16 thg 10, 2011

CÒN CHÚT HƠI TÀN

Chiều buông! Sắc trời vàng rực trên sông Đồng Nai, chiếc xuồng nhỏ cập bến bên ngôi biệt thự đầy rêu phong, xám xịt. Tôi và hai người bạn bước vào. Chủ nhân là một lão già, râu tóc bạc phơ, dáng người quắc thước. Ở làng người ta gọi ông Sáu Đa. Khi đặt vấn đề thăm hỏi bà Nguyệt Đoan, ông sáu biết ngay chúng tôi muốn gì. Uống hết ly trà, ông sáu mời chúng tôi đi vòng ra sau ngôi biệt thự. Sân vườn rộng thênh thang, lá xoài khô rơi rụng tứ phía. Gió từ sông thổi lên lồng lộng. Phòng nghỉ cùa bà Đoan sơn son, thoáng đãng. Thấy chúng tôi, bà Đoan gượng dậy, yếu ớt. Ông sáu Đa giới thiệu:
- Con gái! Có các nhà báo ở Sài Gòn lên thăm. Bà gật đầu chào chúng tôi, rồi xin phép được nằm hầu chuyện. Căn phòng trang trí không biết cơ man nào là ảnh. Hầu như ảnh trắng đen là chính. Tiếng đồn quả không ngoa. Bà Đoan thời con gái đẹp đến mê hồn, không có giấy bút nào tả hết vẻ đẹp kiêu sa của bà. Giờ nhìn thấy xác thân bà tàn tạ, héo úa chúng tôi không khỏi chạnh lòng, xót thương cho một kiếp hồng nhan, phận bạc. Sau vài phút phân vân, tôi mạnh dạn vào cuộc:
- Thưa bác sáu và chị Đoan! Nói không phải, bác và chị bỏ quá cho: Nghe người ta nói đã lâu, một thời chị Đoan yêu ca sĩ Duy Khang đến cuồng si, và tự hứa với lòng mình nếu không lấy đựơc anh ta, thì sẽ ở vậy suột đời có đúng thế không? Như chạm vào tận cùng của đáy lòng, mắt chị Đoan từ từ ứa ra những giọt lệ, lặng lẽ, lặng lẽ. Hình như có cả đớn đau, nuối tiếc, ân hận. Ông sáu Đa bùi ngùi xúc động , thay lời con tâm sự…
Năm 1970, ca sĩ Duy Khang là giọng ca nổi tiếng khắp miền nam, với những bản nhạc tình, tiền chiến giai điệu Bolêro đã làm say đắm, ngất ngây biết bao khán thính giả. Lúc bấy giờ Nguyệt Đoan đang học lớp 11 và là một bông hoa rực rỡ của trường, có khối chàng xin chết. Nhưng chẳng hiểu sao Đoan không màng đến người nào. Học xong về nhà, ru rú trong phòng nghe nhạc Duy Khang. Nghe đến độ mộng tưởng. Đoan sưu tầm, băng đĩa nhạc Duy Khang đầy hai chiếc va ly cỡ nhỏ. Dần dà Đoan có dấu hiệu bất thường, ông sáu kiểm tra mới biết con mình yêu tiếng hát và yêu cả hình bóng của chàng ca sĩ kia một cách trầm kha. Nguy rồi! Ông sáu bàn với vợ tìm người quen mai mối cho con lấy chồng ngay, để lâu bệnh tình đơn phương khó chữa. Vì nhà chỉ có đứa con gái, nên ông sáu rất chìu con. Việc gả chồng cho Đoan bất thành, phiền muộn. Từ đó trở đi, hễ tụ điểm nào có ca sĩ Duy Khang biểu diễn, nơi đó có mặt Đoan, thậm chí có lúc Đoan rủ cả bạn bè mua vé xe lên Sài Gòn để xem cho kỳ được người ca sĩ mà mình yêu thích. Dần dà Đoan mất ăn, mất ngủ vì hình bóng Duy Khang luôn ngự trong trái tim. Thi thoảng Đoan hay lảm nhảm, hát những câu hát vu vơ, bất thường. Rồi một ngày kia Đoan thủ thỉ với cha, xin cha đi mời ca sĩ Duy Khang về tại nhà mình biểu diễn để con được gặp gỡ cho thoả nỗi lòng, nếu không con chết mất. Trời đất quỷ thần, ông sáu nghe xong té ngửa, ầm ừ cho qua chuyện. Thế rồi năm tháng thoi đưa, Nguyệt Đoan càng cuồng si hơn nữa, chẳng thiết ăn uống, nằm bẹp, sức khoẻ xuống cấp. Thương con bất chấp, nhà lại giàu có. Ông sáu Đa lên Sài Gòn mời cho được Duy Khang về biểu diễn một đêm. Thoạt đầu Duy Khang không thể chấp nhận, nhưng trước tấm chân tình của ông và cứu một mạng người có nguy cơ bệnh tư tưởng, tâm thần, anh ta đồng ý. Tiền thù lao cho dàn nhạc và ca sĩ hết sáu mươi nghìn đồng. Bằng mười lượng vàng lúc bấy giờ.
Sự kiện Duy Khang về nhà ông sáu Đa hát trực tiếp cho Nguyệt Đoan nghe, được dân hai bên bờ sông tâng bốc đủ điều. Đêm đó dưới ánh đèn nêông, trước cửa phòng Nguyệt Đoan có khoảng vài chục người thân thưởng lãm. Duy Khang hát chín bài liền theo yêu cầu của Đoan. Khỏi phải nói, gương mặt Đoan tươi như hoa buổi sớm. Sức sống bừng bừng trỗi dậy, nàng yêu cầu cã sĩ hát nữa, hát nữa, nhưng thời gian và sức khoẻ không che phép. Tàn cuộc, khi mọi người về hết, Nguyệt Đoan xin gặp riêng Duy Khang vài phút. Nàng chủ động tỏ tình không ngượng ngập. Xin được làm vợ anh, làm vợ người ca sĩ nổi tiếng không điều kiện. Thoáng chút bối rối, ngỡ ngàng Duy Khang đắn đo cân nhắc, chân thành: Em người con gái đẹp, anh cũng như bao con người khác có gì đâu em yêu đến thế, hơn nữa anh đã có vợ rồi, em đừng làm khổ bố mẹ nữa nhé! Chức em sức khoẻ. Chào em! Chào cả gia đình.
Thế đấy! Duy Khang đi, dưới chân Nguyệt Đoan hoàn toàn sụp đổ. Nàng yêu chàng ca sĩ đến điên dại. Không gặp được Khang, suốt ngày Đoan ôm chiếc máy catset trong lòng, như ru người tình trong giấc ngủ. Năm năm sau, mẹ Đoan qua đời vì quá đau đớn cho đứa con gái thân yêu của mình. Ông sáu sống vậy nuôi con cho đến ngày nay…
Ông sáu dừng lại. Chúng tôi trầm xuống rất lâu. Chị Đoan nằm duỗi thẳng người bất động, mắt nhìn lên trần nhà. Tôi đến bên cạnh chị Đoan thân mật:
- Cuộc đời đã đi qua! Giờ chị thấy tiếc thương điều gì nhất?
- Có rất nhiều thứ để hối tiếc. Nhưng tiếc nhất là đánh mất đời tuổi trẻ của mình vào những chuyện phù phiếm, ân hận cũng đã muộn màng. Chỉ thương cho cha mẹ, suốt đời vì con, mà phải nặng nợ trần ai. Thôi thì hẹn kiếp sau trả nợ mẹ cha. Giọng Đoan nghẹn lại, vỡ ra. Chúng tôi chúc chị bình an, sống khoẻ. Trong thâm tâm vẫn còn nhiều điều ray rứt về phân thận của một người con gái đa đoan đến thế. Chia tay ông sáu bước xuống bến sông khi màng đêm đã lên đèn. Trộm nghĩ! Chị bây giờ như tấm thân gầy trước gió, chỉ còn chút hơi tàn, cầu mong cuộc đời còn lại có gì mang lại chị niềm vui, để sống thanh thản cõi lòng./.

Không có nhận xét nào: