22 thg 3, 2009

ĐẤT SƯƠNG


Đêm 19/3 tiết trời se lạnh , màng đêm mênh mông trài rộng, chi chít lấp lánh ánh sao. Đi về phía đồng bằng xa hun hút, đen ngòm. Lợi thoăn thoắt nhanh như Sóc.Thỉnh thoảng phải dừng lại chờ các đồng chí phía sau. Thật buồn cười, chiều nay ban chỉ huy tiểu đoàn cắt Tân lùn ở lại không được tham gia trận đánh giải phóng quê nhà, làm cậu ta ấm ức đến rơi nước mắt. Nghĩ tội ! Tiểu đội trinh sát cựu trào, có năm đứa, bốn nam một nữ vào sinh ra tử sống chết có nhau. Mỗi đứa một tính cách, thương nhau hết mực. Thiếu Tân cảm thấy buồn, nhưng nhiệm vụ thượng cấp quyết phải chấp hành.Tân ngậm ngùi tiễn đồng đội. Cả nhóm bịn rịn không muốn rời bước. Lợi đi mà tâm cảm áy náy không yên. Đuổi kịp Lợi, Thạnh “rùa ”xin điếu thuốc lá châm lửa đốt, rít hơi dài chép miệng :
- Hết chiến tranh mày làm gì hả Lợi ?
- Phải học kiếm cái chữ đã – tính sau . Dốt không thể làm gì được. Lợi xốc lại đây lưng tạc đạn. Còn mày ?
- Tớ à ! Lấy vợ, làm ruộng, sinh con vui thú điền viên . Học hành ngán ngẩm lắm ! Thạnh xuê xoa.
- Con Nga ở ban tài mậu cậu định bỏ à ? Lợi vò mạnh hai bàn tay cho ấm.
- Chia tay rồi, cách đây mấy hôm. Nàng ẻo lả quá ! Mẹ mình nghiêm lắm, không thể chấp nhận tính cô ta. Thạnh quẳng chiếc tàn thuốc, phân bua lắc đầu hối tiếc.
- Cậu không thấy buồn ư ?
- Buồn ! Buồn thúi ruột, nhưng biết làm sao được. Nàng cũng nức nở dữ lắm. Nhưng mình mạnh dạn, kiên quyết, dứt khoát. Dứt như như chuẩn bị sắp vào trận đánh. Thạnh pha chút hài hước.
- Nga ở xã nào nhỉ ? Lợi hỏi Thạnh xa xôi .
-“Bông bí ”! Thạnh ngắn gọn khô khốc .
-“Bông bí”làm sao nấu với “Nhái ”, cô cậu chia tay là phải. Cả hai hiểu ý cùng cười, chia xẻ nỗi niềm.
- Thạnh thắc mắc : Không biết ngày trước, ông cha ta vì lý do nào đó gán cho mỗi xã kèm theo tên phụ thật ngộ nghĩnh.Tức nhưng đáo để, đặc trưng cho từng vùng đất. Nào là “ Hoà chuột” tức Hoà Đồng ; nào là “Hoà đế ”- Hoà Phong ; rồi đến “ quần đùi ”- Hoà Thịnh ; “Đập đít ”-Hoà Xuân ; “Sắn lùi ”- Hoà Mỹ…Hồi còn ở quê đánh nhau với đám trẻ khác xã cũng vì những lời miệt thị đó…
Chuyện còn dài, say sưa hết thứ này đến thứ khác. Lợi, Thạnh dừng lại bên bờ suối . Dung nhí và Thông “ruồi ”đuổi kịp. Mùa khô nước suối cạn, chảy róc rách- lạnh như tiền. Họ xắn quần lội nhanh. Lợi bấm đèn pin xem đồng hồ. Đây là đoạn đường mất an toàn. Bí mật âm thanh tuyệt đối. Không ai hỏi, nói một lời. Mệnh lệnh ban hành . Họ chậm rãi di chuyển. Đội hình cách nhau hai mươi mét từng người một. Đồng ruộng thoang thoảng mùi cỏ cháy. Từng luống cày thẳng tắp , đất mới lật lên còn vương mùi rạ, bốc hơi. Sương đêm rơi dày, mờ mịt. Bên ngoài thấm lạnh. Bên trong ai cũng hồi hộp, chờ đợi, nóng ran. Mắt vẫn căng về phía mục tiêu. Có đoạn nằm rạp xuống vì pháo sáng của địch bắn lên ở tầm xa…
Hai giờ sáng, tiểu đội trinh sát dừng bên mép hàng rào phía tây cứ điểm Cầu Cháy.Luồn qua hết mười hai lớp hàng rào kem gai dày đặc,Dung đạp phải quả pháo sáng làm nổ, toả cả một vùng. Bọn địch bắn loạt đạn vu vơ, cầm chừng, xem xét động tĩnh. Nằm nín thở chờ ánh sáng tắt, Lợi cú đầu Dung nói khẽ :
- Sắp hết chiến tranh rồi nghen cưng ! Sơ suất là mất mạng như chơi. Dung biết lỗi, nín thinh không đáp lại. Cả nhóm hội ý . Thạnh, Thông vòng bên phải. Lợi, Dung vòng bên trái . Cứ điểm khá rộng . Phía bắc giáp đồng ruộng . Phía đông cách quãng đồng là làng Phú Diễn. Phía nam vòng lên hết phía tây bao bọc bởi con suối sâu, nằm kề làng Phú Thuận.Giữa cứ điểm con đường liên xã,huyết mạch. Bọn địch chặn hai đầu, hàng ngày kiểm tra người của các xã qua lại.
Khu quân sự trại lính, chiến luỹ, lô cốt hầu như tập trung gần phía đông cứ điểm. Các lỗ châu mai lặng như tờ. Một vài tên lính trực đêm ngủ gà,ngủ gật. Thạnh –Thông kiểm tra lần cuối, dùng ám hiệu gọi rút. Ba giờ, tất cả tập trung điểm hẹn.Họ đi qua đường cầu Cây Sanh. Chó sủa râm ran, từ phía nhà dân. Trước giờ dự kiến các anh đã có mặt tại nhà cụ thân sinh đồng chí Năm Hoà - Thường vụ tỉnh uỷ, nơi ban chỉ huy tiểu đoàn đặt điểm mở màn và chỉ đạo chiến dịch trận đánh.
Ban chỉ đầy đủ, khẩn trương triển khai theo kế hoạch. Đặt tấm bản đồ lên bàn,đèn măng sông rực sáng. Tiểu đoàn trưởng Thục dùng bút bi đỏ vòng tròn các vị trí địch án quân. Anh chỉ theo đường tiến nói :
- B1 và B4 đánh vào hướng đông nam , B3 và B5 đánh từ hướng tây và tây nam, đề phòng địch tháo chạy về phía bắc theo trục đường liên xã. Ta bố trí một tiểu đội cùng với lực lượng địa phương chặn đường rút, truy kích không để tên nào sống sót.
Tập thể nhất trí . Phương án, đội hình, chiến thuật phổ biến nhanh đến các B. Đúng giờ G vào cuộc. Tiểu đội trinh sát cắt hai nhóm. Lợi – Dung dẫn đường cánh quân B1, B4. Thạnh – Thông ở lại cùng với B3,B5. Lợi bắt tay từng đồng chí trong ban chỉ huy rồi vội vã rời khỏi ngôi nhà. Dung không kịp chuẩn bị chạy theo níu áo Lợi. Hết hàng dâm bụt, bứt khỏi luỹ tre, Lợi –Dung gặp quân ta rậm rịch, nguỵ trang khí thế chờ lệnh.
Đêm trôi đi chậm. Cỏ cây hoa lá cùng người dân làng Phú Thuận thức suốt không ngủ. Lợi bâng khuâng nghĩ tới hạnh phúc, cuộc sống ngày mai. Anh đi như trôi trong mê cung . Dung theo không kịp cứ cằn nhằn gọi với. B trưởng B1 và B4 ngồi bên cây đèn dầu heo hút trong một ngôi nhà nhỏ cùng với hai chiếc máy điện thoại từ thạch cũ kỹ. Họ đốt thuốc lá liên tục. Tiểu đội thông tin đi hơn nửa giờ, liên lạc vẫn chưa nối được. Các anh nóng như thiêu đốt . Định đứng dậy bước ra sân, Lợi-Dung xuất hiện cùng lúc chuông điện thoại đổ liên hồi. Cầm dây máy nói chuyện vài phút với ban chỉ huy tiểu đoàn, các anh chuyển sang liên lạc với các B. Đường dây thông suốt . B1, B4 triển khai đội hình chiến đâu, ém quân sát lòng suối.
Lợi cùng với một số đồng chí đi lại vài chục lần khúc suối mà tiến quân phải qua. Đoạn này nước hơi sâu, vả lại lau lách mọc um tùm, địa thế hiểm trở, cần phải dọn sạch kẽm gai, mở lối mới vào nhanh được. Dung nhí tuy nhỏ người , vẫn nhanh nhẹn, tháo vát như con thoi . Chị vào ra trinh sát đồn giặc như đi chợ. Lần này chị cẩn thận mò mẫm cắt từng đưòng dây kẽm gai vướng víu trong yên lặng…
Báo cáo của lực lượng trinh sát, cứ điểm Cầu Cháy địch không đáng ngại. Cán cân lực lượng giữa ta và địch lệch hẳn. Ở một vài chiến trường địch cầm cự yếu ớt.Số phận cứ điểm này chẳng khác gì nơi khác. Tâm lý bọn chúng cực kỳ hoang mang, nhưng ban chỉ huy vẫn phải theo phương án phòng thủ tuyệt đối, không chủ quan khinh suất. Thục xem đồng hồ, kim chỉ bốn giờ. Anh lệnh tiểu đoàn phát quả pháo vào cứ điểm, mở màn trận đánh…
Đùng…tiếng nổ vỡ oà, xé màn đêm. Cánh quân B3,B5 tiến lên như vũ bão. B40, DKZ dội xuống hùng hục khói lửa mịt mù. Hàng loạt vòng dây kẽm gai hất tung lên, cuộn tròn, chảy nóng bỏng. Từng tràng RBD, AK quét xối xả liên hồi .Bọn địch bắn quá nhiều pháo sáng, soi rõ cả một cùng không gian bầu trời cứ điểm. Nhìn từ mặt đất,địa hình địa vật cách nhau vài mét không thể xác định, vì sương rơi dày như tuyết bao phủ, trắng xoá. Địch chống trả quyết liệt. Hai khẩu trung liên, nằm ở hai lỗ châu mai quét về hướng tây rát quá, làm khựng lại đường tiến của B5. Thạnh – Thông bò từng đoạn, từng đoạn áp sát để nhổ cái gai cho đồng đội.
Mặt trận hướng đông nam, sua đợt pháo mở màng dữ dội, họ chuyển sang dùng AK, lựu đạn đánh thục vào mạng sườn, nhưng không thể tiến lên được. Cứ vài phút DKZ thổi bùng rồi tắt lịm.Địch ngoan cố hơn ta tưởng.Lợi bò vào sâu thêm, gặp dung đang quay ngược trở ra nhăn nhó :
- Lợi ! Sao em đau bụng dữ quá, không thể chịu đựng hơn nữa ! Cố thể em bị ruột thừa.
- Mẹ kiếp ! Lợi lầm bầm . Đang đánh đấm ngon lành, hết ngày đau hay sao lại đau lúc này khổ không kia chứ. Nhìn Dung quằn quại, Lợi xót xa bồng cô ra tuyến sau cho y tá săn sóc, chích thuốc giảm đau, anh tiếp tục trở lại đội hình chiến đấu.
*****************
Hai quả bộc phá nổ tung, đánh sập lô cốt dập tắt hoả tuyến của địch. Thạnh rướn người về phía trước khi viên đạn xuyên qua vai. Thông nhào tới dìu Thạnh chờ đồng đội hỗ trợ. Địch thất thủ gọi hai chiếc HU-IA màu trắng lượn quần quật, cấp cứu chở bọn sĩ quan tẩu thoát, nhưng chúng không hạ cánh xuống được. Một số tên gục chết, một số ra hàng . Tiếng hô xung phong vang dậy cả cứ điểm. B3, B5 đã làm chủ trận địa.
Chưa kịp chấn chỉnh đội hình, báo cáo diễn biến, kết quả trận đánh. Cối 81, B40, B41, DKZ lẫn lộn từ hướng đông nam thổi vào dữ dội, liên tục hơn trước. Thông đặt Thạnh trong lô cốt địch, băng bó vết thương cho anh , cùng với một số chiến sĩ khác. Danh B trưởng B5 nói như hét vào máy :
- B1, B4 đâu ? B1, B4 đâu ?
- B1 nghe đây ! B1 nghe đây ! Danh chưa kịp trả lời, một quả đạn nổ đâu đó chặt đứt đường dây, máy câm như hến. Anh quẳng ống nghe,nhào ra hầm trú ẩn. Trước khi nối liên lạc trở lại, pháo hạng nhẹ của B1,B4 dội xuống đầu B3,B5 không còn manh giáp.
- Danh chửi thề qua ống nghe : Tiên sư các ông ! Ngủ gục hay sao, chậm như rùa. Đánh đấm cái con mẹ gì, nướng quân hết rồi có hiểu không ?
- Xin lỗi các đồng chí ! Sương rơi dày quá, không thấy gì cả. Các anh chiếm cứ điểm rồi hả ?
- Vâng ! Danh bực mình dập máy, quay sang báo cáo với ban chỉ huy chiến dịch.
Bốn giờ năm mươi phút, Cầu Cháy hoàn toàn giải phóng. Ban chỉ huy tiểu đoàn thị sát, kiểm tra trận địa một lượt, thu chiến lợi phẩm rồi lệnh rút quân. B4 giữ lại bảo vệ cứ điểm . Thạnh bị vết đạn đâm thủng phổi, máu ra nhiều kiệt sức. Anh tắt thở trong vòng tay Thông mắt vẫn mơ màng như ngủ. Lợi đứng bên cạnh điếng người, sững sờ đau đớn . Anh báo tin Dung nhí hy sinh vì mảnh đạn cối của địch bắn lệch trận địa trong khi cơn đau bụng vẫn còn âm ỉ, chưa dứt. Thông không tin vào tai mình , mắt mờ dần trong đêm tối. Anh khuỵ xuống, đứng lên chạy thục mạng về phía đồng ruộng nơi Dung nằm. Thông – Dung người cùng xã yêu nhau từ lâu lắm. Họ không hề nói nhưng tiểu đội ai cũng biết. Ngồi bên Dung, Thông sửa lại mái tóc,vuốt lòng bàn tay người yêu. Mắt ráo hoảnh, nhưng con tim tan nát, xé lòng. Thạnh được Lợi bồng đến đặt canh Dung. Tân Lùn nghe tin dữ, anh khóc nấc như trẻ con mất mẹ. Đồng đội tiếc thương nhưng không thể ở lại lâu hơn.
Sương tan hoà cùng đất ! Khi người sinh ra từ đất. Chết đi gửi gấm cho lòng đất . Lợi – Thông nhìn xuyên màng đêm thì thầm trong vô cảm. Các anh ngửa lòng bàn tay ngoài không gian, hứng từng giọt sương rơi đọng lại, tan ra như những giọt nước mắt khóc cho chính mình. Khóc cho anh em, bè ban, đồng đội. Đi suốt cuộc chiến tranh không lần vấp ngã. Sắp đến ngày đất nước giải phóng, gia đình đoàn tụ, họ lại ngã xuống khi tuổi xuân còn đang phơi phới. Bao dự định cuộc đời đành vĩnh viễn nằm lại trong tiềm thức vô danh. Hạnh phúc cho đất nước, thay cho hạnh phúc riêng tư. Thạnh – Dung nằm đó, đồng đội ngã mũ chào. Họ quỳ xuống vung nắm đất tiễn biệt, vuốt mặt đầy sương. Đất sương hoà quyện, mang hương vị mằn mặn trên môi, nghe hơi thở từ trong lòng đất của những con người biết hy sinh cho tổ quốc…

Không có nhận xét nào: