
Lục bát mùa xuân
Mưa xuân rả rích bên
thềm
Ngoài kia biển động
em mềm tay đan
Ngồi buồn nghĩ chuyện
cơ hàn
Thời gian còn đó vô
vàn niềm đau
Thương người chờ đến
mai sau
Gối sương tóc bạc sắc
màu lung linh
Vạn cơn mê chuyện
chúng mình
Nhiều khi thức tỉnh thì
hình đã tan
Hoa năm tháng, nhuỵ
đã tàn
Có chăng còn lại hai hàng lệ rơi
Mùa xuân sao mãi chơi
vơi
Để người tìm lại một
thời môi xanh
Một thời nắng gió an
lành
Nào ngờ như lá xa
cành tiễn đưa
Nhớ nhung biết mấy
cho vừa
Gởi tròn lời nguyện
đến mùa xuân sau
Trăng tháng giêng
Vầng trăng vằng vặc
Trôi trên đỉnh đầu
Bước ra sân sau
Nghe người em hát
Lời ca xao xác
Đẫm ướt sương đêm
Trăng cười ngó
nghiêng
Nhìn tôi lúng liếng
Bầu trời hiển hiện
Rớt giọt trăng tình
Trăng sáng lung linh
Tình em xa quá
Mùa xuân rất lạ
Đêm cháy nồng nàn
Trời đất mênh mang
Nhạt nhoà nỗi nhớ
Trăng còn lo sợ
Mây hẹn không về
Lỡ bước bơ vơ
Bên đời trống vắng
Đêm còn trinh trắng
Hỏi lại tình ta
Trăng có xót xa
Khi người vỡ mộng?
TÌNH KHÚC NGUYÊN TIÊU
Tình
xuân ta gửi trọn vào
Nguyên
tiêu núi Nhạn lời chào thi ca
Tao
nhân khách đến gần xa
Hồn
thơ lắng đọng trăng tà ngời lên
Sắt
son gìn giữ lâu bền
Bao
mùa hò hẹn vẫn còn cố nhân
Lòng
ta trong sáng trắng ngần
Yêu
người yêu cả mùa xuân đất trời
Tình
yêu vào bến ai ơi!
Dập
dìu tri kỷ cho đời thêm xanh
Nguyên
tiêu cầu chúc an lành
Người
đi người ở lòng thành gửi trao
Đêm
thơ mãi mãi tự hào
Trời
yên đất phú vẫy chào bốn phương
Tình
thơ ôm ấp đời thường
Biết
bao nhân nghĩa yêu thương trao về
Biệt
ly tình khúc đê mê
Thời
gian còn mãi lời thề nguyên tiêu…