2 thg 1, 2009

MUA ĐỒ TẾT - CHUYỆN VỢ CHỒNG TÔI


Năm nào cũng vậy ! Lo gì thì lo, làm gì thì làm, cứ đến tháng 11 âm lịch phải chuẩn bị một ít tiền mua quần áo tết cho con. Tôi và vợ tôi có cũng được, không có cũng được chả sao. Năm nay đã qua tháng 12 âm lịch, còn bao thứ ngổn ngang. Tiền thì chả có. Giá cả hàng hoá biến động, thay đổi vùn vụt đến chóng mặt. Tôi lờ đi rồi từ từ hẳn tính.
Chiều nay con học về, tôi ngồi bên cửa sổ nhìn ra đường phố mưa bay chầm chậm. Con trai xìa trước mặt hai giấy chứng nhận học sinh giỏi cấp trường, môn tiếng Anh và môn Toán. Con gái lại sờ sờ, nắn nắn bả vai thủ thỉ :
- Mua đồ tết đi ba ! Mua cho con một chiếc váy đầm, một bộ quần áo Jin thun.
- Còn con phải hai bộ đồ hộp, đứa con trai láu lỉnh.
- Ừ ! Ừ để vài bữa có tiền ba mua liền.
- Ba hứa rồi đấy nghen ! Mua muộn quá hết đồ đẹp.
- Thiếu cha gì đồ đẹp, ngày nào mua chả được, tôi nói cho qua chuyện.
Nhận hai triệu đồng tiền thưởng của đơn vị. Tối tôi chở vợ đi lòng vòng hết shop này đến cửa hàng kia chả có bộ nào ưng ý.Tìm mãi rồi cũng chọn cho hai đứa nhỏ bốn bộ với giá gần triệu đồng. Ở nhà hai con thấp tha thấp thỏm, ngóng trông, chạy ra, chạy vào. 9h tối vợ chồng về , bọn trẻ ùa ra ôm gọn mỗi đứa hai bộ cười toe tét. Hai đứa lật đật lên giường thử ngay. Con gái tỏ vẻ không ưng ý, bị thằng anh chê xấu, kích động mặc xị xuống, khóc rưng rức. Bộ váy xêria kim tuyến, quần Jin lửng hiệu Davis chính hiệu còn muốn gì nữa .Nói mãi nó chấp nhận bộ váy, còn bộ kia dứt khoát không. Tôi gắt lên, con gái khóc to, bệu bạo : Bộ này con không muốn, đổi cho con thứ khác. Thằng con trai thì tủm tỉm chấp nhận quần Kaki và áo sơ mi màu. Còn bộ áo thun, quần Jin chê ngắn ,xin bố mẹ đi trả.
Đổi đi, đổi lại đến hai lần nữa, hai con cũng chẳng chịu bộ nào, cũng may người bán hàng là chỗ thân tình họ đều vui vẻ . Tôi bực quá bảo vợ : Thôi ! Em chở hai đứa đi, thích bộ nào mua cho chúng nó khỏi phải phiền lòng người bán . Đi đi kẻo khuya.
Tôi nằm nhà xem ti vi, hơn 10 giờ đêm ba mẹ con mới về.Hai đứa nhỏ mặc tiu nghỉu, buồn hiu ,đồ cũng chưa mua được.Mẹ nó vừa dắt xe, vừa la lối om sòm:
- Đĩ ngựa vừa phải thôi,con với chả kiến. Đồ nào mặc chả được, kén chọn, quần mệt bở hơi tai,
- Thôi hai con ngủ đi, mai ba chở đi mua, đằng nào cũng tìm ra bộ ưng ý.
Y hẹn, tối hôm sau tôi chở vợ và hai con đi săn lùng tiếp. Rảo mãi chán chê , hai đứa chọn được hai bộ quần áo loại mốt đời mới quái gở . Con gái thì chọn quần lửng, áo ngắn cũn hở rún. Con trai quần Jin loại đắp vá chằm tua tủa . Vợ tôi dậm chân kêu trời :
- Chết ! Chết ! Mới nức mắt , ở đâu ra cái thói học đòi. Em quát tháo bất chấp chị bán hàng, chả còn nể nang ai. Tôi dịu dọng :
- Thôi chìu con mua đi, có gì từ từ về nhà răn dạy.
Sợ vợ nổi cáu, la lớn hơn nữa xấu hổ giữa thanh thiên bạch nhật. Tôi xếp hai bộ quần áo bỏ bọc nilon, nháy nhỏ hai con rút. Bỏ vợ lại một mình trả tiền lầm bầm, chép miệng, tôi chạy ù đưa hai đứa về trước. Mười phút sau tôi quay lại, vợ đứng chờ trên bậc tam cấp cổng chợ, tay cầm giỏ xách : em khoe :
- Mua thêm cho hai đứa nhỏ đôi dep Bitis và đôi hài thêu. Anh thì chiếc áo Montaghi nâu, còn em một bộ. Tôi bảo : Hết bao nhiêu tiền ? Tám trăm nghìn đồng, em đáp tỉnh queo. Thế là khoảng tiền hai triệu đi đứt. Tai tôi ù lên, điếc đặc. Chiều cuối năm người đông như trẩy hội, Tết đến nơi rồi. Còn biết bao nhiêu thứ phải mua . Đúng “cám tháng giêng tiền tháng chạp”. Tiền ! Tiền như muối bỏ biển . Tôi lẩm nhẩm rồ xe, quên luôn chở vợ, em chạy theo níu lại nhăn nhó : Có cô nào hớp hồn ông hay sao mộng mơ đến lơ đễnh, tính bỏ quên vợ hả đồ ôn dịch. Nàng đấm tay vào lưng tôi lia lịa . Tôi cười trừ mà lòng nặng trịch như chì./.

Không có nhận xét nào: