1 thg 10, 2010

NƯỚC MẮT KHÔN NGUÔI

Ngày dài vô tận
Đêm ngắn tầng cao vũ trụ lửa cháy
Ai đang đi về phía mặt trời
Đuổi theo một bóng hình trầm tích



Ta đã thấy
Những giọt nước mắt cay đắng không hoà tan
Rơi xuống long lanh thờ ơ, vỡ vụn
Giọt nước mắt níu kéo dòng sông trở lại
Và gấp khúc thời gian chờ đợi mệt nhoài

Ta đã thấy
Cuộc đời em
Bao nhiều năm rồi không khóc?
Bao nhiêu năm nước chảy mà đá chẳng mòn
Để rồi chiều nay em thảng thốt
Gọi người mà người đã xa xăm

Ta đã thấy
Em ngửa mặt cầu xin mây gió
Cho em đi vào chốn phiêu bồng
Ôm đổ vỡ cúi đầu tạ từ quá khứ

Ta đã thấy
Hình như cột mốc chân em in hằn vết chém
Dòng máu trong tim ngưng chảy lời thề
Đã xa quá rồi em đâu còn đủ sức
Về lại ngôi nhà xưa để đốt đèn lên…

Không có nhận xét nào: