2 thg 5, 2009

KỂ VỀ MỘT CHUYẾN ĐI

VỀ ĐỒNG TÀU
MẬT KHU XƯA CÂU CÁ, CÂU CHÌNH

Tốt nghiệp đại học, nhận công tác và sắp xếp công việc xin thủ trưởng về quê thư giãn . Bốn năm đèn sách,bạn bè mỗi đứa một phương . Ở gia đình hai ngày,ngày thứ ba tôi phóng xe về phía núi. Thật bất ngờ như hẹn trước. Hai ông bạn vong niên tên Triển, Tú ôm chầm lấy tôi , lắc lắc . Phải nói họ già đi trước tuổi, bỡi chất lão nông tri điền thứ thiệt . Sau phút giây hội ngộ, tôi được chiêu đãi một bữa ra trò.Lươn đùm,lươn xào sả ớt , cộng với rượu trắng chưng cất gạo nếp thơm lừng . Tửu lượng của Triển ,Tú như suối nguồn, ào ạt . Hôm đó tôi say quất chỉ cần câu, nhưng trước khi lăn đùng ra chiếu, tôi được hai bạn cho biết, ngày mai đi rừng . Cố mở mắt, tôi hỏi nhè : Đi để làm gì ? Ông Triển bảo: Về mật khu xưa,du lịch . Đồng thời câu cá giải trí, nhất là câu Chình ông sẽ thấy…
Sáu giờ đang ngái ngủ , Triển – Tú đã dậy .Ăn sáng xong cả ba chúng tôi lên đường .Hành trang mang theo chỉ có gạo, muối , bột ngọt, rựa và hai cái xoong to. Tôi thắc mắc: Đi câu cá, câu Chình sao không thấy cần ? Tú từ tốn : Yên trí ! Lưỡi câu, cước đã nằm gọn túi tôi đây, còn cần ở rừng đầy. Lúc đầu xông xáo, hai giờ sau , người tôi đầy mồ hôi, kéo lếch. Triển –Tú thỉnh thoảng phải dừng chờ . Ngồi nghỉ bìa rừng, bạn cho biết: câu Chình núi là công việc kiếm sống hàng ngày. Một con chình bông nặng bốn ký giá 480.000đ . Đi ba ngày nếu kiếm được vài con thì tiền triệu, rủng rẻn tiêu xài . Tất nhiên Chình câu không phải dễ, cực nhọc vất vả và phải có nhiều kinh nghiệm mới thắng .Thêm giờ nữa lọt thủm giữa rừng đại ngàn . Trời ơi ! Thiên nhiên đẹp quá ! Tôi reo lên .Suối nước ầm ầm đổ xuống, trong vắt, mát lạnh.Chim chóc thi đua hót những bài ca bất tận. Đây là căn cứ Đồng Tàu-mật khu xưa của xã Hoà Thịnh - Huyện Tây hoà - Tỉnh Phú Yên. Đạp lên phía tây là suối Đá Bàn thượng, đi về phía nam là suối Đá Bàn hạ. Không còn biết mệt, tôi đê mê, rạo rực . Bạn chỉ cho tôi nhiều dấu tích một thời cha, anh đã nằm gai, nếm mật , gian khổ với cuộc kháng chiến . Điểm ba anh em dừng lại, gần đầu nguồn suối Đá Bàn thượng . Ngửa lưng trên đá nghỉ mệt, nhìn nắng lọt qua kẽ lá , tôi huýt gió bài “ Trường sơn đông, trường sơn tây” khe khẽ. Bạn Triển chặt cây Chà rang làm cần câu cá . Bạn Tú dùng rựa tước dây mây Chà Phun để câu Chình, đồng thời tiện ba khúc gỗ dài mỗi khúc sáu tấc, nắm cỡ lòng bàn tay, đây là công cụ hỗ trợ dần xương sống khi kéo Chình lên khỏi nước.
Phải thừa nhận cá nhiều . Suối nước trong nhìn rõ, câu không cần phao. Mồi để câu là Sâu đá. Chỉ cần bỏ xuống cá ăn ngay, giật lên là dính. Toàn cá Diếc,cá Mã, cá Hà Nhao. Ngồi giật đâu hơn mười lăm phút, chiếc xoong nấu cơm bốn người ăn, đầy ắp . Trời gần trưa, Tú bê nồi cá vừa câu được chuẩn bị đi nấu cơm. Thình lình anh trượt chân lao thẳng xuống đuôi suối. Khoảng cách đâu chừng mười lăm mét, độ dốc tương đối cao. Tôi , Triển chỉ kịp á lên đã nghe một tiếng ầm. Chiếc xoong văng xa, cá bay tung toé. Tú oằn mình trong vũng nước. Cũng may đầu Tú không va vào đá. Tay dập nát hết một ngón .Mình không sao. Hú hồn ! Dùng thuốc lá đắp tạm tay và quấn bằng vải ao lót ,Tú đỡ đau ngồi nghỉ . Tôi, Triển tiếp tục câu , nấu bữa cơm trưa. Chiều hôm đó câu Chình . Chình không ở suối cao,nên ba anh em về suối Bàn Hạ . Dây mây Chà Phun một đầu được cột chặt lưỡi câu sắt to bằng chiếc căm xe đạp. Mồi là một miếng thịt heo kho mặn . Triển quăng dây xuống đoạn suối nuớc chảy lững lờ. Tôi, Tú đứng bên cầm sẵn khúc cây. Hai mươi phút trôi qua . Phựt ! Chình đã đớp mồi. Dây mây căng ra, Triển thả lỏng . Kéo ! Kéo ! Tôi phụ giúp cùng Triển,ưỡng người. Sức mạnh của con Chình quả là đáng nể . Dây mây thâu dần, thâu dần. Đầu con chình ló khỏi mặt nước. Một, hai, ba kéo mạnh. Chình bay lên rớt xuống đất, giãy đành đạch. Tú dần mấy cây bịch bịch, Chình cựa quậy nằm im .Con này cỡ năm ký. Triển ước lượng, rồi bỏ vào bao
Câu Chình thật thú vị , tôi nở nụ cười mãn nguyện. Nguyên cả buổi chiều còn lại không thêm được con nào, hôm sau câu tiếp được hai con . Đêm đó ba anh em ngủ lại ở lán. Rừng về đêm hoang sơ,u tịch .Triển kể cho tôi nghe về nhiều chiến tích, anh dũng hy sinh của những người làm cách mạng , trong đó có nhiều người con gái còn rất trẻ. Tôi nghe hình dung trăn trở mãi, như thấy bên cạnh đâu đây họ đang nhìn chúng tôi mỉm cười.Sau chuyến đi đó tôi về viết bài thơ có tựa đề “Đêm không ngủ ở Đồng Tàu ”dự thi đề tài thương binh liệt sĩ . Kết quả đoạt giải ba . Bài thơ như sau :
Đêm không ngủ ở Đồng Tàu
Trò chuyện với láng rừng sâu thẳm
Nghe nước mắt cay cay
Nâng chén rượu để lòng say
Cùng con người thức trong mây khói
Đêm không ngủ ở Đồng Tàu
Nhắc tình xưa…
Yêu em sao nghẹn lời đăng đắng
Lá cuộn mình xào xạc
Về quá khứ của đạn bom
Về một thời đói cơm –lạt muối
Em ngã xuống
Cả đồng đội bàng hoàng
Khi tuổi xuân còn phơi phới
Đêm không ngủ ở Đồng Tàu
Dò dẫm theo từng con suối
Mấy ai còn nhớ
Đá núi tật nguyền
Nhiều chiến tích ngày xưa không còn nữa
Khi năm tháng dãi dầu
Qua Bàn Hạ
Ngả lưng lên Bàn Thượng
Bỗng sờ thấy tên em khắc vào đá núi ưu tư
Đêm thì thầm trong vô cảm
Hãy thả tên em vào lòng nước
Qua suối vào sông
Hoà quyện với cỏ cây làng xóm
Trôi vào biển cả mênh mông
Tìm về miền ký ức đau thương
Của một thời anh dũng vàng son
Để đêm cùng ai thao thức giữa Đồng Tàu

Không có nhận xét nào: