24 thg 12, 2010

GIÁNG SINH 2010

Bầu trời đêm nhấp nháy những vi sao
Đèn rực sáng cho các thiên thần múa hát
Gió se lạnh để lòng người sưởi ấm
Ông già Nôel xuất hiện lúc không giờ

Nhìn gương mặt yêu thương của trẻ thơ
Trong mơ nhận những món quà vô giá
Nụ cười hồn nhiên sao thật đã
Hạnh phúc ai mang đến thật bất ngờ

Trong ngôi nhà xưa dấu cũ rêu phong
Họ ngồi bên nhau mừng chúa-tạ ơn đời
Tiếng dương cầm lặng lẽ thảnh thơi
Ru thánh ca tiễn đưa bầy tuần lộc

Anh và em cách nhau hai đầu trái đất
Giờ thiêng liêng mộng mị xa vời
Mở email chúc mừng tình yêu vĩnh cửu
Và gửi tặng em những cái lạnh vô hình

11 thg 12, 2010

MÙA ĐÔNG ẤM ÁP

Tiếng gió mưa gào thét đêm thâu
Cô bé hàng xóm lên cơn điên tình đập phá
Bầu trời đen ngòm trùm hết sinh linh
Ngôi nhà tranh răng rắc tù mù với ngọn đèn dầu
Anh và em nằm ôm nhau trong ô cửa
Như bầy người nguyên thuỷ, nhỏ bé hoang sơ
Mặc cho đám lá xác xơ
Mặc cho thiên nhiên vần vũ
Tiêng chim đâu đó khắc khoải lạc đàn
Em cựa mình thảng thốt yếu mềm
Ghì chặt môi anh
Em nhuộm mùa đông màu ấm áp
Anh hạnh phúc run rẩy và đớn đau
Khi giấc mơ trôi, em đã đi về nơi ánh sáng
Để lại cỏ cây, hoa lá úa tàn
Mùa đông sao còn trẻ quá?
Lời anh viết cho em tháng ngày cạn kiệt
Như cô bé hàng xóm chờ đợi người tình
trong tuyệt vọng
Chỉ còn lại mùi thịt da và hơi thở chết người là vĩnh cửu
Của em rơi rớt thật mong manh

30 thg 11, 2010

MƯA

Gió vẫn thổi từng cơn lành lạnh
Lời em ướt chật chội vọng về
Anh nghe tiếng mưa thì thầm độc thoại
Bạt ngàn sâu thẳm đêm đen

Mùa đông lang thang vẫy gọi
Nỗi cô đơn im lặng ngọt ngào
Đánh thức niềm đau hình bóng
Lời ai nói đã bay vào rừng xa mù mịt

Mùa mưa không còn vàng chiếc lá
Ẩn chứa niềm đau vang vọng cuối ngày
Anh thèm vẽ lên ngàn lời hiu quạnh
Mà người đã về chưa?

Mùa đông xa em nắng tắt
Mưa ngập lòng, góp nhặt dấu yêu
Gió vẫn thổi bên đời lặng lẽ
Anh ru anh bằng giấc ngủ vùi…

3 thg 11, 2010

CHẠM VÀO MỤC RUỖNG II

Nửa đêm giật mình tỉnh giấc
Dấu hỏi đặt ra tứ phía
Vì sao tôi mất ngủ?
Ngữ nghĩa âm thanh trùng trùng ẩn hiện
Xé toạc thân xác trần truồng
Cảm giác dồn nén bị bật tung
Từ trong vòm đen mịt mùng vô hạn
Tôi thấy từ điểm không giới hạn
Những con người đi trên mê lộ
Hối hả thời gian, quyết liệt và nhạy cảm
Vất vả cuộc hành trình không bao giờ đi hết
Âm sắc từ tiền nhục dục rối ren
Vắt kiệt từng đồng xu đổi chác
Nuốt chửng hình hài tuyệt vọng đớn đau
Tôi nghe trong sâu thẳm tiếng thở dài tắc nghẽn
Chới với bàn tay bấu víu đồng loại trược dốc
Rớt! Rớt xuống tận cùng bóng tối
Họ đã chạm vào vùng thương tích cùng cõi u mê
Thế là hết, tẩm liệm xác thân mục ruỗng…

28 thg 10, 2010

2 NGƯỜI ĐÀN BÀ GIỮA NGỔN NGANG CUỘC SỐNG

Có thể thấy, từ tập truyện ngắn “Hận thù và nhân ái” xuất bản năm 1999, đến tập truyện ngắn “2 người đàn bà” vừa mới xuất bản, nhà văn Hải Sơn đã có những thay đổi rõ nét trong cách thể hiện đề tài. Đó là tác giả không còn viết truyện ngắn theo kiểu “kể lại một câu chuyện”.

Ở “2 người đàn bà”, mỗi truyện ngắn là một mảnh đời, một lát cắt trực tiếp từ cuộc sống đã qua và hiện tại. Một cuộc sống ngổn ngang sự kiện và kịch tính. Có lẽ vì muốn tải cuộc sống như nó vốn có lên trang giấy, tác giả không đặt nặng vấn đề văn chương mà chỉ chú tâm vào sự kiện, không áp đặt phán xét chủ quan mà chỉ trình bày khách quan với kết cấu bỏ lửng, và chính những điều này đã tạo sự hấp dẫn cho người đọc.

Theo tôi, trong tư thế một độc giả trung bình, tôi không quan tâm đến nhà văn đã theo trường phái văn chương nào, không cần biết họ thuộc cổ điển, hiện đại hay hậu hiện đại…Tôi chỉ cần tác phẩm âý phải hay, nghĩa là tác phẩm ấy tôi đọc mà không thấy chán thấy ngán. Đọc xong, tôi có thêm bổ ích vì những trải nghiệm và khám phá cuộc sống của tác giả ấy. Tôi không bị mất trắng hay bị lừa khi đọc sách của họ. Điều bổ ích trên tôi đã gặp trong tập truyện ngắn “2 người đàn bà” của nhà văn Hải Sơn.

Điển hình như trong truyện “Độc ẩm”. Đọc truyện này, ta thấy nhu cầu cần có con người để liên hệ giao tiếp là cực kỳ quan trọng, mặc dù ta đã quyết định từ chối giao tiếp với họ. Lão Qườn là một nông dân. Lão chủ trương uống rượu một mình. Uống rượu với nhiều người sinh lắm chuyện rầy rà không tốt. Nhưng nhân lúc cả nhà đi vắng, lão vẫn uống rượu một mình như lão đã chủ trương, nhưng lão uống rượu với một màn diễn phân thân thành ra nhiều người.
Ông Bốn Xếp láng giềng tình cờ đến có chút việc, đã chứng kiến toàn bộ sự lạ về màn độc diễn phân thân ấy của lão Qườn. Lão Qườn cụng ly với người này, cãi cọ với người khác, giả cả giọng nữ để ca hát…nghĩa là lão đã diễn đủ trò có thể xảy ra trong một cuộc nhậu sôi động trong một căn nhà đèn điện sáng choang và cửa đóng then cài. Diễn ra trong căn nhà vắng vẻ của lão, độc nhất chỉ có một mình lão. Thật khôi hài đến phải suy nghĩ đấy chứ?

Truyện này tôi nghĩ không phải tác giả hư cấu. Ngoài đời có thể có một người như lão Qườn hẳn hoi. Việc một người phân thân thành nhiều người, đã phản ánh sự bức xúc khi rớt vào nỗi cô đơn kiếp người. Con người luôn cần nhu cầu giao tiếp với xã hội bên ngoài để bớt cô đơn thăm thẳm bên trong. Việc chỉ đơn giản thế thôi mà xem ra cũng vô cùng phức tạp.
Lại như trong truyện “Huyệt gió”, người đọc thấy lão Trưởng vì được đứa con gái sống ở nước ngoài gửi tiền đô chu cấp, nên lão đâm ra ăn chơi trác táng. Lão suýt chết vì dâm đãng và bị tai tiếng lớn. Từ đấy lão ẩn dật và sức khoẻ suy sụp. Nhưng vì có tiền, nên lão cố mua chỗ đất long mạch để xây huyệt gió. Nhưng rốt cục, huyệt gió này lại được xác ông Liêm vô gia cư và nghèo kiết xác nằm vào.
Ở truyện này, người đọc có thể thấy lão Trưởng vì nhiều tiền nên muốn sống tận hưởng và lão đã phạm sai lầm. Đến khi lão chuẩn bị chu đáo để chết, lại cũng bị sai lầm nốt. Tại sao vậy? Lý do đơn giản là khả năng tài chánh và khả năng trí tuệ chênh lệch. Tinh thần không tiến triển kịp với sự giàu có. Thế là bi kịch buộc phải xảy ra. Nhiều vấn đề nhức nhối nảy sinh buộc phải giải quyết. Cuộc sống bỗng trở nên ngổn ngang rối rắm đến không ngờ.

Nhà văn Hải Sơn, trong tập truyện ngắn “2 người đàn bà”, không đào sâu tâm lý nhân vật. Nhà văn chỉ diễn tả bằng sự kiện cụ thể, thông qua đôi mắt cố gắng giảm thiểu chủ quan của mình, để chính sự kiện tạo nhiều suy tư nơi độc giả trong một cuộc sống ngổn ngang bi hài.
Ngô Phan Lưu

1 thg 10, 2010

NƯỚC MẮT KHÔN NGUÔI

Ngày dài vô tận
Đêm ngắn tầng cao vũ trụ lửa cháy
Ai đang đi về phía mặt trời
Đuổi theo một bóng hình trầm tích



Ta đã thấy
Những giọt nước mắt cay đắng không hoà tan
Rơi xuống long lanh thờ ơ, vỡ vụn
Giọt nước mắt níu kéo dòng sông trở lại
Và gấp khúc thời gian chờ đợi mệt nhoài

Ta đã thấy
Cuộc đời em
Bao nhiều năm rồi không khóc?
Bao nhiêu năm nước chảy mà đá chẳng mòn
Để rồi chiều nay em thảng thốt
Gọi người mà người đã xa xăm

Ta đã thấy
Em ngửa mặt cầu xin mây gió
Cho em đi vào chốn phiêu bồng
Ôm đổ vỡ cúi đầu tạ từ quá khứ

Ta đã thấy
Hình như cột mốc chân em in hằn vết chém
Dòng máu trong tim ngưng chảy lời thề
Đã xa quá rồi em đâu còn đủ sức
Về lại ngôi nhà xưa để đốt đèn lên…

9 thg 9, 2010

ĂN MÀY TƯ TƯỞNG


Tôi đã gặp một người trí thức
Thường hay lang thang trên các vỉa hè
Không định hướng sau một ngày mỏi mệt
Anh bị bóc lột hết chữ nghĩa
Vì cuộc sống mưu sinh
Giờ đầu óc rỗng không
Nghĩ và nghĩ chả có gì tồn tại
Chỉ còn ít tiền và cơm ngày ba bữa
Vợ phát ban cho
Anh đói khát ngôn từ bóng bẩy
Để được trau chuốt tên mình
Ca ngợi lòng thật thà quả cảm
Lạ thật, anh mõi mòn chờ trong tuyệt vọng
Không thốt nên lời
Anh lại đi đến chỗ đông người
Để xin chút ưu tư
Thèm nghe lời khách sáo
Thèm nghe lời chửi bới
Và học những câu nịnh hót, tâng bốc mỹ miều
Cứ thế anh góp nhặt để lấp đầy khối óc
Phục vụ những kẻ chức quyền
Cho đến khi trí lực tâm hồn khô cạn
Vòng đời lập đi lập lại
Rồi một ngày kia
Họ nâng anh lên bằng lời thánh kinh cầu
Vắt xác, ăn hết ngôn từ rệu rã...

17 thg 8, 2010

CHẠM VÀO MỤC RUỖNG


Ngày hôm nay không có nắng, không mưa
Trời âm u mây đen mù gió
Em như con ngựa bất kham trở chứng
Thét lên lời phẫn nộ, tan hoang

Tôi chạm bàn tay vào nước mắt
Môi khô, tim héo, dục vọng dối lừa
Những nhởn nhơ vòng đời ngã quỵ
Quay quắt đời anh, quay quắt đời em

Khối óc đang rã ra lời tởm lợm
Hằn học khô khan bốc lên ngọn lửa thiêng
Đời đã dạy cho chúng ta cách sống
Ngửa mặt mà đi đừng có luỵ quỳ

Em và anh đã chạm vào miền thối nát
Dở bẩn tột cùng rồi thanh thản ra đi
Mặt trời lặn ngời lên sắc đỏ
Cay đắng nhiều rồi đất đã đơm bông

20 thg 7, 2010

KHÚC CA BUỒN

( Tặng Hồng, Xuân và những bạn học Bổ túc Đồng Đế )
Đôi mắt Đồng Đế đêm đêm rả rích
Ngày lên men giấu kín nỗi buồn
Những cuộc tình đẹp không điểm đầu, điểm cuối
Trường Bổ túc như ngôi nhà cổ tích hoang sơ

Ngày chia ly, trao nụ hôn đói khát
Biển Hòn Chồng gió rát mặt vào khuya
Anh đi…anh đi… anh đi…
Em chẳng biết nên buồn hay nên khóc
Hàng dừa nghiêng bóng gãy xuống liêu xiêu
Nắng vàng hanh hao, rát rạt bánh xe chiều
Xóm Bóng nước sông đục ngầu lơ đãng
Biết làm sao khi người lỗi hẹn
Em hãy về đi, còn đứng đó chờ chi

Anh vuốt mặt cơn mưa giông chiều ngạt thở
Nhớ làm sao thao thức đêm dài
Áo học trò mong manh như sương khói
Lay lắt gọi động chiêm bao…

Từ đó em theo chồng, anh mãi xa xôi
Đâu ai còn tuyệt vọng
Em vui duyên mới, cho hạnh phúc riêng em
Còn anh vẫn cứ thả hồn vào bóng tối
Tìm chốn hư không – tình muộn
Để day dứt nỗi đau, day dứt nỗi dại khờ

Hai mươi lăm năm đâu phải con dao
Sao như vết chém một đời chảy máu
Em đừng trách anh, sao không chung thủy
Để hai mươi lăm năm sông chảy ngược dòng
Hai mươi lăm năm
Em mang trên vai cuộc tình nặng trĩu
Để chiều nay gọi người, cháy sim, cháy card
Than thở cuộc đời trôi dạt gặp nhau...

21 thg 6, 2010

ĐỜI NGƯỜI NHƯ CHIẾC LÁ


Nhân chuyến công tác Tại Ninh thuận,trên đường trở về ghé qua Nha Trang, gặp lại những người bạn học cùng thời Bổ túc văn hóa. Thật xúc động, sau hai mươi lăm năm tưởng đã phôi pha, phút chốc sống lại...Tôi viết bài thơ này để tặng các bạn

Ta đi dưới phố đầy nắng cháy
Chiều buông trôi nhìn cánh thiên di
Mắt xa vắng hội ngộ lòng trắc ẩn
Bạ bè năm xưa chìm khuất, bỗng về

Ta không tin trước mặt ta, em còn đó
Ta không tin trước mắt ta, cái thằng mặt quần thủng đít còn đó
Họ cầm tay nhau rưng rưng nước mắt
Hăm mươi lăm năm nghe lời trách cứ yêu thương

Ôi những người bạn Đồng Đế, Tuy Hòa, Đông Tác
Qua mái trường tập thể chữ nghĩa ngổn ngang
Thời ăn chẳng đủ no, đói cơm lạt muối
Yêu nhau , ca hát cũng phải lặng thầm

Ta nghe lòng ta thắt lại
Xâu kết ưu tư, bão tố âm thanh
Nhận những tiếng cười của thời gian lạc mất
Đánh thức ban mai, xua đuổi nỗi buồn

Ta cầm tay người bạn chai sần
Khi biết rằng đời vẫn còn nhiều khốn khó
Ta vuốt mái tóc dài nâu người em gái nhỏ
Mà ngày xưa người yêu của bạn mình
Nơi lồng ngực nhói lên thời xa xót
Vỡ òa nhịp đập con tim

Ta muốn dang tay ôm ghì tất cả
Chuộc lại thời nông nổi đã qua
Muốn thơm môi em khi cuộc tình chưa phai năm tháng
Mà nỗi niềm riêng canh cánh bên lòng

Ta đã thấy ta và bạn bè nằm xuống
Hạnh phúc vô tư khi con cái đã trưởng thành
Hãy gặp nhau và hồn nhiên như thời son trẻ
Đừng để người đi xa dấu muôn phương

2 thg 6, 2010

NỖI ĐAU


Ta đi dưới hoàng hôn
Bóng đổ già nua lọm khọm
Bầu trời giao hoan sáng tối xám xịt
Ăn mòn, gặm nhấm ta từng vết thương lòng

Ta cô đơn trên bước đường danh vọng
Ai đã từng tri hô giữa bầy người gian trá
Ngưng đọng lời u mê yểu mệnh, ưu tư
Họ chỉ biết tiền và nịnh hót ỡm ờ

Trái tim ta ứa máu
Viết từng câu thơ ướt đẫm lời nguyền
Dẫm đạp lên chiều xa xót
Tung lời yêu, khí phách vào chốn thinh không

Ta nghe tiếng chuông chùa mệt mỏi
Đập bình yên, gãy tiếng côn trùng
Bước chân lăn đi, đau nhói vết bầm
Bụi và sương đã thấm đầu bạc tóc

Hãy quay về đánh thức ban mai màu nhiệm
Đừng để hoàng hôn giết chết mặt trời
Ta dựng ngược lòng ta trong sáng
Bớt dày vò thể xác tâm can

27 thg 4, 2010

MONG MANH QUÁ


Những mùa hạ nóng, lửa thiêu hầm hập
Như thủy tinh lấp lánh chói mắt
Rần rật, rần rật, rần rật…
Người đổ mồ hôi thành muối mặn
Góp nhặt tiếng ve xao xác ngôn từ

Những mùa hạ đi chậm chạp như rùa
Ta tóc rối chập chờn cảm giác
Xiêu vẹo đôi chân rát bỏng đường đời
Tình đã lặng im vào tâm khảm

Hư ảo… hư ảo…cũng chỉ là hư ảo
Đâu ai còn đủ sức chạy đua cùng dục vọng
Mật không còn ngọt để ru giấc chiêm bao
Kẽ hở pháp luật đã đấm vào mặt ai lương thiện ?

Mong manh quá khi bầu trời đỏ ối
Khói bay, khói bay, khói bay…
Lời lẽ nồng nàn, cay đắng thừa mứa chán ngắt
Rồi lạnh lùng cũng sẽ đi xa
Nhuộm trái tim vàng vọt

Ta đâu có gì để lại cho đời
Tất cả sẽ tàn phế trước khi về miền cực lạc
Gió đã thổi lòng dâng lên man mác
Một câu thơ quất vào mặt phận người

13 thg 4, 2010

Đêm ở quán cà phê Thị Ngạn


Không xôn xao với đèn màu nhấp nháy
Dưới vòm cây đẫm ướt sương rơi
Những người đàn bà tôi biết
Họ ngồi bên nhau tán gẫu rất khuya
Nói nói cười cười mà lòng đầy tê tái
Héo hắt tâm can khi chồng bỏ, bỏ chồng
Chả còn ai trông ngóng
Đâu còn ai nặng nhẹ, cay cú, giân hờn
Cứ mặc sức thả hồn vào bóng tối, ẩm ướt suy tư
Chiêm nghiệm sự mất mát đổ vỡ, đớn đau
Tôi vừa nghe tiếng thở dài bên lề cuộc sống
Tiếng ly cốc chạm nhau khô khốc
Gai sắc tình yêu thèm khát đến cháy lòng
Của những người phụ nữ không chồng
Thừa - thiếu dung nhan và đức hạnh
Ly cà phê màu trắng, còn mắt ai đen ?
Tôi bâng khuâng nhìn từng giọt vỡ
Đêm Thị Ngạn trằn trọc muốn gọi người về
Biết gửi vào đâu khi chưa tròn hạnh phúc
Mỏng mảnh của bình yên va vào ký ức
Chợt nhớ bi ai hun hút đến ngày dài
Tôi biết những người phụ nữ kia
Họ cũng có trái tim đa cảm
Không muốn ràng buộc
Những nhỏ nhen ích kỷ đời thường
Bức phá, hẹn hò, tâng bốc, va chạm mãnh liệt
Chứng tỏ sung sướng trần gian tột đỉnh tình yêu
Họ thật biết hưởng thụ…
Nhưng sau những cuộc truy hoan, phù phiếm
Trở về rỗng rếch trái tim hiu quạnh
Ngủ vùi trên sự cô đơn trống vắng
Rồi ngày mai lại đi tìm cái khiếm khuyết của hôm qua
Để bù đắp thể xác lẫn tâm hồn …

30 thg 3, 2010

NGƯỜI MẪU


Trước giá vẽ sùng bái
Người đàn bà hoang sơ huyền bí
Phơi bày sự tạo hóa tao nhã thanh cao
Đường cong lõa thể
Miết qua làn da sa mạc nhấp nhô vô tận
Chiếc cọ trong tay anh nhảy múa
Bay lên trên cả thời gian
Bàn tay em như khúc sông dài nhiều nhánh
Thon thả đi về biển cả mênh mông
Mịn màng trôi êm dòng nước mát
Mái tóc đen tuyền là dòng suối nghìn năm
Đổ xuống bờ vai lưng chứa nụ cười bí ẩn
Nhìn gương mặt nét dấu xa xăm
Dưới đôi hàng mi cong vút
Đôi mắt long lanh rực sáng tựa thiên thần
Phút chốc mang dại trở thành quỷ dữ
Trên ngọn đồi bầu vú trắng ngần
Thoai thoải bình nguyên để chiều đi không hết
Con đường tròn ôm hông khép kín vòng eo lưng đáy thắt
Xua đuổi kẻ trốn tìm như kẻ cắp gặp giai nhân
Giữa hai chân em là hồ thu vĩnh cửu
Là rừng rậm nguyên sinh
Trường tồn cùng đất, nước,hoa lá ,cỏ cây
Ở đó có mùa xuân, bình yên sinh sôi nảy nở, có đói nghèo
Ở đó có thần linh chứng giám, cùng với chết chóc chiến tranh
Ở đó chứa đựng hiện thực và vô hình
Hạnh phúc - đổ vỡ, đau khổ và chia ly
Người đàn bà hoang sơ huyền bí
Anh nhập nhoạng gục đầu lên giá vẽ
Em lặng lẽ mang theo vũ trụ rời khỏi ngôi nhà…

9 thg 3, 2010

KẺ ĐÁNG CHẾT TRĂM LẦN, còn bị người đời nguyền rủa

Những năm gần đây tình trạng lạm dụng tình dục và hiếp dâm trẻ em trên toàn quốc có chiều hướng gia tăng . Nhiều thủ đoạn tàn bạo, tàn nhẫn và mất hết nhân tính, lương tâm đã gây phẫn nộ trong cộng đồng xã hội . Các đối tượng thực hiện hành vi đồi bại hầu hết nằm ở lứa tuổi thanh niên mới lớn, có một số trường hợp ở tuổi trung niên. Nguyên nhân dẫn đến phạm trọng tội, là do ảnh hưởng của phim ảnh đồi truỵ nước ngoài du nhập, lối ăn chơi trác táng, rượu bia kích thích, nổi máu yêu hùng, không từ bỏ thủ đoạn nào. Nhìn các bé gái ngây thơ,chưa đủ lớn, là nạn nhân của những kẻ đội lốt thú rắm tâm hãm hãi, mới thấy đớn đau vô hạn . Pháp luật hình sự Việt Nam không bào giờ nươn tay, đối với những đối tượng này, tuy nhiên tội phạm hiếp dâm trẻ em vẫn tiếp tục xảy ra, không hề thuyên giảm.
Phú Yên là một tỉnh nhỏ của miền cực nam trung bộ, năm 2009 đã chịu nhiều đau thương mất mát của cơn bão số 11. Đâu ai nghĩ rằng ở một miền quê xa xôi này có một yêu râu xanh tên Nguyễn Thành Khâu đã dã man, đến tận cùng của tội các, cùng lúc có những hành vi hiếp dâm, giết người, cướp tài sản đối một bé gái chưa đầy bảy tuổi cùng sống ở địa phương đã làm bàng hoàng, sửng sốt, xót xa, đến phẫn uất trên toàn tỉnh.
Dù công việc cuối năm bề bộn với bao thứ ngốn ngang lo toan, nhưng Toà án nhân dân tỉnh Phú Yên vẫn tiễn hành công khai mở phiên toà đưa tên Nguyễn Thành Khâu ra xét xử để trừng phạt tội ác mà y đã gây ra, tạo niềm tin công lý đối với nhân dân đang chờ đợi. Sáng ngày 07/01/ 2010, tại hội trường của TAND Tỉnh Phú Yên , người đến xem đông nghịt, ai cũng có tâm trạng muốn xem mặt tên Khâu như thế nào, sao lại tán tậm lương tâm đến thế. Nhìn gương mặt của ông Nguyễn Văn Kỳ, cha ruột của Khâu khắc khổ, già nua,đôi mắt thâm quầng, rầu rĩ bước đi chậm chạp, mới thấy hết sự lo lắng cho đứa con trai duy nhất của mình. Đứa con đã có một đời vợ, rồi ly hôn, bỏ lại người con hai tuổi cho ông bà nội nuôi, tên Khâu mặc sức tung hoành, lưu linh lưu địa.
Đúng 8h30 phút đại diện Viện kiểm sát đã dõng dạc, công bố bản cáo trạng trước hàng trăm con mắt đổ dồn : Khoảng 15h ngày 24/9/2009, sau khi nốc rượu tại nhà người bạn hàng xóm là anh Cao Quý Ngà, Khâu về nhà lấy chiếc xe máy biển số 78H5-8769, chạy xuống vùng 12, thôn Trung Lương –xã An Nghiệp- Huyện Tuy An – Phú Yên chơi, đến 16h 30 phút cùng ngày Khâu lại trở về. Trên đường đi thấy cháu Nguyễn Thị Trà My sinh ngày 20/10/2002 là người cùng thôn, đi học về, Khâu dừng lại bảo cháu lên xe chú chở . Tin lời người quen lớn tuổi, cháu My lên xe không hề do dự, Khâu rồ máy lao vun vút. Trời đã về chiều, đường vắng thưa người, lợi dùng lòng tin của cháu My, Khâu nảy sinh ý định đồi bại, nên không chở cháu về nhà, lại chở quẹo vào đám sắn mì để thực hiện hành vi giao cấu .Lúc xe vào nơi hoang vắng, cháu My la lớn, rồi khóc lóc,tên Khâu đe doạ đòi đánh giết, nên cháu hoảng sợ im lặng . Khi lột hết quần áo, thực hiện hành vi hiếp dâm, cháu My đau quá, tiếp tục la lên vũng vẫy. Sợ bị người khác phát hiện, tên Khâu đã lấy viên đá có tiết diện (9 x 6,5 x 5,5 )cm đập mạnh vào đầu cháu nhiều lần, đồng thời dùng tay bóp cổ cho đến khi cháu tắt thở .Dã man hơn sau khi cháu My chết rồi, tên Khâu còn dùng đoạn cây sắn mì đâm vào âm hộ của cháu sâu đến 20 cm, đồng thời giật đôi bông tai bằng vàng 18K rồi cao chạy xa bay lẩn trốn ở một xã khác trong huyện, nhưng với tinh thần trách nhiệm cao chỉ trong vòng ba ngày cơ quan cảnh sát điều tra đã tóm gọn y, khi đôi bông tai bằng vàng vẫn còn nằm trong túi áo.
Tại phiên toà tên Nguyễn Thành Khâu tỏ ra ăn năn hối hận về tội lỗi của mình, khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội, xin toà xét xử mức án nhẹ để có cơ hội làm lại cuộc đời , lo gia đình và bồi thường cho gia đình bị hại . Riêng ông Kỳ, đã cho Khâu 5.000.000đ để bồi thường người bị hại,lo mai táng cho cháy My, và cũng tha thiết với toà cho con trai duy nhất ông được sống, để có điều kiện nuôi con còn nhỏ dại, đồng thời xin lại chiếc xe máy 78H5-8769 là sở hữu của ông, mà Khâu đã mượn sử dụng.
Tuy nhiên qua tranh luận tại phiên toà xét tính chất, hành vi, mức độ và hậu quả phạm tội của Khâu, cùng một lúc phạm ba trọng tội : “Giết người , hiếp dâm và cướp tài sản ”, trong đó có hai tội khung hình phạt cao nhất là tử hình, thì không thể có lý do gì để hưởng lượng khoan hồng của nhà nước. Riêng về tội “ giết người ” hành vi phạm tội của Khâu đặc biệt nghiêm trọng, rất nguy hiểm cho xã hội, khi thực hiện việc đồi bại đã dùng tay bóp cổ, đập đá vào đầu cháu My đến chết, rồi còn dùng đoạn cây sắn mì đâm sâu vào âm hộ, dẫn đến thủng tử cung, nó thể hiện hành vi có tính chất tàn ác cao. Hành vi đó gây căm phẫn trong dư luận xã hội, xâm hại nghiêm trọng đến trật tự an toàn xã hội, cuối cùng hội đồng xét xử cũng đã thống nhất, chủ toạ phiên toà đã tuyên phạt Nguyễn Thành Khâu : 03 năm tù về tội “cướp tài sản ”.Chung thân về tội “Hiếp dâm trẻ em”.Tử hình về tội “ Giết người ” . Tổng hợp hình phạt chung là: tử hình.Đồng thời tên Khâu còn phải bồi thường 49.000.000đ cho đại diện hợp pháp của người bị hại, trả lại chiếc xe máy cho ông Nguyễn Văn Kỳ , và đôi bông tai vàng 18 K cho ông Nguyễn Tấn Khương là cha ruột của cháu My theo quy định của pháp luật.
Chủ toạ phiên toạ kết thúc, cả hội trường im phăng phắc nghẹt thở đến hai phút, rồi bỗng vỡ oà tán thưởng, đồng tình của người xem về sự phán quyết công minh của pháp luật. Riêng tên Khâu bước đi vài bước khuỵ xuống trước thềm hội trường xét xử, còn ông Kỳ đã rơi những giọt nước mắt tủi nhục khi ông có một người con bị toà tuyên phải cách ly vĩnh viễn khỏi đời sống xã hội,mà vẫn còn bị người đời nguyền rủa. Khi viết bài này, tôi biết Nguyễn Thành Khâu, đang làm đơn xin chủ tịch nước ân xá , nhưng tôi tin chắc rằng Khâu chả còn con đường sống, bỡi loại tội phạm này là ung nhọt, nhức nhối nhất xã hội hiện nay cần phải nghiêm khắc trừng trị , để làm gương cho kẻ khác./.

24 thg 2, 2010

CUỘC ĐỜI LÒNG VÒNG

Nhà văn nông dân Ngô Phan Lưu, năm 2009 ngán ngẩm chôn văn trường đầy rẫy thị phi, nên tạm thời gát bút . Gặp nhau hỏi thăm sao dạo này viết ít ? ông bảo rằng : Ngày trước mình làm ruộng, chụp ảnh, làm thơ. Thấy không nhập nhĩ vào đâu, lại đi mở sân trượt batin, đâu được hai năm lỗ cháy túi. Buồn đời quá, Ba Lưu bỏ địa phương đi du hý phía bắc, không ngờ lần ấy bác gặp được nhà văn Nguyễn Huy Thiệp mách nước, ông nên về viết văn thử xem sao. Sẵn có vốn sống tích góp được hơpn nửa đời người,Ba Lưu chuyển sang viết văn lại làm ăn khấm khá. Kết quả, đạt gải nhất cuộc thi truyện ngắn do Báo văn nghệ Việt nam tổ chức năm 2007. Từ đó uy tín thanh danh của ông lên cao vùn vụt nổi như cồn, báo nào cũng gọi ông gởi bài cộng tác. Báo hại có một số người cũng nhà văn , nhà thơ ghét ăn ghét ở tìm cách hạ bệ, hại ông. Cuộc đời của mỗi con người khi xuống tóc, hay xuống râu phải có lời nguyền gì đó, nhưng Ba Lưu đã hai lần xuống râu, rồi lại để râu. Đâu năm Canh dần này gặp ông thấy bộ râu như cũ, hoành tráng, bạc trắng ông lại tâm sự. Giờ tạm thời không viết văn nữa, chuyển sang mở quán cà phê vỉa hè , trở lại làm thơ. Sáng mồng 9 tết (canh dần )2010, bác Lưu khai trương, anh em đến ủng hộ đông nghịt địa điểm trước cửa nhà ông. Tôi cũng đến góp vui, hứng chí quá bèn làm mấy câu thơ để tặng Ba Lưu .
Thơ lục bát như sau :
Phú yên có một nhà văn
Râu ria để bạc làm ăn kinh tề (kinh tế)
Mồng chín mở quán cà phê
Bạn bè chiến hữu đê mê dập dìu
Dáng gập xuống bước liêu xiêu
Tay bê cốc nuớc, tay điều đá dăm (nước đá )
Mong cho khách đến ăn nằm
Bác cười sảng khoái trăng rằm thua xa
Ngày ngày chỉ bán tà tà
Tiền vô như nước, rượu trà biếu không
Ai có bạn, có bóng hồng
Mời đến giúp bác, trả công chỗ ngồi
Còn tôi mồm mép rỗi hơi
Viết kính tặng bác mấy lời thơ suông./.

14 thg 2, 2010

VIẾT TRƯỚC DÒNG SÔNG


Một năm nữa lại về , năm Canh dần mạnh mẽ, xin chúc bạn bè chiến hữu xa gần mọi điều tốt đẹp nhất. Xin gửi đến bà con Phú Yên bài viết về những suy tư nỗi lòng sau mùa bão đau thương...


Sau bão lũ tôi về bên dòng Kỳ Lộ, nhìn con nước hiền hoà, êm đềm chảy về xuôi, chảy mãi, chảy mãi mà nước mắt rơi không cầm được. Dòng sông đã chứng kiến bao đời người với sự đổi thay cuộc sống. Nhìn xóm làng hoang tàn, xơ xác với ngổn ngang bùn, đất cát, nhà cửa, cây cối tứ tung sau trận bão lũ kinh hoàng mới thấy sự tan thương, bi đát. Tất cả đều xoá sạch . Người nằm xuống biết có thảnh thơi ? Người còn sống nuốt nước mắt vào trong gầy dựng một cuộc đời mới . Tài sản cơ nghiệp tích cóp cả một đời phút chốc trắng tay. Không nhà cửa, không nơi nương tựa, không đèn, không màng chiếu. Người người vẫn phải sống trước những tấm lòng hảo tâm, bao dung, chia xẻ của cộng đồng xã hội . Phải sống trước sự chăm lo của chính quyền, Đảng, nhà nước. Phải vượt qua sự mất mát đớn đau này…
Tôi lang thang trong chiều nhạt nắng. Những chiếc chồi lá, lều bạt tạm bợ mọc lên, rải rác lưa thưa đủ cho người che sương gió .Bước chân không định hướng vô tình ghé thăm những bà con thân thuộc còn sót lại. Đi về phía doi cát của xóm Trường. Bãi cát im lìm nằm nghe tiếng thở thời gian . Chưa khi nào tôi có cảm giác chạnh lòng, gai người như lần này. Cảm giác gần gũi mà xa xôi. Chao ôi ! Quen mà lạ quá . Quen là quen của sự trở về. Lạ là lạ của sự ra đi đối với tất cả . Tôi ngồi bệch xuống cát, duỗi chân thư thả, ngửa mặt nhìn trời, rồi nhìn đất, xóm làng, nhìn con nước buồn trôi . Trời vẫn cao xanh lồng lộng . Đất bao la rộng lớn hình như đang rùng mình chuyển động . Xóm làng nhà cửa trở thành hư không. Dòng nước thì vẫn ru êm , hát ru lời thơ mộng . Chỉ có con người mới làm cho nước trở thành quỷ dữ.
Hơn trăm năm, kể từ đời cha ông, xóm Trường vẫn luôn vượt qua muôn ngàn bão tố, nhưng có bao giờ mất mát lớn lao như thế này đâu. Cái nghèo tiếp nối cái nghèo. Biết đến bao giờ họ mới đủ điều kiện trở lại như xưa . Tôi ngồi đó tâm tư cào cấu, cắn xé nặng lòng với những người dân vô tội . Bên tai vẳng vẳng vọng về tiếng kêu tuyệt vọng, xé lòng của 21 con người trong đêm khuya đang hấp hối trôi trong dòng nước. Rồi trước mắt tôi tuổi thơ trào dâng của những buổi trưa hè cùng đám bạn, trần như nhộng được đắm mình trong dòng nước mát hiển hiện dữ dội làm sao. Hình ảnh đan xen trái ngược đưa tôi vào trạng thái bất động, mơ hồ…
Chiều nắng tắt bên sông . Nhìn về phía tây, ráng trời đỏ như màu máu. Những cánh rừng bạt ngàn giờ chỉ còn cây trồng èo uột chưa đủ lớn, yếu ớt run rẩy qua ngọn gió gầy nhom. Tôi chầm chậm dọc theo mé bờ sông thỉnh thoảng gặp một vài người quen hối hả sau một ngày dài tất bật . Đầu óc mông lung chợt nghĩ đến một bản nhạc nào đó nhắc nhở chúng ta khắc sâu hình ảnh “Trong tim ta ai cũng có một dòng sông quanh nhà . Con sông quê gắn bó vớí tuổi thơ đời tôi …” Đúng ! Sông cũng như màu mắt, cũng như con người, có lúc giận giữ vui buồn, hờn ghen theo năm tháng. Nhưng có ai ngờ rằng lần này dòng sông Kỳ Lộ đã chứa đựng cả ngàn ngàn, triệu triệu bầy lũ hung thần nhấn chìm vạn vật, sinh linh đưa về biển cả. Ôi dòng sông quê còn đâu lời yêu thương trong trắng ? Còn đâu kỷ niệm vui buồn ? Giờ chỉ còn lại tiếng thở dài, não nuột , bi ai…
Đứng trước dòng sông một thời gắn bó của tuổi thơ. Tôi muốn dang tay ôm hết vào lòng, ôm tất cả mọi thứ . Xin sông hãy tha thứ cho ta, tha thứ đứa con giữa bộn bề đổ vỡ. Ta cuối xuống chạm dòng nước mát, nghe tim mình ẩn chứa sâu thẳm cội nguồn, bỗng hừng hực rung lên bầu nhiệt huyết tình đời, tình người trong cõi hiện thực trần ai. Lòng ta nhớ ! Nhớ nhung nhiều lắm .Nhớ những gì thuộc về quá khứ . Ôi quê hương mưa nắng dãi dầu, nợ người chưa trả hết. Có gì cho ta gởi gấm niềm tin sầu muộn quê nhà…

Mùa đông kéo dài tàn úa. Cái lạnh se sắt lan toả không gian.Tôi đứa con xa quê quặn thắt với bao nỗi lòng chất chứa niềm u uất . Cầu xin trời đất, bà con xóm làng, cộng đồng xã hội vượt qua muôn ngàn gian khó. Xin cám ơn Đảng, Nhà nước, Chính phủ đã lo lắng, cưu mang giúp đỡ những người hoạn nạn để họ có cơm ăn, áo mặt, con cháu đến trường đến lớp. Mùa xuân này xin gửi đến bà con, từng gia đình bên dòng sông Kỳ Lộ lời chia xẻ, nghĩa nhân .Động viên, an ủi tận tình ,chu đáo với bao nỗi mất mát , đớn đau này. Xin đốt nén nhan lòng với những người đã khuất, mong những linh hồn thanh thản nơi chu du cực lạc. Phù hộ độ trì người thân, bà con họ tộc, làng xóm yên bình, ổn định cuộc sống, hạnh phúc lâu bền qua năm dài tháng rộng...
Dòng sông quê ơi ! Ta cuối mặt tạ từ . Bao hoài niệm chất đầy trong ký ức sẽ mãi mãi theo ta cho đến hết cuộc đời này./.

6 thg 2, 2010

TẾT CỦA NGÀY XƯA


Đã hơn nửa đời người, giờ sống nơi phồn hoa phố thị yên bề gia thất, cữ mỗi lần tết đến, cho dù có chuẩn bị đầy đủ trăm thứ mọi bề, tôi vẫn không sao quên được cái tết của ngày xưa . Những cái tết đơn sơ, trong nghèo khó mà ấm cúng lạ thường. Tuổi thơ không đầy đủ, với bao nỗi khao khát vui chơi, học hành, vùng vẫy, nhưng nào có được, vì phải cùng gia đình lo cho cái đói từng ngày, vì phải chạy giặc triền miên. Nghĩ đến đó tôi lại thấy nao lòng, thương người mẹ già suốt đời tần tảo, lam lũ vất vả một nắng hai sương nuôi chồng, con chưa một ngày thảnh thơi, sung sướng. Ba tôi theo kháng chiến từ mùa thu, rồi bị địch bắt tù đày cho đến khi hy sinh làm gì có thời gian để giúp mẹ . Ông đi biền biệt rồi nằm xuống, để lại bốn người con nhỏ dại với gánh nặng bạc đầu…
Cứ trong một năm làm lụng vất vả, đến giữa tháng chạp thì anh em chúng tôi, dành dùm ít tiền cùng với mẹ bán ít thùng lúa gom tiền đi mua cho mỗi người một bộ đồ (vải thường không tốt lắm ), đôi dép mới đem về cất kỹ. Đến ngày hai mươi bốn tháng chạp, cùng họ tộc tập trung đi dẫy mả (tảo mộ). Những ngày tiếp theo dọn dẹp nhà cửa, lau chùi, quét mạng nhện. Đem hết các loại lư, đèn bằng đồng ra đánh bóng. Hồi đó không có thuốc như bây giờ, chỉ đem ít tro bếp trộn với dầu lửa bôi lên lư đèn dùng tay quấn miếng giẻ áo rách đánh mạnh nhiều lần, đánh miết cũng sạch bóng loáng. Mẹ tôi tranh thủ ngâm chừng ba ký gạo, mang đến lò bánh tráng trong xóm, nhờ họ tráng rồi trả tiền công. Việc phơi khô thu bánh do mẹ đảm nhận. Gạo chuẩn bị để ăn tết phải xay năm thùng lúa mới đủ ăn hết tháng giêng. Tôi bê hai chiếc thùng đất để bên cửa sổ, chọn đào hai cây bông Vạn thọ bánh bò bên thềm sân đẹp nhất vô thùng, số còn lại chiều hai chín hoặc ba mươi tết cắt cắm vào các lục bình ghế thờ cùng với mâm ngũ quả, vàng bạc đồ mã. Thịt heo mẹ hùn với một số bà con trong xóm mua một con heo tạ rồi cùng nhau mổ xẻ chia đều. Thường thường cứ chiều cuối năm bà mang về năm đến bảy ký thịt. Bà chọn ra từng loại thịt để chế biến các món quay, luộc, nấu ngọt, nướng lụi, số ít dùng để nấu bánh tét . Gà nhà nuôi, làm hai con gà cồ đẹp mã, mồng cựa đầy đủ và tất nhiên phải biết gáy để cúng tất niên cho tinh khiết, thanh cao. Rau sống ở ngoài vườn hái vô đủ loại, nào dưa chuột, xà lách, tàn ô, ngò,hành, rau thơm húng đứng, húng dũi . Ăn tới đâu,hái tới đó. Rau tươi ngon phải biết . Anh tôi thì tất bật với hai con bò cho đủ rơm, cỏ ăn đến mồng bảy tết, sau đó tôi và anh, cùng thằng em tranh thủ đi cắt tóc ở tiệm ông Bảy gọn gàng, mát mẻ .Mẹ thì cứ loay hoay với chảo rim gừng, rim dừa, tối đến thì đổ bánh thuẫn . Vui nhất là mẹ bắt anh em tôi dện cốm. Gạo nếp rang xong giã nhuyễn, trộn với đường đen pha ít gừng. Dùng cái hộc hình chữ nhật bằng gỗ, đem cốm đổ vào hộc, để miếng gỗ bên trên vừa vặn kích thước với chiếc hộc, lấy chày giã gạo mỗi bên một đầu, đè mạnh xuống ,đè đến khi viên cốm dẽ, chặt mới đưa ra khỏi hộp. Năm nào cũng vậy, mẹ tôi dện rất nhiều cốm để tết Bò, và làm quà tặng một số bà con nhơn nghĩa . Chiều cuối năm công việc đã đâu vào đấy, anh em chúng tôi tắm rửa, kỳ cọ thân thể sạch sẽ. Nước giếng sử dụng xách đổ đầy thùng – vò, bà căn dặn sang ngày mồng một tết, không được thọc gàu xuống giếng ,ảnh hưởng đến sự linh thiêng của thần Hà Bá.
Cúng tất niên, không phải như bây giờ hễ qua hai ba tháng chạp, ai cúng ngày nào cũng được, ngày đó cúng nhất nhất phải là ngày tận cùng của năm cũ. Quan niệm của sự họp mặt gia đình, của sự quây quần đoàn tụ, đầm ấm, nếu cúng sớm hơn thì nó không còn ý nghĩa. Bữa ăn cuối năm, anh em chúng tôi, xả láng đã đời, với bao nhiêu là món . Quanh năm thèm khát, giờ ăn như chưa từng được ăn. Mẹ sợ các con ăn nhiều bội thực, nên lúc nào bà cũng chuẩn bị một số ít thuốc tiêu hoá để phòng ngừa đau bụng. Khi ăn bà căn dặn đủ điều, từ cách đi đứng nói năng, đến giao tiếp phải nhẹ nhàng lịch thiệp. Nhất là sáng mộng một tết không được mở tủ, quét nhà, không được đùa giỡn, la hét.Tuyệt đối không được đến nhà ai, lỡ gia đình họ có chuyện gì, thì tiếng oan đổ cả năm không nước sông nào rửa hết. Tối đến trên bàn thờ ông bà, tổ tiên khói nhang nghi ngút, đèn dầu, nến đốt lên sáng rực. Anh em tôi ngồi nhìn mẹ hoàn tất những chiếc bánh in dang dở, chờ đón giao thừa .
Không điện, không truyền hình, không thông tin liên lạc, chờ đợi thời gian trôi đi từng khắc, từng khắc mới thấy hết ý nghĩa của sự rạo rực linh thiêng đến khó tả . Ngày đó ngây thơ tôi hỏi : Sao tết năm nào ba cũng không về hả mẹ? làm bà sững người rất lâu, trên khoé mắt ẩn chứa giọt lệ cố giấu chảy ngược vào trong, bà bảo rằng “ ba của các con ở xa, xa lắm không về được”. Những lúc vậy, anh trai tôi biết lảng sang chuyện khác vì sợ làm bà buồn .Còn tôi cố gắng đi ra, đi vào cho đỡ buồn ngủ . Thỉnh thoảng lấy quần áo mới ướm thử, mang dép đi đi lại lại trông thật buồn cười.
Hồi hộp chờ đợi, rồi cái gì nó cũng đến. Thời khắc giao thừa giữa năm cũ và năm mới cũng diễn ra .Cái cảm giác đầu tiên đón giao thừa tim tôi rung lên bần bật . Bầu trời đêm rực sáng hoà vào âm thanh của đất đến mê ly. Đón nhận trời đất giao mùa chừng độ mười phút, mẹ sắp bánh ngọt lên bàn thờ đốt nhan khấn vái, kêu chúng tôi ăn thêm gì đó rồi đi nghỉ
Đêm của ngày mới, năm mới đã bắt đầu. Tôi ngủ một giấc ngon lành, không mộng mị . Sáng ra mẹ dậy sớm, lo mọi thứ để cúng đầu năm. Tôi cảm thấy người rạo rực lâng lâng, khó tả làm sao . Ăn sáng xong, nai nịt quần áo, dép mới xỏ ngay. Mẹ lì xì cho các anh em tôi mỗi đứa mười đồng căn dặn chỉ chơi quanh quẩn đâu đó, không được đi xa. Tôi háo hức nhận tiền lao ngay ra đầu ngõ thì gặp đám bạn trang lứa có lẽ tâm trạng cũng giống như tôi cùng nhau vi vu của ngày đầu xuân nắng ấm.
Trong ba ngày tết, muốn đến địa điểm có nhiều trò chơi như lô tô, bài chòi, ném vòng, phóng phi tiêu… chúng tôi phải cuốc bộ từ năm đến bảy cây số,vậy mà đi cả ngày cũng không biết chán. Bạn nào có chiếc xe đạp sướng như tiên, cùng nhau đi ké . Chơi mỏi về nhà ăn, rồi lại đi. Nhoáng đi nhoáng lại hết tết liền. Rồi mồng bốn cúng tạ, tết bò. Mồng bảy hạ niêu. Tôi cảm thấy tiên tiếc,níu kéo khi chơi chưa đã thèm . Lại phải bước vào trăm công nghìn việc của một năm nữa bắt đầu ...
Chao ôi ! Cứ mỗi độ xuân về, tôi lại ướt ao quay về ngày xưa để đón nhận những cái tết tuổi thơ rực lửa nhớ đời.

Xuân Canh Dần

16 thg 1, 2010

ĐẰNG SAU TRÁI TIM NGƯỜI LÍNH


Dãy Đăng Rét sừng sững uy nghi . Núi rừng ở đây nguyên sinh đến độ âm u, trầm mặc. Cây cối cổ thụ, bạt ngàn . Chưa có người lính nào đến đây không bị sốt rét. Nước uống vô cùng tàn độc. Tiểu đoàn đặc công của Sơn lửa lặn lội khắp hang cùng ngõ hẻm của đất nước Ăng Co cổ kính . Bọn Pôn Pốt đổi chiến thuật đánh du kích, và rải mìn khắp mọi lúc mọi nơi. Cuộc chiến ngày càng khốc liệt . Hơn ba triệu người dân CamPuChia bỏ mạng vì tội ác diệt chủng. Những tên cầm đầu của lực lượng Khơme đỏ, hết sức dã man, chúng không từ thủ đoạn nào để tàn sát dân lành . Tiều đoàn Sơn lửa vẫn đi, đi không hề mệt mỏi. Có thêm nhiều chiến sĩ hy sinh vì sốt ác tính, bị mìn dọc đường . Phía sau họ tiếng súng trường, pháo hạng nhẹ, đại bác rền vang. Tiếng xe tăng gầm rú . Âm thanh hỗn tạp tứ phía vọng về …
Chiều nay bên thềm đền Pretvihia nắng nóng như thiêu đốt, Sơn lửa nhận thư của người em họ. Trong thư vẻn vẹn chỉ có mỗi dòng “ Chị nhà không còn giữ khí tiết, đã quan hệ nhiều lần với trưởng đoàn Văn công quân khu, báo anh biết đường lo liệu ”. Sơn lửa thừ người, đau đáu nhìn xa vào khoảng trời mênh mông bất tận. Ở đó có nhiều mảng mây trắng bay ngang. Mắt anh mờ đi, mụ mẫm, suy tư. Bên cuộc chiến sinh tử này, nếu vì chuyện riêng tư mà ngã ngựa, ta đâu còn đủ sức đi tiếp. Can đảm lên, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Sơn nén tâm can, vững chãi lệnh cho anh em đơn vị tiếp tục hành quân.
Sau trận đánh cao điểm đồi M1, sư trưởng sư 2 khảo sát trận địa, vô tình xe dậm phải mìn chống tăng , anh ngã xuống khi tuổi xuân chưa đầy ba mươi phơi phới. Đồng đội có mặt khắp nơi trên đất nước bạn, tiếc thương vô hạn . Tiếc cho một vị chỉ huy tài ba, lỗi lạc. Sơn gạt nước mắt tiễn đưa người bạn, trở về tổ quốc yêu thương. Ở nơi đó có nhiều đợt phong ba đang dậy sóng, nổi sóng ngầm dữ dội trong sự bình yên vùng hậu cứ . Những người lính như Sơn có còn đủ bản lĩnh để tìm về cội rễ của sự rạn vỡ, đổ nát hay không ? Có đủ tỉnh táo tìm ra căn nguyên của sự phản bội con tim yếu mềm đối với những người đàn bà đang sống nơi phồn hoa phố thị, hay bị cám dỗ đời thường ?
Sắp xếp nhiệm vụ của tiểu đoàn đâu vào đấy, Sơn lửa lặng lẽ về Nông Pênh, đáp chuyến máy bay đi thẳng Đà Nẵng . Hai năm qua chưa về nước lần nào. Trên không trung bỗng dưng anh cảm thấy hồi hộp lạ thường . Nỗi nhớ tự nhiên thứ tự ùa về. Quái lạ biết bao ngày đêm nơi rừng rú , đâu có lối suy nghĩ mông lung . Quê hương, gia đình, làng mạc, phố xá tất cả đều ở đâu xa lắc. Lúc nào đầu óc cũng căng lên, với sơ đồ, bản vẽ, cao điểm, cứ điểm, đường đi, nước bước. Vậy mà giờ đây sắp đặt chân về xứ sở cội nguồn lại nhớ nhung quay quắt . Nhớ như chưa từng được nhớ .“ Nhớ ai ,ai nhớ bây giờ nhớ ai ? ”. Trong tiềm thức, Sơn lửa bật nụ cười ngu ngơ, ngớ ngẩn…
Ba giờ chiều Sơn lửa lững thững rời khỏi sân bay,tâm trạng âu lo, đầy hỗn tạp. Tư tưởng cắn xé, dồn nén như muốn sắp vỡ tung. Anh đón xe đến khách sạn Yên Thanh chọn căn phòng mặt tiền hướng về phía biển để nghỉ . Ăn xong bữa cơm chiều , Sơn lang thang dọc bờ cát phẳng lì nhìn những con sóng âu yếm, nhẹ nhàng vỗ về ru ngủ . Sơn đã từng yêu biển đến say mê. Yêu nhiều lắm, nhưng chẳng biết vì sao. Và cũng chính nơi này, Sơn đã gặp Miên vợ anh bây giờ. Nàng có giọng hát ngọt ngào, làm mê mẩn trái tim Sơn. Trái tim của người lính trẻ, đầy nhiệt huyết. Miên đã phản bội ư ? Sơn lửa dừng chân, vuốt mặt lòng thắt lại trước điều bí ẩn. Trời đêm đầy sao, xa xa thành phố đã lên đèn . Anh ngoắt chiếc xe thồ cho chạy về hướng phố Nguyễn Văn Trổi.
Sơn nép mình bên bức tường trước ngôi nhà thân thuộc. Hai đứa con anh đang học bài. Chỉ có bà nội của hai đứa trẻ. Giờ này chắc vợ anh công diễn một nơi nào đó, hoặc đang du hý với tình nhân . Sơn lùi lại phía bóng tối, chần chừ, đắn đo không vào nhà , anh trở về khách sạn gọi điện thoại báo cho người em họ biết…

*******************
Kiểm tra đạn khẩu K.59, khoá chốt an toàn, giắt chiếc dao găm cực sắc và bông băng cứu thương cá nhân vào túi áo, Sơn lửa trèo tường bước vào khách sạn Bình Minh êm ru không va tiếng động . Ngoằn ngoèo, thoắt ẩn, thoắt hiện. Nhân viên trực đêm khách sạn nằm dài trên ghế bố, mắt dán chiếc ti vi bộ phim Ý “ Thanh tra Catanhi ” với những pha ruợt đuổi bắn đấm ì xèo, tạo điều kiện dễ dàng cho Sơn lọt qua cửa ải . Đêm cô đơn dài ra . Sơn áp tai vào cánh cửa căn phòng 408 mà người em họ đã chỉ điểm, sau nhiều ngày theo dõi .Bên trong đèn vẫn sáng, hình như có tiếng cười giỡn, mơn trớn, đùa cợt ái ân. Anh tần ngần lấy chiếc chìa khoá vạn năng , nhẹ nhàng ấn vào khoá chốt lắc lắc. Bụp ! Chốt đã được mở. Sơn lửa dừng lại nghe ngóng. Anh rút súng, bật chốt , hít thở thật sâu dùng tay cầm ổ khoá xoay thật lỏng. Thình lình cánh cửa bật ra, khép lại chỉ trong chớp mắt, Sơn đã đứng ngay trước chiếc giường của hai kẻ gian dâm vong phụ, mình trần như nhộng.
Tên tình nhân của Miên, trung tá Trần Thiện, trưởng đoàn văn công quân khu, đâu phải tay vừa. Hắn xoay người lật nệm lấy súng. Miên ú ớ co rúm, hoảng hốt trụt xuống khỏi giường úp mặt vào góc phòng .Với kinh nghiệm của một tiểu đoàn trưởng đặc công lâu năm, giỏi võ. Không cần nổ súng, Sơn lửa nhanh như điện, bằng động tác đánh đấm điêu luyện, anh chặt ngay xuống cánh tay Thiện, chỉ nghe rốp. Khẩu súng trong tay Thiện văng ra. Thêm động tác nữa, hai tay Thiện bị quật ra sau lưng, hắn ta bị khống chế hoàn toàn. Hình như cánh tay trái đã bị sái khớp, hắn đau đớn rên rỉ . Đến lúc này Miên mới hoàn hồn, ngượng ngùng mặt tái xanh, lấp bấp vội vơ quần áo mặt vào định chuồn ra cửa, nhưng Sơn đã lạnh lùng lấp lửng :
- Quay vào ngay ! Cô định bỏ trốn hả ? Lập tức Miên quay đầu, thụt lùi như chiếc máy, đứng im. Còn Thiện ngồi đó, miệng méo xệch, hắn ta năn nỉ :
- Xin Sơn tha cho em một lần, vì tội đã dụ dỗ vợ anh.
- Thằng hèn ! Sơn lửa quát tháo. Là người lính phải luôn giữ vững khí tiết trước mọi tình huống .Có sức chơi sức chịu, chưa chi mà đã xin tha. Loại người như mi phải đưa sang chiến trường K mới rèn được bản lĩnh. Mi nghe đây, ta có hai điều kiện để ngươi chọn. Chỉ một trong hai !
- Vâng ! Vâng ! Em nghe đây, Thiện nói giọng nghe líu lưỡi lấp bấp. Có lẽ hắn đã biết tính cách của Sơn .
- Thứ nhất mi phải chết bằng khẩu súng chính mình. Thứ nhì mi hãy tự thiến để sau này khỏi phải hại những người đàn bà khác. Ta cho ngươi năm phút suy nghĩ . Sơn lửa mở cửa tủ lạnh, lấy chai nước tợp một ngụm.
Quả thật oái ăm, điều kiện Sơn đưa ra chỉ có thể chọn thứ hai . Con người ai chả ham sống sợ chết. Nhưng thực hiện điều kiện hai, đời người còn có ý nghĩa gì, Thiện nhăn nhó,trăn trở, mắt mở thao láo, người vã mồ hôi hột chậm rãi :
- Cho tôi điều kiện thứ hai, nhưng…
- Không sao ! Ta hiểu ý mi . Sơn lửa thò tay túi quần rút con dao quẳng xuống trước mặt Thiện . Anh bước cách ra đâu chừng mét, giương khẩu K.59 vào Thiện, miệng nhỏ nhẹ : Làm đi không còn thời gian nữa đâu . Thiện cầm con dao run run, yếu ớt. Đồ quý của hắn cũng khá hoàn hảo, ngang tầm đồ Tây, hèn chi bao phụ nữ điêu đứng, chết vì hắn là phải . Chần chừ ! Lưỡng lự . Một phút , năm phút, mười lăm phút. Dao đưa lên, từ từ hạ xuống. Rổn ! Hắn buông tay bất lực. Con dao rớt xuống nền nhà khô khốc. Thiện đâu đủ can cảm, nhuệ khí để tự thiến, hắn lắc đầu vật vã.
- Xin anh ! Tôi không thể ! Tôi không thể ! Hắn gào thét.
- Thế thì mi chọn cái chết, bảo toàn danh dự hơn . Sơn lửa dí súng của Thiện vào mang tai hắn.
- Không ! Không ! Không phải tôi chọn điều kiện thứ nhất. Thiện giãy nảy. Tôi vẫn chọn điều kiện hai, nhưng anh hãy giúp dùm, tôi …tôi…
- Đồ quân hèn nhát ! Mi chỉ được cái lừa đảo phụ nữ. Nói không ngoa loại người như ngươi sống chỉ tốn cơm , tốn lương mà Đảng và nhà nước phải trả . Hãy tự thực hiện điều kiện đi . Sơn lửa trợn trừng đôi mắt . Khoảnh khắc lặng im , lặng im đến nghẹt thở. Miên ủ rũ, không dám ngước nhìn Sơn, nàng như tên tội phạm chờ ngày lĩnh án tử hình . Sơn bước tới nhặt con dao, anh dùng dây trói gô Thiện lại , đồng thời lật hắn ta nằm ngửa . Một tiếng rú kinh hồn thét lên đau đớn rồi im bặt . Miên hãi hùng, tối tăm mặt mày tái mét. Hai viên tinh hoàn của Thiện, đã được Sơn lẻo gọn ngon ơ. Máu chảy lênh láng , ướt hết một khoảnh ga trắng giường nệm. Sơn lửa lấy chai thuốc tím rửa và dùng bông băng cá nhân, băng tạm vết thương cầm máu. Tinh hoàn bọc vào bịch nilon gói giấy cẩn thận . Anh mặc quần áo cho Thiện, gọi điện dìu hắn ra xe đi cấp cứu. Đám nhân viên khách sạn nhốn nháo, chẳng ai hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tên vệ sĩ khách sạn hung hăn chặn Sơn không cho ra cổng, đòi kiểm tra giấy tờ. Anh rút khẩu K.59 chỉa lên trời nổ một phát. Tiếng nổ xé màng đêm, cậu vệ sĩ bùng tai, giật lùi tháo chạy. Miên lủi thủi rời căn phòng, trước khi đi nghe Sơn phán “ Cô về nhà suy nghĩ, chờ tôi về giải quyết ”. Sơn đưa Thiện đến bệnh viện đa khoa thành phố, kim đồng hồ chỉ ba giờ sáng , sau đó quay về khách sạn Yên Thanh kết thúc một đêm dài bi kịch…

*********************
Tám giờ sáng …
- Báo cáo đồng chí thiếu tướng, tư lệnh quân khu ! Tôi trung tá Lê Viết Sơn , tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn đặc công quân khu có mặt xin…
- Thôi thôi ! Cậu ngồi xuống đi, nghe trực ban bảo vệ không cho vào, cậu vẫn xông thẳng .Tính nào tật nấy ! Vị tư lệnh cầm bình trà rót ra hai tách bốc ngói nghi ngút
- Thưa thủ trưởng ! Em đã xưng danh tánh, từ chiến trường về có việc đặc biệt quan trọng cần gặp anh, thế mà cậu bảo vệ nhất quyết từ chối . Em đành phải dùng hạ sách này. Sơn vừa nói vừa ngồi xuống rút điếu thuốc châm lửa.
- Được rồi ! Trước hết cậu nói về tình hình tiểu đoàn ở chiến trường nghe xem nào ? Cứ thong thả uống nước, ăn kẹo lạc rang.
- Thưa anh ! Cuộc chiến quá ác liệt . Đồng đội ta hy sinh ngày càng nhiều . Tiểu đoàn 309 đã mất đi hai mươi tám anh em . Nếu chúng ta không kết thúc sớm, e rằng con số thương vong lớn gấp bội phần.
- Anh hiểu ! Vị thiếu tướng thốt lên nghe xa xót , bỗng dưng ông trầm ngâm, đan tay suy nghĩ điều gì đó rồi tiếp lời: Bộ tổng tham mưu cũng đã có chủ trương, hết mùa khô năm sau bằng mọi giá phải rút hết quân về .
- Liệu chính quyền, quân đội Cam pu chia non trẻ có đủ sức đảm đương ?
- Hầu như các mặt trận, lực lượng Khơ me đỏ tan rã hoàn toàn, chỉ còn lại bọn thủ lĩnh và đám quân thất trận, chúng rút hết rừng sâu, chuyển chiến thuật đánh du kích. Quân đội cách mạng Cam pu chia đủ sức đương đầu . Tình hình vợ con cậu ra sao ? Đang nói chuyện chiến trường, đột nhiên vị tư lệnh quay sang gia đình .
- Sơn lửa đứng lên, giơ tay chào rụp . Báo cáo thủ trưởng ! Miên đã phản bội em , đêm qua tại khách sạn Bình Minh, em đã thiến dái trung tá Trần Thiện trưởng đoàn văn công đang hú hí với vợ em, sau đó đưa đi cấp cứu tại bệnh viện. Giờ sức khoẻ của Thiện ổn rồi .Xin anh cho chỉ thị , báo cáo hết !
- Thiếu tướng nghe xong lặng người đi giây phút . Đôi lông mày ông chùng xuống, lắc đầu : Thói trăng hoa của cậu Thiện tớ đã nghe người ta nói nhiều rồi . Chú làm thế có quá đáng lắm không ?
- Thưa anh ! Biết bao anh em đồng đội đang phải xa nhà, xa vợ con , đối mặt với cái chết từng ngày , sao Thiện không hiểu điều đó? Chả có gì là quá đáng . Thiện phải trả giá về hành vi của mình.
- Nhưng làm thế là vi phạm pháp luật ! Vi phạm pháp luật cậu hiểu chứ ? Vị tư lệnh lớn tiếng.
- Em biết ! Nhưng chả còn cách nào khác. Sơn buông thõng hai tay.
- Thôi cậu sắp xếp trở lại chiến trường ngay,ở lại là lôi thôi, rách việc.Chuyện đó để tớ lo.
- Em gửi lại thủ trưởng khẩu súng của Thiện. Sơn đặt lên bàn làm việc thiếu tướng, bước nhanh ra cửa . Vị tư lệnh tiễn theo một đoạn, trước lúc chia tay ông băn khoăn tư lự rồi vỗ vai Sơn :
- Cậu nên tha lỗi cho Miên . Đàn bà đôi lúc ai chả có phút yếu mềm. Rộng lượng và vị tha là yếu tố bảo toàn gia đình hạnh phúc .
- Vâng ! Thủ trưởng cứ yên tâm . Em có cách xử lý của mình . Hai người bắt tay rời nhau, khi bầu trời trong xanh rộng mở với cái nằng dìu dịu lan toả tâm hồn…

****************
Năm năm sau …
Ngày mùa đông đến sớm, mưa gió tả tơi, rả rích . Tối qua con trai điện thoại cho Miên biết, Sơn lửa đã hoàn thành xong nghĩa vụ quốc tế đang trên đường về nước. Chị đứng đó bên hàng hiên ngôi nhà trơ trọi . Bầu trời xám xịt, đen ngòm , thỉnh thoảng nhiều giọt nước quất vào mặt chị nghe rát buốt. Cái giá mà Miên phải trả quá đắt . Nhớ ngày định mệnh ấy Miên lẩn thẩn muốn đâm đầu chết quách cho xong, nhưng nghĩ đến hai con chị đến nhà người bạn gái trốn biệt . Sơn tìm kiếm mấy bận không ra, đành phải đi trong uất hận . Anh để lại cho Miên bức thư và đơn thuận tình ly hôn . Thư Sơn viết chua chát, bình thản đến nao lòng. Không đào bới, không lên án. Con gửi cho nội nuôi . Kết luận cuối cùng “ Nếu em còn muốn sống với anh, hãy tự mình sám hối và huỷ lá đơn ly hôn đi . Còn nếu đã hết tình , hết nghĩa đem đơn đến toà án giải quyết, em được tự do hoàn toàn ”. Lời thư ngắn ngủi, Sơn đã tha thứ hoàn toàn cho chị.
Cuộc đời đâu ai biết được phía trước sẽ ra sao. Sau vụ xicandan tình ái , Thiện đổ bể, mất tất cả . Anh ta bị vợ đấy ra ngoài đường như tên quan thái giám cung đình ngày xưa thất sủng . Hắn đến cầu cạnh, lạy lục xin Miên tá túc qua ngày. Miên tự quyết định chia tay Sơn, bằng một lá thư đẫm nước mắt gửi đến chiến trường. Chị mua căn nhà nhỏ, sống âm thầm, thỉnh thoảng người ta thấy Thiện đến tâm sự thâu đêm, tâm sự tuổi già. Không biết có phải đây là chuyện tình của những người có trái tim đa cảm ?

2 thg 1, 2010

CON ĐƯỜNG ĐẾN ĐÍCH

Một mùa xuân nữa lại về, xin chúc các bạn hữu xa gần, bà con gia tộc một năm mới An khang thịnh vượng, hạnh phúc, thẳng tiến trên còn đường mưu sinh định sẵn....


Không còn nghi ngờ gì nữa tất cả đã vào cuộc
Lộ trình đến đỉnh vinh quang dài ngoằng định sẵn
Ai đi ? Ai bò ? Ai chạy ? tiếng cười sằng sặc phía sau
Mọi người đua nhau tìm kiếm danh phận tiên cơ
Rã rời thân xác, rã rời vật chất khốn khổ từng ngày
Kẻ trước người sau cuối cùng ai cũng về đến đích
Từ trên cao soi gương nhìn lại chính mình mới thấy
Kẻ bạc tóc, người hói đầu, kẻ quần áo tả tơi,người bệ vệ
Có ai đó hỏi . Anh đi bằng gì sao nhanh thế ?
Bay lên không gian ! Hèn chi bạt cánh chim trời
Sớm quá quyền lực trên trao chưa kip ra oai
Còn anh sao không qua đường ngay, ngõ thẳng
Dũi vào lòng đất còn chậm hơn rùa
Muộn quá nên quyền lực đã trống không
Kìa bạn có gì đâu mà mỉm cười đắc thắng
Đường êm ru sao đầu gối anh mòn nhẵn khốn cùng
Có phải trí óc, sức lực kém xa mới dùng hạ sách ?
Ha ha bạn phỉ nhổ ta cũng được
Nguyền rủa đi, đào bới đi thằng tài hẹn sức mọn
Miễn sao quyền lực đã thuộc về ta
Quyền lực trao tay, ta làm gì chả được
Ngươi không hợp thời đi ì ạch cả đời mới về đến đích
Thử hỏi ! Đức tài ngươi có, tiền bạc, sức lực ngươi có
Cớ sao về muộn đến tận cùng ?
Ta không bàng hoàng, không ngơ ngác đua chen
Dửng dưng cái lý của ta đâu cần kỷ xảo
Rồi các người sẽ thấy !!!
Đâu ai ở mãi ngôi cao khi những kẻ dối lừa bằng thủ đoạn
Lẻo mép đến tận cùng của tiền bạc xảo trá triền miên
Bệnh hoạn, bất lương, ton hót nhàm chán lắm rồi
Bề trên, bề trên tiếng kêu yếu ớt, rên rỉ nỉ non trong tuyệt vọng
Rồi ngươi sẽ thấy !!!
Cái giá phải trả còn đau đớn hơn bệnh tật ăn mòn
Khi về vườn không người lui tới
Điếu thuốc cháy khét lẹt, ly rượu không mùi
Thuộc hạ đâu , thuộc hạ đâu hãy đến với ta
Lặng im …lặng im chỉ có chó mèo nằm nghểnh cổ
Ôi cái đích vinh quang và cái đích lụi tàn
Cười ! Ta cười khoái trá , cười các người sầu tột đỉnh
Bỡi bè bạn quanh ta đầy rẫy hả hê…