22 thg 10, 2009

TIỆC RƯỢU KHÔNG TÊN


Ta ngồi xuống tâm hồn thanh thản
Nâng chén lên thư thái cõi lòng
Uống cạn đáy tim hồng sôi sục
Đôi mắt nào cũng tỏ rõ niềm tin

Uống đi bạn những gì lầm lỗi
Chuyện đau thương mai thức giấc sẽ không còn
Ta đâu trách, bạn bè ta sám hối
Trên bước đường mưu lộc lợi danh
Khiếm khuyết đó phải đâu là tất cả
Chỉ trách người không chia xẻ cùng ta

Thêm chén nữa bạn gọi đây mà
Thôi xin em đừng cười ta nơi đáy cốc
Chuyện tình duyên một mình em đơn độc
Lỡ làng rồi ta tiếc mãi không thôi

Uống đi em nước mắt đã nhiều rồi
Một tiếng cười đủ làm anh bối rối
Bạn bè quanh ta đâu cần ai nói
Tiệc chưa tàn sao em nỡ xé tâm can ?

Uống nữa đi cho tiếng hát canh tàn
Để đời không còn lẻ loi cô quạnh
Nào chạm cốc thêm tinh thần sức mạnh
Đừng cuồng suy bóng tối quanh mình

Hãy sáng suốt và còn đủ anh minh
Cho chúng ta uống thêm chén nữa !
Hình như ta nghe có ai vừa gõ cửa ?
Tiệc lại tàn theo giấc mộng không tên.

13 thg 10, 2009

MÙA HOA TRÀM NỞ


Chiều nay gió nồm thổi sớm , mang theo hơi nước Sông Ba mát rượi . Qua khỏi dãy Hòn Ông, một màu xanh non tơ bát mắt hiện ra, trải dài tít tắp. Vân ngồi tựa lưng vào tảng đá, hít thở . Bao mệt nhọc thường ngày tan biến vào đôi mắt, khối óc, con tim . Đầu Vân nhẹ tênh, mãn nguyện với thành quả gần mười năm qua mình tạo được. Chị tiếp tục len lỏi dưới những tán cây keo tràm vạm vỡ. Bên trên, những cành lá lao xao gọi gió, rì rào, rì rào. Một vài chú Chào Mào, Chìa Vôi đất hót lẻ loi trong chiều xa vắng. Tiếng hót hoà lẫn tiếng gió át, gây cho Vân cảm giác cô đơn, trơ trọi, nhỏ bé giữa thiên nhiên trầm mặc. Bầu trời cao xanh lồng lộng, ôm hết nỗi lòng của những con người yêu thiên nhiên đến điên dại, cháy lòng .Rừng đã che chở, cưu mang Vân vượt qua cú sốc cuộc đời . Cuộc đời mà tình duyên tan tác,như cánh hoa dập nát tả tơi. Chị đã gây cho gia tộc một nỗi nhục nhã ê chề. Cha chị không chịu nổi, thương con nhắm mắt xuôi tay trong tủi nhục. Tuổi trẻ ngạo mạn, bốc đồng. Sắc đẹp, tiền tài ,tình yêu cuồng vọng còn gì nữa không , khi xuân sắc cứ dần xa. Vân dừng lại bên dòng suối. Chị soi gương mặt hoa khôi quý phái, nổi tiếng một thời qua làn nước trong vắt. Chao ôi ! Già nua ư ? Vân sờ lên má, thảng thốt, thở dài, tiếc nuối, ân hận. Những giọt nước mắt quá khứ ngày xưa không rơi, giờ bỗng nhiên cứ chảy dài, chảy dài mặn đắng . Chị dùng bàn tay chai sần, thô ráp vốc dòng nước mát lạnh, thoa nhẹ, kỳ cọ. Đầu óc mông lung, lắng đọng chìm khuất sự đớn đau, lẩn vào xương, vào thịt, nó có thể mọc dậy bất cứ lúc nào. Vân xua đuổi ý nghĩ tái tạo lại quá khứ bằng cách bấu vào mang tai thật đau, dùng rựa chặt mạnh bụi Muồn đang lấn mấy cây Xà Cừ teo tóp. Cứ thế chị chặt, chặt cho đến mệt lả người mà nắng tắt không hay…
Mờ đất ! Không khí ban mai đầy sương khói. Như thường ngày, Vân lại đi về phía rừng. Chả hiểu sao sáng nay, lòng dạ chị lại bồn chồn. Đêm qua ngủ không ngon nên dậy sớm nấu nồi cơm vắt đi ngay. Mùa này ngày dài, đêm ngắn. Tràm bắt đầu nở hoa, thơm ngát. Lũ ong cần mẫn, tranh thủ kiếm chác đu trên các cành hoa, hút nhuỵ. Vân đứng trên triền dốc, hít thở hương hoa trời đất, ngây ngất với buổi sớm tinh mơ. Có mấy người cùng trồng rừng gần nơi chị, cũng tất bật đi vào. Gặp nhau, họ tươi cười niềm nở, chào hỏi ríu rít cùng với lũ Sáo Sậu kêu inh ỏi vang cả khu rừng . Vân đến địa điểm phát chồi khi trời chưa lên màu nắng…
Đoàn người phát rừng của công ty Trường Thuận đang hối hả, trèo đèo vượt dốc, mồ hôi nhễ nhại với cái nắng gay gắt tháng tám . Kỷ sư Tân cùng một số bà con được họ thuê mướn cần phải dọn sạch hơn trăm hecta, đốt trước khi mùa mưa tới, để còn kịp trồng keo lai. Chỉ còn ngày hôm nay nữa công việc hoàn tất . Đất rừng phát quang, bề bộn, ngổn ngang cây cối tạp lục. Xung quanh Keo, Bạch đàn, Xà cừ của các hộ dân đã lên xanh, lá khô rơi rụng đầy gốc. Trời đứng trưa, đám người làm thuê đang tạm nghỉ ăn cơm . Bất ngờ từ hướng bắc lửa khói bốc lên ngùn ngụt, phút chốc lan toả về phía nam . Lửa cộng với nắng hầm hập như thiêu đốt. Tân dậm chân, kêu trời trách đất, chửi thề. Mẹ kiếp ! Kẻ nào dã man đến thế. Chưa dọn sạch các đường ranh, lửa mà bén vào rừng trồng của dân có nước đổ nợ. Anh hô to, nhờ đám người làm thuê hỗ trợ chặn dập lửa các hướng. Gió càng lúc càng mạnh, phía tây nam không thể ngăn kịp, thần lửa đã sờ tới rẫy của Vân . Trong đám lửa khói, mịt mù có một người đàn bà bất chấp sự sống đó là Vân đang dập lửa cứu khu rừng Xà cừ đang lớn. Miệng gào thét to vang : Cứu ! Cứu ! Bà con ơi !...chị ngã rật bất tỉnh.Mọi người lao nhanh về phía tiếng la. Một giờ đồng hồ sau, ngọn lửa đã được dập tắt hoàn toàn . Rẫy của Vân bị thiệt hại gần nửa hecta. Chị tỉnh lại dưới gốc cây Vừng,mặt mày lem luốc, ngơ ngác vùng dậy miệng lẩm nhẩm : Rẫy ! Rẫy của ta cháy hết rồi . Công sức, tiền của bao năm bỏ ra tan tành mây khói .
- Không sao ! Đám Xà cừ chỉ cháy một ít, chúng tôi sẽ tính thiệt hại đền bù cho chị . Tân đứng từ sau bước tới tỏ rõ thiện chí, thay lời xin lỗi . Nghe giọng nói quen quen, Vân ngước mắt đối diện. Chị đăm chiêu. Đúng là anh ta, không thể nhầm lẫn . Cái nhìn chằm chằm của Vân, cũng làm Tân giật nảy người, anh thầm nghĩ không thể tin nổi là em. Vân can đảm, lạnh lùng lên tiếng :
- Chào Tân ! Hai mươi năm rồi không gặp. Hai mươi năm vật đổi sao dời, sao ta gặp nhau chi trong hoàn cảnh thế này ?
- Chao ôi ! Vân của ngày xưa đây ư ? Lời Tân thốt ra nghe có điều gì đó khổ sở, trách mình . Anh ngậm ngùi trân trân xúc động sám hối : Tội lỗi của tôi đã làm em khổ một đời, có nước sông nào rửa sạch được không em ? Giờ Vân bảo tôi làm gì để chuộc lại lỗi lầm, tôi sẵn sàng chấp nhận tất cả.
- Thôi bỏ qua đi ! Chuyện tuổi trẻ ấy mà, một phần lỗi do em . Vân đè nén tâm can gạt đi.
- Em biết đấy ! Hai mươi năm qua chưa có lúc nào nguôi ngoa . Anh dày vò bản thân đến cạn kiệt tâm can . Thôi ! Chúng ta xuống dòng suối kia ngồi nghỉ . Tân vừa nói vừa chỉ . Anh chỉ xin em một lần để nói hết những điều cần nói, rồi em trừng trị anh thế nào cũng được. Vân rửa mặt sạch sẽ, chị ngồi đó nhìn Tân lơ đãng. Tân xa xôi, đau đáu, mọi khuất tất, đắng cay, buồn vui thứ tự trào về…

********************

Làng Bình Nhơn tiếp giáp dãi cát phía bờ sông , dài hun hút . Dân ở đây chủ yếu làm nông. Ngoài mùa vụ chính trồng lúa, họ còn trồng thêm bầu bí .Quanh năm tất bật, vậy mà cái đói, cái nghèo vẫn cứ đeo đẳng . Lúc bấy giờ thời bao cấp ở Bình Nhơn có cô Vân tuổi đôi mươi, đẹp sắc nước hương trời .Gia đình Vân cũng bình thường như bao gia đình khác. Tiếng lành đồn xa, làm bao đám trai làng khắp nơi hiếu kỳ đổ về tán tỉnh, thưởng lãm. Thậm chí cả trai tơ, giàu có nơi phố thị cũng bỏ công sức bon chen . Vân học hết cấp ba rồi nghỉ . Đêm đêm dưới ánh trăng làng Bình Nhơn rộn rã , tất bật kẻ ra người vào náo nhiệt. Nhà Vân lúc nào cũng đầy khách . Thanh niên đủ loại thành phần của xã hội, điều đó khiến cho Vân thật sự e dè, tìm hiểu, lựa chọn hết sức khắc nghiệt.Đôi khi cả nể chỉ tiếp qua loa, hờ hững đã đẩy cô gái miệt vườn vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Dần dà Vân trở nên đắt giá. Cuộc sống êm đềm, vốn có tự nhiên bị khuấy động bỡi những kẻ quá khích, đánh nhau chỉ vì cô gái . Từ đó trở đi, Vân chỉ lựa chọn tiếp khách, với lượng thời gian ít ỏi . Con người lòng dạ bất lương ai mà biết được. Thiện ác còn tiềm ẩn ở đâu đó. Khách đến, tiếp ai, bỏ ai, vô tình gia đình Vân đã xua đuổi nhiều chàng trai đàng hoàng, lịch lãm ra về không chủ ý, cộng với lời lẽ thiên hạ ác mồm, ác miệng dèm pha “ Hon da xe máy thì vào, xe điếc đi bộ thì rào ngó vô” vô tình phỉ báng Vân một cách thái hóa. Mặc xác ! Vân giả điếc làm ngơ, tuy nhiên đôi lúc nghĩ lại nàng cũng giật mình, tự nhủ : Phải sống thật với lương tâm, đừng để làng xóm chê bai, trách cứ. Dù sao đi nữa đời con gái cũng phải có tấm chồng cho ra hồn…
Nhận được thư Thanh, cũng đúng dịp Tân về nghỉ hè. Chỉ còn năm cuối nữa sẽ tốt nghiệp đại học. Cầm được bằng kỷ sư phải biết. Thời bấy giờ vô cùng hãnh diện, nở mặt nở mày với bạn bè, bà con, họ tộc. Gia đình Tân nghèo, nhưng đã cố gắng vượt qua chặn đường khó khăn là cả vấn đề . Chín giờ đêm Tân có mặt tại nhà . Mới vừa tắm rửa thay quần áo chưa kịp nghỉ xả hơi, anh đã bị Thanh bắt cóc chở đi ngay tức khắc, báo hại mẹ Tân chạy theo la lối , cản cũng không kịp…
Làng Rế về đêm nóng bức. Nhà Quang đèn măng sông sáng choong. Tân, Thanh đến nơi thấy Quang mặc chỉ mỗi chiếc quần đùi, ngồi bên chai rượu trắng cùng dĩa mực xào và một ít cá cơm ngần làm gỏi. Cả hai sà vào bắt tay, bốc áo, cầm đũa gắp rót chạy vận liền .Ba đứa bạn thân lâu ngày gặp mặt, hàn huyên mọi thứ trên đời. Khi đã ngà ngà thì Quang ,Thanh thống nhất giao cho Tân trong vòng một tháng, bằng mọi giá phải tán đổ cô Vân ở làng Bình Nhơn, rồi cho nàng ấy bài học về tội tự kiêu sắc đẹp của mình . Toàn bộ xe Honda 67, quần áo, dày dép xịn, đồng hồ, dây chuyền, nhẫn vàng, tiền tình phí được Quang, Thanh trang bị tận răng cho Tân . Lúc đầu mới nghe qua Tân giãy nảy, từ chối , nhưng trước sự tha thiết của hai thằng bạn về nỗi thống khổ khi bị gia đình Vân xua đuổi, mỗi lúc đến chơi đã làm uất đến trào dâng thì anh không nỡ, đành chấp nhận lao vào cuộc chơi không định hướng.
Với mác kỷ sư chuẩn bị ra trường, cộng với vẻ hào nhoáng bên ngoài, ăn nói lịch lãm có duyên, chỉ trong vòng một tuần ,Tân đã đánh bạc mọi đối tượng tại nhà Vân. Khỏi phải nói, gia đình Vân ai cũng đồng ý cậu Tân. Đến với Vân lúc đầu trong tâm khảm của Tân cốt chỉ làm sao, mau chóng thu phục tình cảm, gây ấn tượng đi đến tình yêu, rồi cho bài học theo ý đồ của Quang và Thanh . Trò chơi tình yêu như con dao hai lưỡi. Mình thu phục người hoặc người thu phục mình. Đứng trước tình cảm của Vân dành cho Tân, anh không nỡ làm tổn thương nàng.Định mệnh nghiệt ngã. Cái gì đến, rồi cũng sẽ đến . Yêu nhau ngoài sức tưởng tượng . Bước tiếp theo ý đồ Quang, Thanh sẽ đẩy Tân vào con đường bất nghĩa. Nhiều đêm Tân nghĩ nát óc. Dừng cuộc chơi, nói với Vân sự thật. Liệu nàng có bị sốc ? Hai thằng bạn có để cho mình yên không ? Dùng dằng mãi thời gian sắp hết , mọi thứ phải trở về như cũ . Cuối cùng Tân gục ngã trong cuộc chơi do Quang, Thanh sắp xếp. Để tạo niềm tin với phía gia đình Vân, Quang đã nhờ Đạo tuổi cỡ năm mươi, anh kết nghĩa của mình với danh nghĩa anh con bác của Tân , cùng Tân đến viếng thăm nhà Vân . Một cuộc mở màng sui gia ngoạn mục.
Đêm cuối cùng trước khi trở lại trường, chẳng hiểu sao lúc đó Tân can đảm lạ thường . Anh thưa với bố mẹ Vân ngày lành tháng tốt làm lễ ăn hỏi. Lời nói không một chút giả dối, trơn tuột . Vân hạnh phúc, không để bật ra tiếng lòng giấu kín . Tân đi , như đi vào cõi âm dương . Năm ngày sau phía nhà Vân tổ chức lễ ăn hỏi trang trọng, linh đình. Phía bên nay Quang, Thanh, Đạo bày tiệc ăn nhậu hả hê, vì đã trả được món nợ, món nợ gái trai vì lòng tự trọng, phù phiếm. Ở nơi xa lòng Tân như thiêu đốt, tự xỉ vả trách mình. Ngươi là người có ăn học, sao nỡ đi hại một đời con gái, đồ thứ bất nhân, phi đạo đức. Loại người như mi trời không dung, đất cũng không tha . Tân bức rức muốn quay trở về ngay để tạ lỗi, nhưng anh đang thi tốt nghiệp đành ngậm đắng, nuốt cay chờ ngày phán xét . Sáng hôm đó gần đứng trưa cũng không thấy phía họ nhà trai . Vân bồn chồn linh cảm, sắp có chuyện chẳng lành, phần thì cha mẹ chì chiết, Vân bức quá nhờ cô bạn gái xách xe máy chở xuống phía nhà Tân . Đến nơi nhà vắng hoe, chỉ có mẹ Tân đang tắm heo ở đằng sau. Vân bỗng chợt hiểu cuộc tình chỉ là trò chơi đểu cáng, cái giá phải trả quá đắt, Vân có tội tình chi ? Chị choáng váng sắp quỵ đến nơi, may có cô bạn đỡ Vân đứng lên, chị bừng tỉnh nuốt nước mắt vào trong, đối mặt trước một sự thật phũ phàng . Vân năn nỉ cô bạn về trước báo với gia đình, chị không còn mặt mũi nào nữa để gặp ai . Chị cần tâm sự đôi lời với mẹ Tân rồi về tạ lỗi sau…
Đến đây Tân dừng lại, chùng xuống, vì cuộc gặp không tiền khoáng hậu giữa Vân và mẹ anh chỉ trong ít phút, sau này trở về nghe mẹ kể lại, Tân mới hiểu Vân rất tin tưởng ở anh, vẫn biết rằng trò chơi đểu cáng kia bắt nguồn từ hai người bạn, anh cũng chỉ là đồng phạm, nạn nhân bắt buộc với thành ngữ “ hứa khẩu thành trái, lộng giả thành chơn”. Rồi kết quả ra sao ngày sau, Tân hoàn toàn mù tịt . Vân dửng dưng trước tâm chân tình của Tân đang trút cạn nỗi lòng. Nỗi đớn đau lại trỗi dậy, chị nhẹ nhàng, thanh thản tiếp lời …
Gặp mẹ Tân, Vân chỉ hỏi mỗi câu “ ảnh có yêu con không ?” làm bà ngớ người. Làm sao bà biết được chuyện lứa đôi . Chuyện tình yêu đang đứng bên bờ vực thẳm . Nhưng bà khẳng định Tân có tấm lòng tốt, vị tha, hay thương người . Bà hoàn toàn không thể ngờ Tân và hai thằng bạn của nó tán tận lương đến thế. Vân biết chỉ thế thôi, rồi cám ơn đi ngay . Chị không quay về nhà, đón xe đi thẳng vào Cam Ranh với một tâm trạng hỗn loạn thể xác, tinh thần. Tiếp theo những ngày sau có một điều, ai cũng bất ngờ đó là mẹ Tân. Khi biết được con mình làm trái đạo đức, bà đã đến gia đình Vân tạ lỗi với bố mẹ chị. Con dại cái mang. Bà đã hạ mình năn nỉ, lạy lục, báo hại bố mẹ Vân hết sức bối rối. Bà nói thằng Tân ra trường , bà sẽ mang trầu câu đến hỏi cưới con Vân ngay. Bốn tháng dài bằng thế kỷ, ba Vân đột quỵ qua đời. Một lần nữa Vân suy sụp tinh thần đến kiệt quệ. Chị về để tang cha cho tròn chữ hiếu . Trời ơi ! Làng xóm nhìn Vân thương cảm trước một vẻ đẹp tiều tụy, xanh xao. Nào ai đâu trách cứ , họ chỉ biết ngậm ngùi xa xót. Mẹ Vân nước mắt như mưa .Người trong gia tộc động viên, năn nỉ chị gắng vượt qua. Thế rồi ba ngày sau Vân biến mất, để lại bức thư cho mẹ yên lòng. Nhưng bà làm sao yên được. Thêm biến cố này nữa, mẹ chị nằm liệt giường, cũng may thể trạng bà tốt, không đến nỗi bỏ con theo chồng, vì ba đứa em của Vân chưa đến tuổi trưởng thành…
- Tốt nghiệp xong, anh có đi tìm Vân , dò hỏi khắp nơi cuối cùng thất vọng hoàn toàn . Nhưng trái tim cứ mách bảo, em sống rất gần ở đâu đây. Giọng Tân buồn lắng.
- Còn gì đâu anh ! Tất cả đã chấm hết. Em sống với người bạn gái ở một nơi vùng cát trắng. Để quên đi nỗi đắng cay, nhọc nhằn , hàng ngày mua bán các loại hải sản kiếm sống nuôi thân. Hơn mười năm số vốn tích lũy cũng kha khá. Đến lúc người bạn gái lấy chồng, em mới ra đi . Đi về phía mặt trời mua đất, trồng rừng . Em sống trong căn nhà cấp bốn tềnh toàng dưới làng . Lúc nào rỗi anh ghé chơi . Giờ em phải đi đây . Giọng Vân mềm mại, thỏ thẻ, nhu mì. Chị bước đi rắn rỏi, dứt khoát . Tân nhìn theo thở dài, trong tâm tưởng lóe lên lời thỉnh cầu nhân nghĩa . Anh phải làm một điều gì đó để trả món nợ ân tình…
**************************
Ba năm sau …
Một sáng mùa xuân bên những chậu lan rừng khoe sắc thắm . Vân kiều diễm, thướt tha với bộ bà ba đầy duyên dáng, chị dùng bình nhựa cầm tay xịt nước từng nụ hoa buổi sớm. Ở cái tuổi bốn lăm, không già cũng không trẻ, chị đã tìm lại được nhan sắc chính mình. Cuộc đời đắng cay, buồn vui, tủi nhục đã dạy cho Vân bản lĩnh phi thường . Sức chịu đựng của chị vô bờ bến . Sau lần rừng cháy, Tân đã gửi cho Vân số tiền năm mươi triệu đồng coi như bù đắp thiệt thòi cho chị. Thực ra giá trị không đến chừng đó, Vân tìm cách từ chối, thoái thác. Nhưng trước tấm chân tình của Tân, chị không nỡ. Nghe lời bạn bè, nhất là Tân, nửa năm sau Vân bán đi năm ha Xà cừ xuống phố thị mua đất, xây ngôi nhà đúc mặt tiền an nhàn, hưởng thụ . Vân mỉm cười tư lự một mình. Thình lình có người đàn ông cao lớn, đẹp trai, để hàm ria mép xuất hiện, rón rén sau lưng đưa tay bịt mắt Vân
- Ui da ! Đến muộn nửa tiếng nghen anh. Thôi bỏ tay ra để em vào lo bữa ăn sáng.
- Không ! Cho anh thơm cái đã . Người đàn ông buông tay bịt mắt, hạ người túm lấy đôi chân, bồng Vân lên cao hôn tới tấp. Chị giãy nảy, khúch khích, bẽn lẽn .Cả hai vào nhà tâm hồn đầy phấn chấn.
- Bữa ăn sáng thịnh soạn được dọn ra , họ ngồi bên nhau, Vân vào chuyện : Anh ! Em đã bàn kỹ với gia đình rồi, tháng sau mình tổ chức đám cưới . Anh thấy sao ?
- Tuyệt ! Dăm hôm nữa, anh bay sang Đức, giải quyết dứt điểm công việc , rồi về hẳn Việt Nam luôn . Em cứ chủ động sắp xếp mọi thứ, phía gia đình anh đâu còn ai.
- Chiều nay mình tranh thủ đi thăm vợ của người bạn, bị bệnh hiểm nghèo, đang cấp cứu bệnh viện. Anh sắp xếp được không ?
- Được ! Anh rỗi mà . Đi bằng xe con nhé ?
-Thôi anh ! Đi xe máy cho tiện . Thăm bệnh tật, khổng khéo người ta nói mình phô trương , rách việc.
- Rõ ! Tuân lệnh bà xã . Người đàn ông đứng lên hài hước. Vân nở nụ cười chúm chím, hạnh phúc trào dâng. Họ ôm nhau cuồng nhiệt, bay bổng…bay bổng chìm sâu, đắm say vào thể xác…
Bệnh viện đa khoa , người tất bật ra vào. Vân và người bạn trai xách lỉnh kỉnh nhiều thứ . Nước Yến, trái cây, đường sữa. Đến phòng cấp cứu hỏi, bác sĩ trực chỉ qua phòng hồi sức. Qua phòng hồi sức, y tá chỉ xuống khoa nội . Lòng vòng mấy lượt rồi cũng tìm ra bệnh nhân .
- Đây rồi ! Anh Tân giúp em đỡ mấy gói quà . Tân đon đả cám ơn nhận lấy, biểu cảm :
- Bày vẽ quà cáp chi , vợ anh đâu có ăn uống được gì . Mua tốn kém.
- Bệnh chị nhà sao hả anh ? Nghe nói nghiêm trọng lắm ?
- Em thấy đấy !Ung thư giai đoạn cuối. Nằm im thim thiếp suốt ngày . Hết đêm nay nữa mà không tiến triển, ngày mai đi Sài Gòn . Còn nước, còn tát . Ơ kìa Quang ! Cậu về nước hồi nào, sao biết đến thăm ?
- Ủa ! Hai người quen nhau à ? Vân sững sờ vụt hỏi .
- Quang tươi rói nhìn Tân, gương mặt Tân thoáng qua chút ư tư đến cầm tay nhau lắc lắc . Quang bước đến bên cạnh giường sờ trán vợ Tân đồng thời trả lời gọn nhẹ :
- Tớ về nay gần hai tuần, bận quá không đến thăm vợ chồng cậu được quả đáng trách cho thằng bạn chí cốt. Vân là vợ sắp cưới của mình .
- Vợ sắp cưới ? Đột nhiên nhướn mày Tân thốt lên, tâm tư có gì đó không ổn. Cả Vân nghe thấy cũng là lạ. Quang thắc mắc :
- Sao cậu lại hỏi thế ? Mình và Vân yêu nhau đã lâu, chỉ có điều chưa nói cho cậu biết. À mà mình cũng không ngờ vợ chồng cậu lại là bạn thân của Vân. Quý hóa quá ! Quý hóa quá. Hình như Tân vô cớ lỡ lời, mặt chùng xuống, giã lả , phả lấp :
- Không có gì ! Chúc mừng ! chúc mừng hai bạn. Vân nãy giờ chứng kiến hội ngộ giữa Tân và Quang chị hiểu được phần nào. Bên bạn, bên tình . Hai người còn là bạn vong niên từ thuở hàn vi còn gì tình nghĩa cho bằng . Chị liến thoắng , phân bua :
- Xin lỗi Tân ! Quả thật em quen Quang đã lâu, nhưng không nói cho anh biết, thật tệ. Là bạn bè nên chia xẻ tình cảm. Em có đáng trách không anh ?
- Không sao ! Không sao ! Chuyện riêng tư em có quyền giấu kín . Lỗi phải gì . Tân lắc đầu, xua tay. Thôi ! Thôi ! Không nói việc này nữa . Quang rút chiếc phong bì, dúi tay Tân cắt ngang câu chuyện .
- Tớ biết cậu đâu có thiếu tiền, nhưng của ít lòng nhiều, cậu cầm lấy cho vui, đây là tấm chân tình, chúc vợ cậu mau chóng sớm bình phục, Vân nói thêm : Sau đám cưới em sẽ tâm sự với anh nhiều hơn, bọn em đi đây…
Như dự đoán của Bác sĩ ,bệnh tình vợ Tân đưa vào Chợ Rẫy họ hội chẩn kiểm tra thật kỹ, rồi kết luận cho về, thế là hết phép. Đúng ba tuần vợ Tân trút hơi thởi cuối cùng tại nhà riêng . Tang chế chu tòan , Tân sầu não ruột, bẩm bụng kìm nén nỗi đau, đêm đêm trầm ngâm bên bàn thờ vợ, nghĩ ngợi chuyện đời . Nhiều lúc anh thầm than thở : Có phải mình đã gây chuyện thất đức với gia đình Vân, nên giờ này vợ anh gánh chị hậu quả . Nhân nào quả ấy. Gieo gió ắc gặp bão không sai. Hai đứa con anh, thấy cha bi lụy chúng nó tìm cách làm anh vui. Tân miễn cưỡng chìu con mà ruột gan như dao cắt .
Quang trở lại Việt Nam, trùng dịp làm tuần hai mốt ngày vợ Tân. Anh không báo cho Vân biết, đến thẳng nhà Tân, lúc chín giờ đêm . Khi khách ra về hết chỉ còn mỗi Quang , Tân tâm sự với bạn mà như chất vấn :
- Cậu nói cho tớ biết, quen Vân trong trường hợp nào ?
- Cách đây hai năm . Một lần tình cờ gặp nhau nơi quán cà phê Góc Phố nghe nhạc Trịnh Công Sơn . Lúc đó Vân đi cùng người bạn gái. Tớ chỉ có một mình. Phải thừa nhận nàng đẹp quý phái, đài cát đến lạnh lùng . Trái tim tớ bị nàng nuốt chửng ngay. Không hiểu sao đêm ấy tớ liều lĩnh kinh khủng . Liều lĩnh hóa ra lại hay.
- Thế cậu có biết Vân là ai không ?
- Vân là Vân chứ còn ai nữa ! Sao cậu hỏi kỳ thế . Chả ra làm sao.
- Cậu còn nhớ cái cô Vân hoa khôi ở làng Bình Nhơn, mà cậu và Thanh chỉ vì một chút tự ái, sĩ diện chơi trò hôn nhân đểu cáng đã đẩy tớ vào con đường bất nhân, bất nghĩa …Nói chưa dứt lời, Quang đã giật nảy người chồm dậy, rồi ngồi thịch xuống ghế lặng thinh như pho tượng . Đầu óc anh mụ mẫm cố nhớ, mà không hình dung nổi. Cũng phải thôi , anh và Thanh đến nhà Vân chơi chỉ đôi lần, thời gian còn lại đều giao cho Tân . Hơn hai mươi năm làm sao nhớ được. Cũng như Vân hoàn toàn xa lạ khi gặp lại anh . Quang thều thào :
- Làm sao bây giờ hả Tân ? Nếu Vân biết được liệu nàng có tha thứ cho lỗi lầm của tớ ? Liệu tình yêu có còn tồn tại . Trời ơi ! Nàng mà biết, ta có nước đi đầu xuống đất.
- Cậu có thật lòng yêu Vân ? Tân cười tư lự, méo mó.
- Yêu ! Yêu hơn cả bản thân mình . Chuyện này mà đổ bể, tớ chỉ còn biết quay về nước Đức, ôm khối tình vào chốn thiên thu.
- Đồ hèn nhát ! Chưa chi đã thất vọng . Tân đứng đậy giơ nắm đấm . Cậu biết rồi đấy, tớ là vận động viên Karate, nếu cậu làm tổn thương Vân lần nữa, tôi không tha thứ cho cậu. Liệu hồn ! Khó khăn lắm, tớ mới hàn gắn được niềm tin, tình cảm từ Vân. Không tiết lộ thì Vân chả bao giờ biết. Tội lỗi này tớ đã gánh thay cho cậu rồi . Cậu sống để bụng chết mang theo chuyện của ngày xưa, hãy sống sao xứng đáng với tình yêu của Vân dành cho cậu.
- Cám ơn bạn ! Tớ thề trước trời đất, làm theo y lời cậu dặn . Nếu có nửa lời sai trái, thân xác này sẽ làm tôi tớ cho nàng.
- Hay nhỉ ! Lời thề như chuyện cổ tích, trọn vẹn đôi đường . Tân nhếch mép chua ngoa . Quang bắt tay bạn bước đi rã rời thân xác. Tuy nhiên nghĩ đến Vân, anh xoa mặt thầm nhắc: Cam đảm lên đi Quang , hãy yêu nàng bằng cả trái tim…
Sau đám cưới một tháng, hạnh phúc ngút ngàn. Từ Đà Lạt về ngôi nhà thân yêu của mình Vân thấy thiêu thiếu thứ gì đó, nghĩ mãi không ra .Bỗng một buổi sáng Quang dậy muộn, không thấy Vân đâu . Anh dớn dác quần trong nhà tìm kiếm . Nàng đã đi khỏi cùng chiếc xe máy. Điện thoại di động thì tắt . Hoảng quá, Quang điện hỏi tứ tung . Anh nghẹn ngào với Tân qua điện thoại : chắc nàng bỏ tớ đi rồi Tân ơi ! Bậy bạ, đừng quẩn trí . Còn nhà, còn cửa sờ sờ trước mặt đi sao được. Coi chừng em nó thăm người quen đâu đó. Hình như nghĩ ra được điều gì, Tân hét trên máy : đánh xe con đến chở tớ , mình biết Vân ở chỗ nào rồi ! Được ! Được cậu chờ đấy…
Lục tìm chiếc chìa khoá xe ô tô , quýnh quáng Quang vấp chiếc ghế ghỗ, chân đau điếng, chống tay vào bàn gượng dậy, đụng phải mảnh giấy Vân để lại, anh đọc ngấu nghiến “ Anh yêu ! Em nhớ rừng quá, lẽ ra phải có anh đi cùng, nhưng nhìn thấy anh còn ngon giấc, em không nỡ gọi. Chiều em mới về. Trưa ăn cơm bụi một mình nhé ! Hôn anh ! ”Quang cầm mảnh giấy bỏ vào túi áo, thở phào, như trút một gánh nặng .
Đúng năm phút, tiếng xe thắng két ! Tân mở cửa . Quang bảo đi đâu ? Tân phất tay : về phía Hòn Ông. Rừng ! Tớ biết rồi ! Sao cậu biết ? ! Quang chìa mảnh giấy Vân viết cho Tân .Thấy chưa ! Linh cảm tớ đâu sai . Cậu thật hồ đồ, chưa chi nghĩ xấu về vợ mình ,làm sao lâu bền được. Quang chắp hít , hối hận : Mình cảm thấy mắc nợ Vân nhiều quá, lỡ nàng thật sự bỏ đi ,chắc không sống nổi.
Đoạn đường đâu chưa đầy hai mươi cây số, mà Quang cảm thấy dài ra . Anh bồn chồn, lo lắng mong sao gặp được vợ ngay . Xe dừng lại bên bờ kênh, hai người lội bộ vào lối mòn. Rừng mênh mông vô tận. Qua khỏi vườn mít đầy trái,trước mắt hiện ra khu rừng của Vân. Quang , Tân đứng trên mỏm đá quan sát . Họ reo lên , khi rừng đầy màu trắng .A ! Mùa hoa tràm nở. Mùi hương thật dễ chịu làm sao . Dáng Vân thấp thoáng trong nắng ban mai . Tân cười nắm tay bạn :
- Giờ cậu thấy yên lòng chưa ?Phần còn lại giao cho bạn ,ở đây tớ chỉ bằng thừa, đợi cậu ngoài xe.
- Cám ơn Tân ! Quang siết tay bạn…nhảy cẫng lên kêu vang cả cánh rừng : Vân ơi…Vân ơi… anh đến đón em đây ./.

5 thg 10, 2009

THỜI GIAN


Chiếc đồng hồ thường ngày vẫn chạy
Tích tắc ,tích tắc, tích tắc
Ngày giờ cứ thế qua đi
Tháng năm không hề phai nhạt
Sao có những lúc tôi thấy
Ngày ngắn đêm dài
Đôi khi ngày dài đêm ngắn
Có phải cảm nhận đó cho ta
Biết được thời gian ?

Nhắm mắt lại bóng tối tràn qua
Mở mắt ra bình minh lại đến
Thời gian như cuộc hành trình
Là món nợ khổng lồ phải trả
Chuyện nặng nợ áo cơm
Của một kiếp con người

Thời gian trôi đi
Càng nghĩ càng thấy mình lo sợ
Chưa làm gì sao mau chóng tuổi già
Người vẫn đó, mà ta cứ mải miết đi xa
Đầu bù tóc rối
Thời gian là gì khi người khắc khoải
Đợi chờ ai trả món nợ ân tình.