20 thg 9, 2012

NỒNG ĐỘ


Ta vốc nước phả vào mặt chai lì bốc khói
Gió vẫn gào lên rần rật đuổi nhau về phía đồng xa
Mặt trời  treo trên đỉnh tháp cô đơn tức tối
Nhìn thế gian hừng hực toả xuống những làn nóng đến phát sốt



Ngày hạ không bao giờ chớm nở
Lạnh lùng xô đổ màn đêm uy nghi, sừng sững
Cơn thèm khát muốn kéo em cho trận mưa đầu mùa đổ lệ
Trong con mắt còn đọng lại cảm giác bị huỷ diệt

Ta chưa biết mùa hạ sẽ đi về đâu
Ánh sáng như cơn điên, soi rọi, ngấu nghiến đè bẹp xác thân
Khoảng cách nào để chúng ta vượt qua cạm bẫy
Mà thời gian đang chứng kiến sự đổ vỡ, tàn lụi hình hài

Hàng vạn cơn mê, em gom góp đống tàn tro
Không hình dung nổi đã bao lần bị rải bùa màu nhiệm
Mồ hôi kêu tên anh trong trí nhớ bị tước đoạt
Bí hiểm vỡ  tung cho lồng ngực dâng trào

Ta chưa bao giờ xoá bỏ em trong miền ký ức
Dù muốn hay không mùa hạ vẫn phải tàn phai
Đi qua tháng năm bàn tay khô cằn héo úa
Ngửa mặt nhìn trời, đất lồi lõm xô lệch đôi chân