết vần
thơ cạn
Gửi nhiều điều gom góp xoá bỏ
nhiễu nhương
Mặt và mặt chạm nhau dày quá
Điều linh thiêng chưa đụng
đến phần hồn