29 thg 12, 2011

MÊ SẢNG

Anh về bên em khi ngày nắng tắt
Cơn ngái ngủ chập chờn xiên vào trái tim lạnh giá

Giấc mơ vật vã thèm thân xác dục tình

Chèn gương mặt tơi bời đến ngộp thở


Bàn tay quờ quạng bấu víu tấm lưng trần
Lồng ngực em trắng ngần ngọn đồi bóng tối
Trong cảm giác sự mê ly hình như có gì bất ổn

Đừng coi em là món nợ trần ai

Dồn nén, dồn nén nữa đi cho tinh thần phấn khích
Anh yêu! đừng, đừng bỏ giở giữa chừng

Bờ môi em đang nếm vị ngọt của lưỡi

Máu đang lên cơn nuôi nấng chút nồng nàn


Ngọn đèn chưa tắt bỗng dưng đỏ ối

Đêm trầm kha thấp xuống mừng cuộc giao hoan

Sung sướng sung sướng vỡ oà vị mặn

Miệng hét lên mê sảng ngôn từ dâm dật


Hôn phối, hôn phối thêm lần nữa

Tắt đèn nhanh cho em cắn vào chiêm bao ngọt lịm

Cho anh mệt nhoài thể xác bông hồng

Đừng đi, đừng đi anh ơi em cô đơn nhiều lắm…

13 thg 12, 2011

CHẠM VÀO MỤC RUỖNG VII

Khi quyền lực đã rơi vào tĩnh lặng
Sắp sửa tuột khỏi vòng tay nhơ nhuốc
Nó sẽ hiện ra đôi mắt đỏ ngầu
Vẫn còn tiếc nuối, thèm khát lời nịnh hót tâng bốc


Đã quen thói ăn trên ngồi trước
Đi về xe đưa rước đón đưa cung phụng
Đâu dễ gì ta hạ mình xuống chiếu
Lời kiên nhẫn cuối cùng cũng bị thuộc hạ vứt vào sọt rác

Không còn linh cảm và lời mách bảo sinh tồn
Khi tiếng nói lương tri bị chà đạp nhiều rồi
Khi tiếng cười bị ứa ra dòng lệ máu
Ai thấu hiểu lòng ai sao phải phá vỡ niềm tin?

Ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng
Đừng hy vọng mong manh trong vũng sáng lờ mờ
Ý niệm hiện thực khôn lường thay đổi
Những chiếc gai sắc nhọn, giờ đã mọc lên rồi

Sẽ chẳng còn gì khi phải ra đi…
Ta thề không đội trời chung với những tên đàn em phản trắc
Lời thét gào yếu ớt như kẻ chết đuối chìm dần trong nước
Cuối cùng người cũng đã chạm vào nỗi cô đơn.

1 thg 12, 2011

CHẠM VÀO MỤC RUỖNG VI

Những người bạn của tôi đầy kiêu hãnh một thời
Tâm tưởng ngày nay dần thay đổi hết
Họ sống chỉ biết cuối đầu im lặng ăn tiền
Nhiều khi cũng chẳng biết cười, biết khóc


Ai! Ai đã đổ vào đầu óc bạn tôi sự ngọt ngào man trá?
Nuốt chửng sự đớn đau vật lộn xác thân
Đầu óc họ giờ như chiếc bình rỗng tếch
Và linh hồn đã bị xé nát từ lâu

Những người bạn của tôi đang mải mê nơi vực thẳm
Không nghe tiếng thét gào vọng lại buổi bình minh
Họ đang sung sướng, xa xỉ với đôi mắt đầy dục vọng
Cõi nhân gian ta đếch nhận từ bi

Tôi đang bước qua từng thể xác
Soi sáng, thanh lọc nhóm lên ngọn lửa niềm tin
Ta vẫn thấy sự kiêu hãnh còn thoát ra từ ánh mắt
Ngồi đợi chờ để đón nhận những chiếc gai.

28 thg 11, 2011

CHẠM VÀO MỤC RUỖNG V

Tôi viết tiếp câu thơ đêm qua còn viết dở
Về những cuộc tình vội vã phân ly
Về những kẻ mất hết lương tri
Tàn ác, dã man coi mạng người như cỏ rác

Câu thơ chọc vào mồm tên sinh viên khốn nạn
Hắn rêu rao đã hạ sát được lão già bằng phương tiện giao thông
Tiền chi phí bỏ ra ít hơn người còn sống sót
Hắn cười, nhởn nhơ khi cộng đồng phẫn nộ

Tôi dẫn câu thơ lòng đầy phấn khích
Lẽ phải công bằng đang dần được hồi sinh
Nhưng ai đó đã thốt lên, đồng tiền chi phối hết
Làm gì được nhau thôi ngã mũ xin chào.

Xa xót, dửng dưng lòng bỗng thấy nao nao
Như tên sát thủ xuống tay lương thiện
Đừng nói đạo đức với kẻ khốn cùng mạt hạng
Ta chạm vào mặt trái công lý cùng cõi u mê

Tôi thấy gương mặt em hằn in dấu lời thề
Vết khắc nhăn nheo còn sâu hơn mộng mị
Hình như con tim đang đánh thức điều phi lý?
Ung nhọt vỡ ra nhơ nhớp tởm lợm xác thân

Công bằng, dân chủ, văn minh xã hội đang cần
Bị chà đạp và có nguy cơ đang đánh tráo
Hãy cảnh tỉnh với những vết nhơ tàn bạo
Đất nước này đâu thể làm ngơ…

13 thg 11, 2011

CHẠM VÀO MỤC RUỖNG IV

Có gì sáng nay sao tôi nghe ồn ào phố lạ
Trời đâu nhân từ cho những kẻ hèn nhát
Đất không thể dung tha loài sâu bọ nhởn nhơ
Tội nghiệp! Tôi nhìn thấy bên vệ đường
Nước mắt của người đàn bà khóc con chết vì tai nạn
Vật vã , đắng cay, hoảng hốt tâm can

Sao em lại nhìn anh trân trối thế?
Cứ bắn đi đôi mắt hình viên đạn mệt nhoài
Chọc thủng tầng sâu những vết nhơ khốn cùng xã hội
Chạm vào sự phỉ nhổ thời gian

Anh đi bên em như đi qua vùng xoáy cuộc đời
Bàn chân dẫm lên vết thương nhân tình rỉ máu
Ai bảo rằng “tôi vẫn sống nhờ lòng thương thiện?”
Thì đất nước này đâu còn kẻ vong ơn

Tôi cầm bàn tay em nghe tim mình run rẩy
Máu vẫn sôi lên sùng sục đỏ ngầu
Cuộc sống mưu sinh sao lắm nhiều mưu mô chước quỷ
Em lại lạnh lùng chạm vào sự lựa chọn của ngày mai…

16 thg 10, 2011

CÒN CHÚT HƠI TÀN

Chiều buông! Sắc trời vàng rực trên sông Đồng Nai, chiếc xuồng nhỏ cập bến bên ngôi biệt thự đầy rêu phong, xám xịt. Tôi và hai người bạn bước vào. Chủ nhân là một lão già, râu tóc bạc phơ, dáng người quắc thước. Ở làng người ta gọi ông Sáu Đa. Khi đặt vấn đề thăm hỏi bà Nguyệt Đoan, ông sáu biết ngay chúng tôi muốn gì. Uống hết ly trà, ông sáu mời chúng tôi đi vòng ra sau ngôi biệt thự. Sân vườn rộng thênh thang, lá xoài khô rơi rụng tứ phía. Gió từ sông thổi lên lồng lộng. Phòng nghỉ cùa bà Đoan sơn son, thoáng đãng. Thấy chúng tôi, bà Đoan gượng dậy, yếu ớt. Ông sáu Đa giới thiệu:
- Con gái! Có các nhà báo ở Sài Gòn lên thăm. Bà gật đầu chào chúng tôi, rồi xin phép được nằm hầu chuyện. Căn phòng trang trí không biết cơ man nào là ảnh. Hầu như ảnh trắng đen là chính. Tiếng đồn quả không ngoa. Bà Đoan thời con gái đẹp đến mê hồn, không có giấy bút nào tả hết vẻ đẹp kiêu sa của bà. Giờ nhìn thấy xác thân bà tàn tạ, héo úa chúng tôi không khỏi chạnh lòng, xót thương cho một kiếp hồng nhan, phận bạc. Sau vài phút phân vân, tôi mạnh dạn vào cuộc:
- Thưa bác sáu và chị Đoan! Nói không phải, bác và chị bỏ quá cho: Nghe người ta nói đã lâu, một thời chị Đoan yêu ca sĩ Duy Khang đến cuồng si, và tự hứa với lòng mình nếu không lấy đựơc anh ta, thì sẽ ở vậy suột đời có đúng thế không? Như chạm vào tận cùng của đáy lòng, mắt chị Đoan từ từ ứa ra những giọt lệ, lặng lẽ, lặng lẽ. Hình như có cả đớn đau, nuối tiếc, ân hận. Ông sáu Đa bùi ngùi xúc động , thay lời con tâm sự…
Năm 1970, ca sĩ Duy Khang là giọng ca nổi tiếng khắp miền nam, với những bản nhạc tình, tiền chiến giai điệu Bolêro đã làm say đắm, ngất ngây biết bao khán thính giả. Lúc bấy giờ Nguyệt Đoan đang học lớp 11 và là một bông hoa rực rỡ của trường, có khối chàng xin chết. Nhưng chẳng hiểu sao Đoan không màng đến người nào. Học xong về nhà, ru rú trong phòng nghe nhạc Duy Khang. Nghe đến độ mộng tưởng. Đoan sưu tầm, băng đĩa nhạc Duy Khang đầy hai chiếc va ly cỡ nhỏ. Dần dà Đoan có dấu hiệu bất thường, ông sáu kiểm tra mới biết con mình yêu tiếng hát và yêu cả hình bóng của chàng ca sĩ kia một cách trầm kha. Nguy rồi! Ông sáu bàn với vợ tìm người quen mai mối cho con lấy chồng ngay, để lâu bệnh tình đơn phương khó chữa. Vì nhà chỉ có đứa con gái, nên ông sáu rất chìu con. Việc gả chồng cho Đoan bất thành, phiền muộn. Từ đó trở đi, hễ tụ điểm nào có ca sĩ Duy Khang biểu diễn, nơi đó có mặt Đoan, thậm chí có lúc Đoan rủ cả bạn bè mua vé xe lên Sài Gòn để xem cho kỳ được người ca sĩ mà mình yêu thích. Dần dà Đoan mất ăn, mất ngủ vì hình bóng Duy Khang luôn ngự trong trái tim. Thi thoảng Đoan hay lảm nhảm, hát những câu hát vu vơ, bất thường. Rồi một ngày kia Đoan thủ thỉ với cha, xin cha đi mời ca sĩ Duy Khang về tại nhà mình biểu diễn để con được gặp gỡ cho thoả nỗi lòng, nếu không con chết mất. Trời đất quỷ thần, ông sáu nghe xong té ngửa, ầm ừ cho qua chuyện. Thế rồi năm tháng thoi đưa, Nguyệt Đoan càng cuồng si hơn nữa, chẳng thiết ăn uống, nằm bẹp, sức khoẻ xuống cấp. Thương con bất chấp, nhà lại giàu có. Ông sáu Đa lên Sài Gòn mời cho được Duy Khang về biểu diễn một đêm. Thoạt đầu Duy Khang không thể chấp nhận, nhưng trước tấm chân tình của ông và cứu một mạng người có nguy cơ bệnh tư tưởng, tâm thần, anh ta đồng ý. Tiền thù lao cho dàn nhạc và ca sĩ hết sáu mươi nghìn đồng. Bằng mười lượng vàng lúc bấy giờ.
Sự kiện Duy Khang về nhà ông sáu Đa hát trực tiếp cho Nguyệt Đoan nghe, được dân hai bên bờ sông tâng bốc đủ điều. Đêm đó dưới ánh đèn nêông, trước cửa phòng Nguyệt Đoan có khoảng vài chục người thân thưởng lãm. Duy Khang hát chín bài liền theo yêu cầu của Đoan. Khỏi phải nói, gương mặt Đoan tươi như hoa buổi sớm. Sức sống bừng bừng trỗi dậy, nàng yêu cầu cã sĩ hát nữa, hát nữa, nhưng thời gian và sức khoẻ không che phép. Tàn cuộc, khi mọi người về hết, Nguyệt Đoan xin gặp riêng Duy Khang vài phút. Nàng chủ động tỏ tình không ngượng ngập. Xin được làm vợ anh, làm vợ người ca sĩ nổi tiếng không điều kiện. Thoáng chút bối rối, ngỡ ngàng Duy Khang đắn đo cân nhắc, chân thành: Em người con gái đẹp, anh cũng như bao con người khác có gì đâu em yêu đến thế, hơn nữa anh đã có vợ rồi, em đừng làm khổ bố mẹ nữa nhé! Chức em sức khoẻ. Chào em! Chào cả gia đình.
Thế đấy! Duy Khang đi, dưới chân Nguyệt Đoan hoàn toàn sụp đổ. Nàng yêu chàng ca sĩ đến điên dại. Không gặp được Khang, suốt ngày Đoan ôm chiếc máy catset trong lòng, như ru người tình trong giấc ngủ. Năm năm sau, mẹ Đoan qua đời vì quá đau đớn cho đứa con gái thân yêu của mình. Ông sáu sống vậy nuôi con cho đến ngày nay…
Ông sáu dừng lại. Chúng tôi trầm xuống rất lâu. Chị Đoan nằm duỗi thẳng người bất động, mắt nhìn lên trần nhà. Tôi đến bên cạnh chị Đoan thân mật:
- Cuộc đời đã đi qua! Giờ chị thấy tiếc thương điều gì nhất?
- Có rất nhiều thứ để hối tiếc. Nhưng tiếc nhất là đánh mất đời tuổi trẻ của mình vào những chuyện phù phiếm, ân hận cũng đã muộn màng. Chỉ thương cho cha mẹ, suốt đời vì con, mà phải nặng nợ trần ai. Thôi thì hẹn kiếp sau trả nợ mẹ cha. Giọng Đoan nghẹn lại, vỡ ra. Chúng tôi chúc chị bình an, sống khoẻ. Trong thâm tâm vẫn còn nhiều điều ray rứt về phân thận của một người con gái đa đoan đến thế. Chia tay ông sáu bước xuống bến sông khi màng đêm đã lên đèn. Trộm nghĩ! Chị bây giờ như tấm thân gầy trước gió, chỉ còn chút hơi tàn, cầu mong cuộc đời còn lại có gì mang lại chị niềm vui, để sống thanh thản cõi lòng./.

31 thg 7, 2011

VIẾT VỀ MỘT NGƯỜI ĐÀN BÀ LÀM THƠ

( Tôi không biết nàng là ai, chỉ biết một người đàn bà làm thơ
đầy huyễn hoặc……tặng Chiêu Anh Nguyễn)






“Phân vân mãi mới viết bài này ”
Người đàn bà giữa ngổn ngang cuộc sống
Em cứ hằn học nữa đi những gì phi lý
Hằn học đi cuộc tình trần truồng mật ngọt
Sao cứ phải ru êm chi làm khổ đời em

“Phân vân mãi mới viết bài này ”
Lạnh lùng có, gai sắc có
Hồn nhiên có, dữ dội, tàn bạo cũng có
Nhưng đừng bắt trái tim em thảng thốt yếu mềm
Run rẩy đập lên chiều, rã rời thân xác

“Phân vân mãi mới viết bài này ”
Người đàn bà ngoài ba mươi nhan sắc
Em đã viết những câu thơ khắc khoải đời thường
Những câu thơ đã chạm vào miền thối nát
Và chiều nay em có còn buồn và bơ vơ nữa không em?

“Phân vân mãi mới viết bài này ”
Người đàn bà đi qua cùng năm tháng
Thượng đế ban cho em nữ quyền cao chót vót
Muốn làm gì thì làm
Nhưng xin nhẹ nhàng khe khẽ nghen em!

8 thg 5, 2011

TRÒ MÈO

Lửa đã cháy
Chạy đi anh nếu không muộn mất
Trò chơi dâng cao vật chất
Để dành chút phận chức quyền


Lửa đã cháy
Lời thề mưu sinh khốn khiếp
Họ nói một đàng làm một nẻo
Hụt hơi bước đến đường cùng

Lửa đã cháy
Quỳ gối đi, ngẩng đầu lên được lời ca tụng
Muốn đấm vào mặt những kẻ dối trá, điêu ngoa
Miệng lời từ bi, lòng đầy bội phản

Lửa đã cháy
Phía trước không còn ai nịnh hót
Đời cảnh báo nhân quả khôn lường
Rồi sẽ giãy chết dưới gót giày ma thuật

Lửa đã cháy
Cứ hét lên nhân tình thối nát
Ai cũng thấy trò chơi đểu cáng thấp hèn
Tất cả sẽ thành đống tro tàn vĩnh cửu

4 thg 5, 2011

CHẠM VÀO MỤC RUỖNG III

Ta đã thấy kẻ dối lừa chưa chết
Hắn khua môi múa mép trong chiều
Tiếng hát ai đó không đủ lấn át lời giả tạo
Bầu trời vẫn sáng
Sao người cứ rơi những giọt nước mắt sầu muộn
Làm chi ?
Ta đau đớn trước nhiều trái tim vẩn đục
Chà đạp hết thảy, họ chỉ biết có tiền
Xóa bỏ tình yêu thương gia đình, bè bạn
Cho dù ngày ngày hoa vẫn nở ngát hương
Ta điêu đứng trên bước đường danh lợi
Nơi tận cùng sâu thắm trí óc
Lặng lẽ chạm vào sự lựa chọn của ngày mai
Hối thúc nữa đi với cuộc tình phi lý
Hằn học nữa đi quyền lực trong tay vô tận
Âm thanh vọng về ta khắc khoải thời gian
Vẫn là kẻ dối lừa chưa chết
Thủ đoạn đầy mình
Hắn nhởn nhơ trên ngôi cao trục lợi
Làm gì khi xã hội đầy rẫy tai ương?
Ta miên man nhìn lại chính mình
Đã đến lúc xua tan đời nghi ngại
San bằng lời thách đố với kẻ điêu ngoa…

8 thg 3, 2011

TẠI SAO

(Tặng vợ và các quý bà nhân ngày 8/3)

Thời xuân xanh, em người con gái đẹp
Nào đâu thiếu những chàng trai lẽo đẽo si tình
Họ phú quý, giàu sang, tiền tài danh vọng
Cớ sao em lại chọn anh???

Cuộc đời nào ai đâu biết được
Số phận đắng cay đang chờ sẵn rập rình
Em vẫn mỉm cười dang tay đón nhận
Dù ngày mai kia nước mắt có tuôn trào

Em đi qua đời anh
Sức nặng mòn vai cơm áo
Bốn mùa nuôi con tất tả ngược xuôi
Đôi khi vết thương lòng lên men ứa máu

Ngày vẫn lặng thinh
Anh mang về cho em những đồng lương còm cõi
Thiếu trước hụt sau, khi thời bão giá hoành hành
Em ngậm ngùi trước sự thật mong manh
Vì sao? Vì sao em lại cần anh đến thế?

Em yêu ơi! Chúng mình cần hơi thở
Cho hai trái tim cùng nhịp đập trong đời
Để rồi ngày mai những lúc thảnh thơi
Chúng mình nhìn những đứa con vươn ra biển rộng

Một đời người, một tình yêu cách sống
Dù bao nỗi khó khăn em cũng đã có anh rồi
Ai lựa chọn, ai đổi trao xin đừng làm em bối rối
Và đừng hỏi tại sao, em lại yêu anh!

7 thg 2, 2011

VẪN TIN VÀO CHÙM KHẾ NGỌT

Mười năm xa quê, mười năm nhung nhớ ngập lòng. Tôi trở về một ngày bình yên nơi xóm nhỏ .Về với ngày bình thường của những người nông dân oằn lưng một nắng, hai sương. Thật bất ngờ đứa cháu gái ruột, gọi tôi bằng cậu, tên Vi quần áo te tua, đang ôm mẹ tôi khóc nức nở. Tôi sững sờ, xa xót khi nghe cháu, từ bỏ cuộc hôn nhân nơi phồn hoa, phố thị, để lại hai đứa con thơ nheo nhóc cho mẹ chồng nuôi. Sức chịu đựng đến đây chấm hết, bỡi đức lang quân của cháu là tên côn đồ mạt hạng, không còn từ nào kể xiết.
Cháu bình tâm kể về tội lỗi chồng. Về nỗi thống khổ của đời mình. Mẹ thương cháu chỉ còn biết nuốt nước mắt vào trong. Ngôi nhà này ngày xưa tôi và cháu sinh sống, gắn bó cả quãng đời thơ ấu. Cháu lớn lên trong sự đùm bọc, yêu thương, chở che của ngoại, cậu. Mẹ cháu bị tai nạn chết sớm, khi cháu mới tròn sáu tuổi, cha bỏ con đi lấy vợ khác. Cháu càng lớn càng đẹp, vẻ đẹp tinh khôi, thuần khiết, trinh nguyên. Mang hương vị, hơi thở của núi rừng, của loại hoa cỏ dại trắng trong. Có biết bao trai làng điêu đứng vì cháu, nhiều chàng trai lịch lãm ngỏ lời, cháu đều thờ ơ từ chối. Cuộc đời thật khắc nghiệt, đã đẩy cháu đến bến bờ vực thẳm của tình yêu…
Chiều nay bên mái hiên nhà,vạt nắng hanh hao, gió nồm lồng lộng thổi. Bầu trời xanh cao, vời vợi. Mới thấy cõi lòng nhẹ tênh. Ngồi nhìn mảng mây trắng, bồng bềnh trôi ngang với nhiều hình thù quái dị, bỗng dưng tôi thèm muốn được thả diều, thèm chạy dài trên cánh đồng lúa vừa gặt xong, chỉ còn trơ gốc rạ. Thèm nghe tiếng chim gù khắc khoải sau vườn. Cháu tôi bên cạnh ưu tư, tâm hồn sâu lắng. Mắt xa xăm, ẩn chứa, tiếc nuối điều thương cảm, lỡ làng. Ngày ấy đẹp làm sao, đẹp từ tâm hồn đến thể xác. Đầu óc sáng trong, luôn mơ màng ấp ủ, mộng mị nhiều dự định tương lai. Phải chi ngày ấy cháu mà nghe lời cậu, thì ngày nay đâu đến nỗi nào. Lần đầu tiên gặp cậu thanh niên, sau này chồng cháu, cậu nói ngay: Tướng thằng đó không làm nên cơm cháo gì đâu, bỏ đi đừng mộng mơ người thành phố. Cháu lặng lẽ bất chấp. Tôi nhắc lại nhiều kỷ niệm xưa, bên mái tranh nghèo, cháu nghẹn ngào xúc động, muốn nói điều gì, mà không nói được. Lòng thổn thức dâng trào, cay đắng thốt: Được về với cội nguồn còn gì hạnh phúc cho bằng. Tất cả trở thành hư không. Nói không ngoa, nếu giờ cháu nằm xuống đây, nhắm mắt xuôi tay, lìa xa trần thế, còn gì thanh thản cho một kiếp người. Đừng rên rỉ, điềm ghở, xấu xa với nghị lực yếu hèn. Tôi đanh thép! Đời cháu còn dài, nợ đời chưa trả hết, trở về cho lòng được bình yên, rồi hãy ra đi. Ra đi để tìm lại chính mình…
Ba hôm sau tôi và cháu chia tay. Cháu phải đối mặt với thực tại, đối mặt chồng con. Thế rồi cuối cùng hai vợ chồng cháu đã được ly hôn. Con cái tan đàn xẻ nghé. Đứa con trai ở với bà cô ruột, con gái làm thuê kiếm sống. Cháu một mình tha hương cầu thực, bán vé số nơi đất khách, quê người. Thành phố Hồ chí Minh nơi đâu phải dành cho cháu. Ngày nào cũng bị giật vé số, bị mất tiền. Hàng tháng, tiền kiếm đâu đủ sống, nước mắt cháu lại tuôn rơi. Có chàng trai tên Trực bị liệt bẩm sinh ngồi trên chiếc xe lăn, làm chủ đại lý vé số, thương cháu đến nao lòng, ra tay hào hiệp giúp đỡ. Dần dà tình cảm phát sinh, nặng lòng, nợ nghĩa. Hai người đã đến với nhau một cách chân tình, cởi mở, bù đắp những khiếm khuyết đời thường. Chưa đầy hai năm, đứa con trai kháu khỉnh ra đời, đã giúp vợ chồng cháu đứng vững trên con đường lập nghiệp. Con gái cháu, cuộc sống khó khăn, nay Trực cũng đã giúp đỡ, cưu mang.
Một ngày đầu xuân, vợ chồng cháu về quê làm thủ tục đăng ký kết hôn, và khai sinh cho con. Gương mặt cháu hiện lên màu sáng nở hoa. Tôi đến gặp cha của Trực kết nghĩa suôi gia. Cháu đưa chồng, con về ngôi nhà xưa thăm ngoại. Nhà chỉ có mình mẹ tôi sống, an phận tuổi già. Tôi làm mâm cơm, ra mắt những người thân gia tộc. Uống với nhau chén rượu, lòng cảm thấy lâng lâng rạt rào, khó tả. Cả nhà hội tụ, đầm ấm yên vui. Cháu nhìn cậu nở nụ cười muộn màng, mà hạnh phúc thì quá lớn lao. Lâu lắm rồi tôi mới thấy cháu cười tươi đến thế. Cười như thuở nào hai cậu cháu, vui chơi cùng đám thanh niên, nữ tú của làng. Nhờ cậu, cháu mới có đủ nghị lực, hồi sinh. Cám ơn miền quê đã cho tôi, cháu nhiều thứ, để cháu gặp lại những điều thiêng liêng nhất, hiện hữu trở về trong sâu thẳm của trái tim./.

31 thg 1, 2011

CHIỀU CUỐI NĂM NÓI CHUYỆN VỀ MÈO


HÌNH TƯỢNG
THÀNH NGỮ VỀ MÈO - Ý NGHĨA DÂN GIAN


Trong biểu tượng 12 con giáp ở Việt nam chúng ta. Con nào cũng có một vị trí đặc biệt trong đời sống hàng ngày của con người. Tuy nhiên những con vật gần gũi và sống chung với người nhiều như Chó, Mèo, Trâu, Gà, Lợn, Ngựa, Dê được dân gian đúc kết thành ngữ với những hình tượng, ý nghĩa đời sống mang đậm nét văn hoá độc đáo. Ở các loài vật gắn liền nhà nông, con mèo được mượn ý nhiều nhất để ám chỉ nhân cách, đạo đức, lối sống, lao động, công việc, đối nhân xử thế của con người trong đời sống một cách toàn diện.
Nói có sách mách có chứng. Chẳng hạn một người nào đó thường hay có tính bủn xỉn, keo kiệt, hà tiện bị nêu lên hình tượng “Buộc cổ mèo, treo cổ chó”. Người đần độn, ngu ngốc, không có tài năng gọi là “Chó gio, mèo mù”, hay “Chó khô, mèo lạc”. Trong môi trường tập thể công tác, học tập, lao động ai cũng đều có một sở trường, tài năng chuyên môn riêng, nhưng thường ganh đua muốn hơn người nên mới có câu “Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào”. Hoặc lánh nặng tìm nhẹ, can thiệp vào việc của nhau vì thế câu “Chó giữ nhà, mèo bắt chuột”đúng với ý nghĩa đó.
Những thành ngữ như “Chuột cắn dây buột mèo ; Chuột gặm chân mèo” phản ánh con người có thể làm một việc biết trước là nguy hiểm, làm ơn sinh quán, nhưng vẫn liều lĩnh làm để rồi mang hậu quả khó lường. Thói thường tính cách con người như xấu xa, tốt đẹp, lỗi lầm mà không biết sửa chữa để thiên hạ chê bai, hoặc bộc lộ giận giữ với ai đó mà không biết trút vào đâu, nói đến điều đó sẽ biết ngay như “Ăn nhỏ nhẻ như mèo”; “Chó chê mèo lắm lông” “Chửi chó mắng mèo”; “Đá mèo quèo chó”.
Có nhiều hình ảnh nhắc nhở, trong đời sống chúng ta phải biết nâng cao cảnh giác an ninh trật tự “Chó treo mèo đậy”, phải tự lượng sức mình không nên làm những việc quá khả năng cho phép “Mèo cào không xẻ vách vôi”, hoặc phải dùng một người làm việc không đúng với sở trường, dẫn đến hiệu quả công việc không cao “Không có chó bắt mèo ăn cứt”. Hay chỉ kẻ tài trí thô thiển mà muốn cáng đáng công việc lớn lao, quá sức với khả năng cho phép “Mèo vật đụn rơm”. Rồi những việc khuyên người hãy liệu sức mà đảm đương công việc. Tài hẹn sức mọn đảm đương công việc lớn sẽ dẫn thất bại mà thôi “Mèo nhỏ thì bắt chuột con”. Nhưng cũng có nhiều trường hợp tuổi trẻ tài cao, làm được việc, mà nhiều người lớn không làm nổi “Mèo con bắt chuột cống” . Có người còn tự đề cao, khen ngợi mình một cách thái hoá, trơ trẽn “Mèo khen mèo dài đuôi”.
Bên cạnh đó trong dân gian người sống lâu năm, nhiều kinh nghiệm. Lúc đầu trẻ rụt rè, nhút nhát. Khi già dặn trường đời thì lừa lọc, ma mảnh khó lường như “Mèo già hoá cáo”. Cũng có người làm ăn phi pháp, nhưng bằng mọi hình thức che giấu tội lỗi, hoặc thấy lợi là giấu diếm hưởng một mình, không cho ai biết “Im ỉm như mèo ăn vụng”. Ngày xưa đối với loại người quyền cao, chức trọng, nếu có sai trái với dân thì không sao, chả xử lý, trong khi những kẻ dưới làm sai bị trừng phạt rất nặng “Mèo tha miếng thịt xôn xao. Hùm tha con lợn thì nào thấy chi”. Người ở địa vị càng cao chức tước mất đi, đau khổ gấp nhiều lần người có địa thấp “Hùm mất hươu hơn mèo mất thịt”. Tuy nhiên có những người thông minh, lanh lợi, sắc sảo, lắm nhiều mưu mẹo, và đủ phương tiện thì dù gặp bất cứ trở ngại gì, hoặc kẻ thù nguy hiểm cũng đối phó, vượt qua và chiến thắng “ Sắc nanh, chuột dễ cắn được cổ mèo
Nói đến đàn bà ở thời nào cũng vậy. Sống phải đức hạnh, đoan chính, lo toan hạnh phúc gia đình. Chỉ cần lơ đễnh, không lo chồng con, chợ búa cơm nước. Ăn uống quán xá, sản sinh thói hư đốn, bị chồng bỏ, chồng chê, ta nghĩ ngay tới các câu “Mèo lành chẳng ở mả, ả lành chẳng ở hàng cơm”, “Mèo làm ai nỡ cắt tai. Gái kia chồng bỏ khoe tài làm chi”. Có những việc khuyên các đức ông chồng đối xử với vợ thật hài hoà không nuông chiều và cũng không hiếp đáp quá đáng. Nuông chiều nhiều thì vợ lờn mặt lâu dần lấn áp chồng. Hiếp đáp thường xuyên thì vợ buồn rầu, gia đình mất hoà khí, hạnh phúc lung lay “Vợ quá chiều ngoen ngoẻn như chó con liếm mặt. Vợ phải rẫy tiu nghỉu như mèo lành mất tai ” Hoặc hạng người vô lại. Trai chuyên trộm cướp, gái lăng loàn, kết bè tựu đảng với nhau, khiến ai cũng khinh ghét như “ Mèo mả gà đồng ”, “Mèo hoang lại gặp chó hoang. Anh đi ăn trộm gặp nàng bứt khoai ”.
Còn có rất nhiều thành ngữ về mèo, hễ nhắc đến, ta nghĩ ngay đó là hạng người gì, tính cách ra sao, tốt hay xấu. Ví như “Mỡ để miệng mèo ; Như mèo thấy mỡ, Giấu như mèo giấu cứt, ” hoặc thể hiện tính kiên nhẫn, siêng năng, chịu khó mới làm được việc “Rình như mèo rình chuột”. Hay “Mèo mù móc cống” chỉ những kẻ không còn phương kế sinh nhai. “Mèo mù vớ cá rán ” đó là vận may đến bất ngờ đối với kẻ nghèo hèn đang túng quẫn. Rồi “Lèo nhèo như mèo vật đống rơm ” ám chỉ những người nói dai, nói đi , nói lại để nài nỉ van xin một việc nào đó cho kỳ được. Nhưng cũng có những người trong xã hội lúc giàu sang không tự mãn, chê bai người khác , nên khi lâm vào cảnh khổ mới biết thương người không may mắn bằng mình “Có ăn nhạt mới thương tới mèo”.
Nhận dịp năm Tân Mão đến, tôi xin mãn phép nêu vài câu thành ngữ vui, nhắc nhở chúng ta lấy đó làm bài học. Đừng để “ Mèo đến nhà thì khó, chó đến nhà thì may.

16 thg 1, 2011

TÀN ĐÔNG

Không còn những ngày mưa rả rích
Khi gió lạnh hanh khô lặng lẽ mang về
Ngôi nhà chật chội, ẩm uớt trở nên thoáng đãng
Vợ tôi ngồi đang khăn ấm len nâu


Nắng cuối ngày rơi trên nhành lá
Đâu đủ xua tan cái lạnh tàn đông
Hương hoa sữa vẫn còn dìu dịu
Nghe như mùa xuân đang đến hơi thở nồng nàn

Bên kia dãy phố
Có những người con gái làm đẹp cho đời
Mái tóc điểm trang không hề vội vã
Thư thả hồn vào mặt kính pha lê

Vợ tôi quấn chiếc khăn choàng cổ nhíu mày
Giở tờ lịch khi mùa đang đi và mùa đang đến
Nắng và gió vẫn lùa lên song sắt
Nghe nỗi buồn len lén đâu đây

Những đứa trẻ nôn nao đang đợi xuân về
Khoát lên đôi mắt cuối năm niềm vui sướng
Hình như tôi nghe tiếng ai cười vỡ vụn
Xoá sạch niềm đau cho hết năm dài…