27 thg 4, 2010

MONG MANH QUÁ


Những mùa hạ nóng, lửa thiêu hầm hập
Như thủy tinh lấp lánh chói mắt
Rần rật, rần rật, rần rật…
Người đổ mồ hôi thành muối mặn
Góp nhặt tiếng ve xao xác ngôn từ

Những mùa hạ đi chậm chạp như rùa
Ta tóc rối chập chờn cảm giác
Xiêu vẹo đôi chân rát bỏng đường đời
Tình đã lặng im vào tâm khảm

Hư ảo… hư ảo…cũng chỉ là hư ảo
Đâu ai còn đủ sức chạy đua cùng dục vọng
Mật không còn ngọt để ru giấc chiêm bao
Kẽ hở pháp luật đã đấm vào mặt ai lương thiện ?

Mong manh quá khi bầu trời đỏ ối
Khói bay, khói bay, khói bay…
Lời lẽ nồng nàn, cay đắng thừa mứa chán ngắt
Rồi lạnh lùng cũng sẽ đi xa
Nhuộm trái tim vàng vọt

Ta đâu có gì để lại cho đời
Tất cả sẽ tàn phế trước khi về miền cực lạc
Gió đã thổi lòng dâng lên man mác
Một câu thơ quất vào mặt phận người

Không có nhận xét nào: