11 thg 12, 2010

MÙA ĐÔNG ẤM ÁP

Tiếng gió mưa gào thét đêm thâu
Cô bé hàng xóm lên cơn điên tình đập phá
Bầu trời đen ngòm trùm hết sinh linh
Ngôi nhà tranh răng rắc tù mù với ngọn đèn dầu
Anh và em nằm ôm nhau trong ô cửa
Như bầy người nguyên thuỷ, nhỏ bé hoang sơ
Mặc cho đám lá xác xơ
Mặc cho thiên nhiên vần vũ
Tiêng chim đâu đó khắc khoải lạc đàn
Em cựa mình thảng thốt yếu mềm
Ghì chặt môi anh
Em nhuộm mùa đông màu ấm áp
Anh hạnh phúc run rẩy và đớn đau
Khi giấc mơ trôi, em đã đi về nơi ánh sáng
Để lại cỏ cây, hoa lá úa tàn
Mùa đông sao còn trẻ quá?
Lời anh viết cho em tháng ngày cạn kiệt
Như cô bé hàng xóm chờ đợi người tình
trong tuyệt vọng
Chỉ còn lại mùi thịt da và hơi thở chết người là vĩnh cửu
Của em rơi rớt thật mong manh

Không có nhận xét nào: