Nước đã hiện ra lung linh ý
nghĩ
Em nhìn lại thể xác đã nhiều
ngày không trau chuốt
Thấy mình sao xa lạ với chính
mình?
Từ vùng xoáy của khối óc lặng
im
Em dựng lên khoái cảm trược vào
nhục thể
Trong bóng chiều đè lên bí
mật niềm tin
Người đã đi mải miết mà ráng
trời không với được
Thôi đành quay về giặt giũ
niềm đau
Trong đôi mắt em chả còn lưu
giữ gì ký ức
Chỉ còn thời gian và ánh chớp
chân người
Em vuốt lại mái tóc và chạm
tay vào bộ ngực căng tròn
Đã nhiều năm không người đụng
tới
Bỗng thấy tim em nghe nghẹt
thở, đổ dồn
Đừng ! đừng ngó chung quanh
hãy hét lên lời cầu cứu
Em ngửa mặt nhìn trời câu
thần chú rớt xuống thật chông chênh