21 thg 6, 2010

ĐỜI NGƯỜI NHƯ CHIẾC LÁ


Nhân chuyến công tác Tại Ninh thuận,trên đường trở về ghé qua Nha Trang, gặp lại những người bạn học cùng thời Bổ túc văn hóa. Thật xúc động, sau hai mươi lăm năm tưởng đã phôi pha, phút chốc sống lại...Tôi viết bài thơ này để tặng các bạn

Ta đi dưới phố đầy nắng cháy
Chiều buông trôi nhìn cánh thiên di
Mắt xa vắng hội ngộ lòng trắc ẩn
Bạ bè năm xưa chìm khuất, bỗng về

Ta không tin trước mặt ta, em còn đó
Ta không tin trước mắt ta, cái thằng mặt quần thủng đít còn đó
Họ cầm tay nhau rưng rưng nước mắt
Hăm mươi lăm năm nghe lời trách cứ yêu thương

Ôi những người bạn Đồng Đế, Tuy Hòa, Đông Tác
Qua mái trường tập thể chữ nghĩa ngổn ngang
Thời ăn chẳng đủ no, đói cơm lạt muối
Yêu nhau , ca hát cũng phải lặng thầm

Ta nghe lòng ta thắt lại
Xâu kết ưu tư, bão tố âm thanh
Nhận những tiếng cười của thời gian lạc mất
Đánh thức ban mai, xua đuổi nỗi buồn

Ta cầm tay người bạn chai sần
Khi biết rằng đời vẫn còn nhiều khốn khó
Ta vuốt mái tóc dài nâu người em gái nhỏ
Mà ngày xưa người yêu của bạn mình
Nơi lồng ngực nhói lên thời xa xót
Vỡ òa nhịp đập con tim

Ta muốn dang tay ôm ghì tất cả
Chuộc lại thời nông nổi đã qua
Muốn thơm môi em khi cuộc tình chưa phai năm tháng
Mà nỗi niềm riêng canh cánh bên lòng

Ta đã thấy ta và bạn bè nằm xuống
Hạnh phúc vô tư khi con cái đã trưởng thành
Hãy gặp nhau và hồn nhiên như thời son trẻ
Đừng để người đi xa dấu muôn phương

2 thg 6, 2010

NỖI ĐAU


Ta đi dưới hoàng hôn
Bóng đổ già nua lọm khọm
Bầu trời giao hoan sáng tối xám xịt
Ăn mòn, gặm nhấm ta từng vết thương lòng

Ta cô đơn trên bước đường danh vọng
Ai đã từng tri hô giữa bầy người gian trá
Ngưng đọng lời u mê yểu mệnh, ưu tư
Họ chỉ biết tiền và nịnh hót ỡm ờ

Trái tim ta ứa máu
Viết từng câu thơ ướt đẫm lời nguyền
Dẫm đạp lên chiều xa xót
Tung lời yêu, khí phách vào chốn thinh không

Ta nghe tiếng chuông chùa mệt mỏi
Đập bình yên, gãy tiếng côn trùng
Bước chân lăn đi, đau nhói vết bầm
Bụi và sương đã thấm đầu bạc tóc

Hãy quay về đánh thức ban mai màu nhiệm
Đừng để hoàng hôn giết chết mặt trời
Ta dựng ngược lòng ta trong sáng
Bớt dày vò thể xác tâm can