13 thg 12, 2011

CHẠM VÀO MỤC RUỖNG VII

Khi quyền lực đã rơi vào tĩnh lặng
Sắp sửa tuột khỏi vòng tay nhơ nhuốc
Nó sẽ hiện ra đôi mắt đỏ ngầu
Vẫn còn tiếc nuối, thèm khát lời nịnh hót tâng bốc


Đã quen thói ăn trên ngồi trước
Đi về xe đưa rước đón đưa cung phụng
Đâu dễ gì ta hạ mình xuống chiếu
Lời kiên nhẫn cuối cùng cũng bị thuộc hạ vứt vào sọt rác

Không còn linh cảm và lời mách bảo sinh tồn
Khi tiếng nói lương tri bị chà đạp nhiều rồi
Khi tiếng cười bị ứa ra dòng lệ máu
Ai thấu hiểu lòng ai sao phải phá vỡ niềm tin?

Ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng
Đừng hy vọng mong manh trong vũng sáng lờ mờ
Ý niệm hiện thực khôn lường thay đổi
Những chiếc gai sắc nhọn, giờ đã mọc lên rồi

Sẽ chẳng còn gì khi phải ra đi…
Ta thề không đội trời chung với những tên đàn em phản trắc
Lời thét gào yếu ớt như kẻ chết đuối chìm dần trong nước
Cuối cùng người cũng đã chạm vào nỗi cô đơn.

Không có nhận xét nào: