20 thg 7, 2010

KHÚC CA BUỒN

( Tặng Hồng, Xuân và những bạn học Bổ túc Đồng Đế )
Đôi mắt Đồng Đế đêm đêm rả rích
Ngày lên men giấu kín nỗi buồn
Những cuộc tình đẹp không điểm đầu, điểm cuối
Trường Bổ túc như ngôi nhà cổ tích hoang sơ

Ngày chia ly, trao nụ hôn đói khát
Biển Hòn Chồng gió rát mặt vào khuya
Anh đi…anh đi… anh đi…
Em chẳng biết nên buồn hay nên khóc
Hàng dừa nghiêng bóng gãy xuống liêu xiêu
Nắng vàng hanh hao, rát rạt bánh xe chiều
Xóm Bóng nước sông đục ngầu lơ đãng
Biết làm sao khi người lỗi hẹn
Em hãy về đi, còn đứng đó chờ chi

Anh vuốt mặt cơn mưa giông chiều ngạt thở
Nhớ làm sao thao thức đêm dài
Áo học trò mong manh như sương khói
Lay lắt gọi động chiêm bao…

Từ đó em theo chồng, anh mãi xa xôi
Đâu ai còn tuyệt vọng
Em vui duyên mới, cho hạnh phúc riêng em
Còn anh vẫn cứ thả hồn vào bóng tối
Tìm chốn hư không – tình muộn
Để day dứt nỗi đau, day dứt nỗi dại khờ

Hai mươi lăm năm đâu phải con dao
Sao như vết chém một đời chảy máu
Em đừng trách anh, sao không chung thủy
Để hai mươi lăm năm sông chảy ngược dòng
Hai mươi lăm năm
Em mang trên vai cuộc tình nặng trĩu
Để chiều nay gọi người, cháy sim, cháy card
Than thở cuộc đời trôi dạt gặp nhau...