16 thg 1, 2010

ĐẰNG SAU TRÁI TIM NGƯỜI LÍNH


Dãy Đăng Rét sừng sững uy nghi . Núi rừng ở đây nguyên sinh đến độ âm u, trầm mặc. Cây cối cổ thụ, bạt ngàn . Chưa có người lính nào đến đây không bị sốt rét. Nước uống vô cùng tàn độc. Tiểu đoàn đặc công của Sơn lửa lặn lội khắp hang cùng ngõ hẻm của đất nước Ăng Co cổ kính . Bọn Pôn Pốt đổi chiến thuật đánh du kích, và rải mìn khắp mọi lúc mọi nơi. Cuộc chiến ngày càng khốc liệt . Hơn ba triệu người dân CamPuChia bỏ mạng vì tội ác diệt chủng. Những tên cầm đầu của lực lượng Khơme đỏ, hết sức dã man, chúng không từ thủ đoạn nào để tàn sát dân lành . Tiều đoàn Sơn lửa vẫn đi, đi không hề mệt mỏi. Có thêm nhiều chiến sĩ hy sinh vì sốt ác tính, bị mìn dọc đường . Phía sau họ tiếng súng trường, pháo hạng nhẹ, đại bác rền vang. Tiếng xe tăng gầm rú . Âm thanh hỗn tạp tứ phía vọng về …
Chiều nay bên thềm đền Pretvihia nắng nóng như thiêu đốt, Sơn lửa nhận thư của người em họ. Trong thư vẻn vẹn chỉ có mỗi dòng “ Chị nhà không còn giữ khí tiết, đã quan hệ nhiều lần với trưởng đoàn Văn công quân khu, báo anh biết đường lo liệu ”. Sơn lửa thừ người, đau đáu nhìn xa vào khoảng trời mênh mông bất tận. Ở đó có nhiều mảng mây trắng bay ngang. Mắt anh mờ đi, mụ mẫm, suy tư. Bên cuộc chiến sinh tử này, nếu vì chuyện riêng tư mà ngã ngựa, ta đâu còn đủ sức đi tiếp. Can đảm lên, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Sơn nén tâm can, vững chãi lệnh cho anh em đơn vị tiếp tục hành quân.
Sau trận đánh cao điểm đồi M1, sư trưởng sư 2 khảo sát trận địa, vô tình xe dậm phải mìn chống tăng , anh ngã xuống khi tuổi xuân chưa đầy ba mươi phơi phới. Đồng đội có mặt khắp nơi trên đất nước bạn, tiếc thương vô hạn . Tiếc cho một vị chỉ huy tài ba, lỗi lạc. Sơn gạt nước mắt tiễn đưa người bạn, trở về tổ quốc yêu thương. Ở nơi đó có nhiều đợt phong ba đang dậy sóng, nổi sóng ngầm dữ dội trong sự bình yên vùng hậu cứ . Những người lính như Sơn có còn đủ bản lĩnh để tìm về cội rễ của sự rạn vỡ, đổ nát hay không ? Có đủ tỉnh táo tìm ra căn nguyên của sự phản bội con tim yếu mềm đối với những người đàn bà đang sống nơi phồn hoa phố thị, hay bị cám dỗ đời thường ?
Sắp xếp nhiệm vụ của tiểu đoàn đâu vào đấy, Sơn lửa lặng lẽ về Nông Pênh, đáp chuyến máy bay đi thẳng Đà Nẵng . Hai năm qua chưa về nước lần nào. Trên không trung bỗng dưng anh cảm thấy hồi hộp lạ thường . Nỗi nhớ tự nhiên thứ tự ùa về. Quái lạ biết bao ngày đêm nơi rừng rú , đâu có lối suy nghĩ mông lung . Quê hương, gia đình, làng mạc, phố xá tất cả đều ở đâu xa lắc. Lúc nào đầu óc cũng căng lên, với sơ đồ, bản vẽ, cao điểm, cứ điểm, đường đi, nước bước. Vậy mà giờ đây sắp đặt chân về xứ sở cội nguồn lại nhớ nhung quay quắt . Nhớ như chưa từng được nhớ .“ Nhớ ai ,ai nhớ bây giờ nhớ ai ? ”. Trong tiềm thức, Sơn lửa bật nụ cười ngu ngơ, ngớ ngẩn…
Ba giờ chiều Sơn lửa lững thững rời khỏi sân bay,tâm trạng âu lo, đầy hỗn tạp. Tư tưởng cắn xé, dồn nén như muốn sắp vỡ tung. Anh đón xe đến khách sạn Yên Thanh chọn căn phòng mặt tiền hướng về phía biển để nghỉ . Ăn xong bữa cơm chiều , Sơn lang thang dọc bờ cát phẳng lì nhìn những con sóng âu yếm, nhẹ nhàng vỗ về ru ngủ . Sơn đã từng yêu biển đến say mê. Yêu nhiều lắm, nhưng chẳng biết vì sao. Và cũng chính nơi này, Sơn đã gặp Miên vợ anh bây giờ. Nàng có giọng hát ngọt ngào, làm mê mẩn trái tim Sơn. Trái tim của người lính trẻ, đầy nhiệt huyết. Miên đã phản bội ư ? Sơn lửa dừng chân, vuốt mặt lòng thắt lại trước điều bí ẩn. Trời đêm đầy sao, xa xa thành phố đã lên đèn . Anh ngoắt chiếc xe thồ cho chạy về hướng phố Nguyễn Văn Trổi.
Sơn nép mình bên bức tường trước ngôi nhà thân thuộc. Hai đứa con anh đang học bài. Chỉ có bà nội của hai đứa trẻ. Giờ này chắc vợ anh công diễn một nơi nào đó, hoặc đang du hý với tình nhân . Sơn lùi lại phía bóng tối, chần chừ, đắn đo không vào nhà , anh trở về khách sạn gọi điện thoại báo cho người em họ biết…

*******************
Kiểm tra đạn khẩu K.59, khoá chốt an toàn, giắt chiếc dao găm cực sắc và bông băng cứu thương cá nhân vào túi áo, Sơn lửa trèo tường bước vào khách sạn Bình Minh êm ru không va tiếng động . Ngoằn ngoèo, thoắt ẩn, thoắt hiện. Nhân viên trực đêm khách sạn nằm dài trên ghế bố, mắt dán chiếc ti vi bộ phim Ý “ Thanh tra Catanhi ” với những pha ruợt đuổi bắn đấm ì xèo, tạo điều kiện dễ dàng cho Sơn lọt qua cửa ải . Đêm cô đơn dài ra . Sơn áp tai vào cánh cửa căn phòng 408 mà người em họ đã chỉ điểm, sau nhiều ngày theo dõi .Bên trong đèn vẫn sáng, hình như có tiếng cười giỡn, mơn trớn, đùa cợt ái ân. Anh tần ngần lấy chiếc chìa khoá vạn năng , nhẹ nhàng ấn vào khoá chốt lắc lắc. Bụp ! Chốt đã được mở. Sơn lửa dừng lại nghe ngóng. Anh rút súng, bật chốt , hít thở thật sâu dùng tay cầm ổ khoá xoay thật lỏng. Thình lình cánh cửa bật ra, khép lại chỉ trong chớp mắt, Sơn đã đứng ngay trước chiếc giường của hai kẻ gian dâm vong phụ, mình trần như nhộng.
Tên tình nhân của Miên, trung tá Trần Thiện, trưởng đoàn văn công quân khu, đâu phải tay vừa. Hắn xoay người lật nệm lấy súng. Miên ú ớ co rúm, hoảng hốt trụt xuống khỏi giường úp mặt vào góc phòng .Với kinh nghiệm của một tiểu đoàn trưởng đặc công lâu năm, giỏi võ. Không cần nổ súng, Sơn lửa nhanh như điện, bằng động tác đánh đấm điêu luyện, anh chặt ngay xuống cánh tay Thiện, chỉ nghe rốp. Khẩu súng trong tay Thiện văng ra. Thêm động tác nữa, hai tay Thiện bị quật ra sau lưng, hắn ta bị khống chế hoàn toàn. Hình như cánh tay trái đã bị sái khớp, hắn đau đớn rên rỉ . Đến lúc này Miên mới hoàn hồn, ngượng ngùng mặt tái xanh, lấp bấp vội vơ quần áo mặt vào định chuồn ra cửa, nhưng Sơn đã lạnh lùng lấp lửng :
- Quay vào ngay ! Cô định bỏ trốn hả ? Lập tức Miên quay đầu, thụt lùi như chiếc máy, đứng im. Còn Thiện ngồi đó, miệng méo xệch, hắn ta năn nỉ :
- Xin Sơn tha cho em một lần, vì tội đã dụ dỗ vợ anh.
- Thằng hèn ! Sơn lửa quát tháo. Là người lính phải luôn giữ vững khí tiết trước mọi tình huống .Có sức chơi sức chịu, chưa chi mà đã xin tha. Loại người như mi phải đưa sang chiến trường K mới rèn được bản lĩnh. Mi nghe đây, ta có hai điều kiện để ngươi chọn. Chỉ một trong hai !
- Vâng ! Vâng ! Em nghe đây, Thiện nói giọng nghe líu lưỡi lấp bấp. Có lẽ hắn đã biết tính cách của Sơn .
- Thứ nhất mi phải chết bằng khẩu súng chính mình. Thứ nhì mi hãy tự thiến để sau này khỏi phải hại những người đàn bà khác. Ta cho ngươi năm phút suy nghĩ . Sơn lửa mở cửa tủ lạnh, lấy chai nước tợp một ngụm.
Quả thật oái ăm, điều kiện Sơn đưa ra chỉ có thể chọn thứ hai . Con người ai chả ham sống sợ chết. Nhưng thực hiện điều kiện hai, đời người còn có ý nghĩa gì, Thiện nhăn nhó,trăn trở, mắt mở thao láo, người vã mồ hôi hột chậm rãi :
- Cho tôi điều kiện thứ hai, nhưng…
- Không sao ! Ta hiểu ý mi . Sơn lửa thò tay túi quần rút con dao quẳng xuống trước mặt Thiện . Anh bước cách ra đâu chừng mét, giương khẩu K.59 vào Thiện, miệng nhỏ nhẹ : Làm đi không còn thời gian nữa đâu . Thiện cầm con dao run run, yếu ớt. Đồ quý của hắn cũng khá hoàn hảo, ngang tầm đồ Tây, hèn chi bao phụ nữ điêu đứng, chết vì hắn là phải . Chần chừ ! Lưỡng lự . Một phút , năm phút, mười lăm phút. Dao đưa lên, từ từ hạ xuống. Rổn ! Hắn buông tay bất lực. Con dao rớt xuống nền nhà khô khốc. Thiện đâu đủ can cảm, nhuệ khí để tự thiến, hắn lắc đầu vật vã.
- Xin anh ! Tôi không thể ! Tôi không thể ! Hắn gào thét.
- Thế thì mi chọn cái chết, bảo toàn danh dự hơn . Sơn lửa dí súng của Thiện vào mang tai hắn.
- Không ! Không ! Không phải tôi chọn điều kiện thứ nhất. Thiện giãy nảy. Tôi vẫn chọn điều kiện hai, nhưng anh hãy giúp dùm, tôi …tôi…
- Đồ quân hèn nhát ! Mi chỉ được cái lừa đảo phụ nữ. Nói không ngoa loại người như ngươi sống chỉ tốn cơm , tốn lương mà Đảng và nhà nước phải trả . Hãy tự thực hiện điều kiện đi . Sơn lửa trợn trừng đôi mắt . Khoảnh khắc lặng im , lặng im đến nghẹt thở. Miên ủ rũ, không dám ngước nhìn Sơn, nàng như tên tội phạm chờ ngày lĩnh án tử hình . Sơn bước tới nhặt con dao, anh dùng dây trói gô Thiện lại , đồng thời lật hắn ta nằm ngửa . Một tiếng rú kinh hồn thét lên đau đớn rồi im bặt . Miên hãi hùng, tối tăm mặt mày tái mét. Hai viên tinh hoàn của Thiện, đã được Sơn lẻo gọn ngon ơ. Máu chảy lênh láng , ướt hết một khoảnh ga trắng giường nệm. Sơn lửa lấy chai thuốc tím rửa và dùng bông băng cá nhân, băng tạm vết thương cầm máu. Tinh hoàn bọc vào bịch nilon gói giấy cẩn thận . Anh mặc quần áo cho Thiện, gọi điện dìu hắn ra xe đi cấp cứu. Đám nhân viên khách sạn nhốn nháo, chẳng ai hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tên vệ sĩ khách sạn hung hăn chặn Sơn không cho ra cổng, đòi kiểm tra giấy tờ. Anh rút khẩu K.59 chỉa lên trời nổ một phát. Tiếng nổ xé màng đêm, cậu vệ sĩ bùng tai, giật lùi tháo chạy. Miên lủi thủi rời căn phòng, trước khi đi nghe Sơn phán “ Cô về nhà suy nghĩ, chờ tôi về giải quyết ”. Sơn đưa Thiện đến bệnh viện đa khoa thành phố, kim đồng hồ chỉ ba giờ sáng , sau đó quay về khách sạn Yên Thanh kết thúc một đêm dài bi kịch…

*********************
Tám giờ sáng …
- Báo cáo đồng chí thiếu tướng, tư lệnh quân khu ! Tôi trung tá Lê Viết Sơn , tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn đặc công quân khu có mặt xin…
- Thôi thôi ! Cậu ngồi xuống đi, nghe trực ban bảo vệ không cho vào, cậu vẫn xông thẳng .Tính nào tật nấy ! Vị tư lệnh cầm bình trà rót ra hai tách bốc ngói nghi ngút
- Thưa thủ trưởng ! Em đã xưng danh tánh, từ chiến trường về có việc đặc biệt quan trọng cần gặp anh, thế mà cậu bảo vệ nhất quyết từ chối . Em đành phải dùng hạ sách này. Sơn vừa nói vừa ngồi xuống rút điếu thuốc châm lửa.
- Được rồi ! Trước hết cậu nói về tình hình tiểu đoàn ở chiến trường nghe xem nào ? Cứ thong thả uống nước, ăn kẹo lạc rang.
- Thưa anh ! Cuộc chiến quá ác liệt . Đồng đội ta hy sinh ngày càng nhiều . Tiểu đoàn 309 đã mất đi hai mươi tám anh em . Nếu chúng ta không kết thúc sớm, e rằng con số thương vong lớn gấp bội phần.
- Anh hiểu ! Vị thiếu tướng thốt lên nghe xa xót , bỗng dưng ông trầm ngâm, đan tay suy nghĩ điều gì đó rồi tiếp lời: Bộ tổng tham mưu cũng đã có chủ trương, hết mùa khô năm sau bằng mọi giá phải rút hết quân về .
- Liệu chính quyền, quân đội Cam pu chia non trẻ có đủ sức đảm đương ?
- Hầu như các mặt trận, lực lượng Khơ me đỏ tan rã hoàn toàn, chỉ còn lại bọn thủ lĩnh và đám quân thất trận, chúng rút hết rừng sâu, chuyển chiến thuật đánh du kích. Quân đội cách mạng Cam pu chia đủ sức đương đầu . Tình hình vợ con cậu ra sao ? Đang nói chuyện chiến trường, đột nhiên vị tư lệnh quay sang gia đình .
- Sơn lửa đứng lên, giơ tay chào rụp . Báo cáo thủ trưởng ! Miên đã phản bội em , đêm qua tại khách sạn Bình Minh, em đã thiến dái trung tá Trần Thiện trưởng đoàn văn công đang hú hí với vợ em, sau đó đưa đi cấp cứu tại bệnh viện. Giờ sức khoẻ của Thiện ổn rồi .Xin anh cho chỉ thị , báo cáo hết !
- Thiếu tướng nghe xong lặng người đi giây phút . Đôi lông mày ông chùng xuống, lắc đầu : Thói trăng hoa của cậu Thiện tớ đã nghe người ta nói nhiều rồi . Chú làm thế có quá đáng lắm không ?
- Thưa anh ! Biết bao anh em đồng đội đang phải xa nhà, xa vợ con , đối mặt với cái chết từng ngày , sao Thiện không hiểu điều đó? Chả có gì là quá đáng . Thiện phải trả giá về hành vi của mình.
- Nhưng làm thế là vi phạm pháp luật ! Vi phạm pháp luật cậu hiểu chứ ? Vị tư lệnh lớn tiếng.
- Em biết ! Nhưng chả còn cách nào khác. Sơn buông thõng hai tay.
- Thôi cậu sắp xếp trở lại chiến trường ngay,ở lại là lôi thôi, rách việc.Chuyện đó để tớ lo.
- Em gửi lại thủ trưởng khẩu súng của Thiện. Sơn đặt lên bàn làm việc thiếu tướng, bước nhanh ra cửa . Vị tư lệnh tiễn theo một đoạn, trước lúc chia tay ông băn khoăn tư lự rồi vỗ vai Sơn :
- Cậu nên tha lỗi cho Miên . Đàn bà đôi lúc ai chả có phút yếu mềm. Rộng lượng và vị tha là yếu tố bảo toàn gia đình hạnh phúc .
- Vâng ! Thủ trưởng cứ yên tâm . Em có cách xử lý của mình . Hai người bắt tay rời nhau, khi bầu trời trong xanh rộng mở với cái nằng dìu dịu lan toả tâm hồn…

****************
Năm năm sau …
Ngày mùa đông đến sớm, mưa gió tả tơi, rả rích . Tối qua con trai điện thoại cho Miên biết, Sơn lửa đã hoàn thành xong nghĩa vụ quốc tế đang trên đường về nước. Chị đứng đó bên hàng hiên ngôi nhà trơ trọi . Bầu trời xám xịt, đen ngòm , thỉnh thoảng nhiều giọt nước quất vào mặt chị nghe rát buốt. Cái giá mà Miên phải trả quá đắt . Nhớ ngày định mệnh ấy Miên lẩn thẩn muốn đâm đầu chết quách cho xong, nhưng nghĩ đến hai con chị đến nhà người bạn gái trốn biệt . Sơn tìm kiếm mấy bận không ra, đành phải đi trong uất hận . Anh để lại cho Miên bức thư và đơn thuận tình ly hôn . Thư Sơn viết chua chát, bình thản đến nao lòng. Không đào bới, không lên án. Con gửi cho nội nuôi . Kết luận cuối cùng “ Nếu em còn muốn sống với anh, hãy tự mình sám hối và huỷ lá đơn ly hôn đi . Còn nếu đã hết tình , hết nghĩa đem đơn đến toà án giải quyết, em được tự do hoàn toàn ”. Lời thư ngắn ngủi, Sơn đã tha thứ hoàn toàn cho chị.
Cuộc đời đâu ai biết được phía trước sẽ ra sao. Sau vụ xicandan tình ái , Thiện đổ bể, mất tất cả . Anh ta bị vợ đấy ra ngoài đường như tên quan thái giám cung đình ngày xưa thất sủng . Hắn đến cầu cạnh, lạy lục xin Miên tá túc qua ngày. Miên tự quyết định chia tay Sơn, bằng một lá thư đẫm nước mắt gửi đến chiến trường. Chị mua căn nhà nhỏ, sống âm thầm, thỉnh thoảng người ta thấy Thiện đến tâm sự thâu đêm, tâm sự tuổi già. Không biết có phải đây là chuyện tình của những người có trái tim đa cảm ?

2 thg 1, 2010

CON ĐƯỜNG ĐẾN ĐÍCH

Một mùa xuân nữa lại về, xin chúc các bạn hữu xa gần, bà con gia tộc một năm mới An khang thịnh vượng, hạnh phúc, thẳng tiến trên còn đường mưu sinh định sẵn....


Không còn nghi ngờ gì nữa tất cả đã vào cuộc
Lộ trình đến đỉnh vinh quang dài ngoằng định sẵn
Ai đi ? Ai bò ? Ai chạy ? tiếng cười sằng sặc phía sau
Mọi người đua nhau tìm kiếm danh phận tiên cơ
Rã rời thân xác, rã rời vật chất khốn khổ từng ngày
Kẻ trước người sau cuối cùng ai cũng về đến đích
Từ trên cao soi gương nhìn lại chính mình mới thấy
Kẻ bạc tóc, người hói đầu, kẻ quần áo tả tơi,người bệ vệ
Có ai đó hỏi . Anh đi bằng gì sao nhanh thế ?
Bay lên không gian ! Hèn chi bạt cánh chim trời
Sớm quá quyền lực trên trao chưa kip ra oai
Còn anh sao không qua đường ngay, ngõ thẳng
Dũi vào lòng đất còn chậm hơn rùa
Muộn quá nên quyền lực đã trống không
Kìa bạn có gì đâu mà mỉm cười đắc thắng
Đường êm ru sao đầu gối anh mòn nhẵn khốn cùng
Có phải trí óc, sức lực kém xa mới dùng hạ sách ?
Ha ha bạn phỉ nhổ ta cũng được
Nguyền rủa đi, đào bới đi thằng tài hẹn sức mọn
Miễn sao quyền lực đã thuộc về ta
Quyền lực trao tay, ta làm gì chả được
Ngươi không hợp thời đi ì ạch cả đời mới về đến đích
Thử hỏi ! Đức tài ngươi có, tiền bạc, sức lực ngươi có
Cớ sao về muộn đến tận cùng ?
Ta không bàng hoàng, không ngơ ngác đua chen
Dửng dưng cái lý của ta đâu cần kỷ xảo
Rồi các người sẽ thấy !!!
Đâu ai ở mãi ngôi cao khi những kẻ dối lừa bằng thủ đoạn
Lẻo mép đến tận cùng của tiền bạc xảo trá triền miên
Bệnh hoạn, bất lương, ton hót nhàm chán lắm rồi
Bề trên, bề trên tiếng kêu yếu ớt, rên rỉ nỉ non trong tuyệt vọng
Rồi ngươi sẽ thấy !!!
Cái giá phải trả còn đau đớn hơn bệnh tật ăn mòn
Khi về vườn không người lui tới
Điếu thuốc cháy khét lẹt, ly rượu không mùi
Thuộc hạ đâu , thuộc hạ đâu hãy đến với ta
Lặng im …lặng im chỉ có chó mèo nằm nghểnh cổ
Ôi cái đích vinh quang và cái đích lụi tàn
Cười ! Ta cười khoái trá , cười các người sầu tột đỉnh
Bỡi bè bạn quanh ta đầy rẫy hả hê…