29 thg 12, 2011

MÊ SẢNG

Anh về bên em khi ngày nắng tắt
Cơn ngái ngủ chập chờn xiên vào trái tim lạnh giá

Giấc mơ vật vã thèm thân xác dục tình

Chèn gương mặt tơi bời đến ngộp thở


Bàn tay quờ quạng bấu víu tấm lưng trần
Lồng ngực em trắng ngần ngọn đồi bóng tối
Trong cảm giác sự mê ly hình như có gì bất ổn

Đừng coi em là món nợ trần ai

Dồn nén, dồn nén nữa đi cho tinh thần phấn khích
Anh yêu! đừng, đừng bỏ giở giữa chừng

Bờ môi em đang nếm vị ngọt của lưỡi

Máu đang lên cơn nuôi nấng chút nồng nàn


Ngọn đèn chưa tắt bỗng dưng đỏ ối

Đêm trầm kha thấp xuống mừng cuộc giao hoan

Sung sướng sung sướng vỡ oà vị mặn

Miệng hét lên mê sảng ngôn từ dâm dật


Hôn phối, hôn phối thêm lần nữa

Tắt đèn nhanh cho em cắn vào chiêm bao ngọt lịm

Cho anh mệt nhoài thể xác bông hồng

Đừng đi, đừng đi anh ơi em cô đơn nhiều lắm…

13 thg 12, 2011

CHẠM VÀO MỤC RUỖNG VII

Khi quyền lực đã rơi vào tĩnh lặng
Sắp sửa tuột khỏi vòng tay nhơ nhuốc
Nó sẽ hiện ra đôi mắt đỏ ngầu
Vẫn còn tiếc nuối, thèm khát lời nịnh hót tâng bốc


Đã quen thói ăn trên ngồi trước
Đi về xe đưa rước đón đưa cung phụng
Đâu dễ gì ta hạ mình xuống chiếu
Lời kiên nhẫn cuối cùng cũng bị thuộc hạ vứt vào sọt rác

Không còn linh cảm và lời mách bảo sinh tồn
Khi tiếng nói lương tri bị chà đạp nhiều rồi
Khi tiếng cười bị ứa ra dòng lệ máu
Ai thấu hiểu lòng ai sao phải phá vỡ niềm tin?

Ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng
Đừng hy vọng mong manh trong vũng sáng lờ mờ
Ý niệm hiện thực khôn lường thay đổi
Những chiếc gai sắc nhọn, giờ đã mọc lên rồi

Sẽ chẳng còn gì khi phải ra đi…
Ta thề không đội trời chung với những tên đàn em phản trắc
Lời thét gào yếu ớt như kẻ chết đuối chìm dần trong nước
Cuối cùng người cũng đã chạm vào nỗi cô đơn.

1 thg 12, 2011

CHẠM VÀO MỤC RUỖNG VI

Những người bạn của tôi đầy kiêu hãnh một thời
Tâm tưởng ngày nay dần thay đổi hết
Họ sống chỉ biết cuối đầu im lặng ăn tiền
Nhiều khi cũng chẳng biết cười, biết khóc


Ai! Ai đã đổ vào đầu óc bạn tôi sự ngọt ngào man trá?
Nuốt chửng sự đớn đau vật lộn xác thân
Đầu óc họ giờ như chiếc bình rỗng tếch
Và linh hồn đã bị xé nát từ lâu

Những người bạn của tôi đang mải mê nơi vực thẳm
Không nghe tiếng thét gào vọng lại buổi bình minh
Họ đang sung sướng, xa xỉ với đôi mắt đầy dục vọng
Cõi nhân gian ta đếch nhận từ bi

Tôi đang bước qua từng thể xác
Soi sáng, thanh lọc nhóm lên ngọn lửa niềm tin
Ta vẫn thấy sự kiêu hãnh còn thoát ra từ ánh mắt
Ngồi đợi chờ để đón nhận những chiếc gai.