5 thg 12, 2008

BIẾT EM CÒN NHỚ ANH KHÔNG ?


Tính thêm mùa xuân này nữa, hai mươi hai năm đã trôi qua, kể từ ngày em gặp anh lần cuối , trước khi anh trở về thành phố. Em đăm chiêu, trăn trở điều gì , ngập ngừng khó nói . Anh hứa với em rằng nhất định sẽ trở về, chúng mình cần có nhau, cần hạnh phúc sao cho thật trọn vẹn . Nghe anh nói mắt em sáng lên, long lanh ngấn lệ. Trong tâm khảm, anh linh cảm có điều gì đó chẳng lành . Thôi anh đi đi ! Em lúc nào cũng mãi mãi yêu anh...
Thanh Xuân ơi ! Em còn nhớ không ? Ngày ta gặp nhau, cũng là ngày bi đát nhất đời em. Chưa có cô gái nào ngày lên xe hoa về nhà chồng, lại ngậm đắng nuốt cay bỏ trốn . Báo hại cả gia tộc,nhốn nháo kiếm tìm . Bố em chết đứng như Từ Hải. Em quăng đôi guốc, chân trần rướm máu cắm đầu như ma đuổi . Từ đường hẻm hai bên tre bao bọc, khuất tầm nhìn, em lao ra thẳng vào xe máy của anh không định hướng . Xe chạy không nhanh,nhưng quá bất ngờ,anh vừa thắng, vừa lách, xe đâm đầu xuống ruộng .Không kịp nữa rồi, em thốc vào lưng anh ngã nhoài phía trước .Hú hồn !Em lồm cồm ngồi dậy, quần áo cô dâu đầy bùn đất, rách toạt, đầu tóc rối bù .Anh chưa kịp la cho em một trận .Miệng em méo xệch năn nỉ :
- Người nhà sắp đến nơi rồi ! Anh chở giúp giùm em . Nhanh lên !
- Đi đâu bây giờ ? Anh hỏi . Em hoảng hốt trả lời : Đi đâu cũng được , càng xa càng tốt.
Một cuộc hôn nhân tan vỡ,lỡ làng . Đêm đó Xuân ở nhà anh, ngày sau tôi đưa em về tạ lỗi gia đình . Bố em chỉ biết rên rỉ : Nhục nhã ! Nhục nhã quá trời ơi ! Thế rồi anh phải đi, đi như không hề biết em . Em chỉ trong anh như một chiếc bóng mờ. Nào ngờ anh không có ở quê nhà, em vẫn thường xuyên đến nhà chăm sóc mẹ anh. Một nghĩa cử cao đẹp, nhân nghĩa . Em và mẹ kín đáo đến nỗi đưa anh vào chỗ ngô nghê . Thế rồi một ngày kia tôi về bắt gặp em, khi mẹ anh ốm nặng . Anh lúng ta,lúng túng chả còn chữ nghĩa nào cho ra hồn, để cám ơn em . Em vô tư hồn nhiên , tính tình phóng khoáng,cởi mở như người thân lâu ngày gặp lại . Nhìn kỹ anh mới biết em đẹp ! Một vẻ đẹp khó tả . Vẻ đẹp thánh thiện,mang nét huyền bí liêu trai …
Rồi cái gì đến cũng sẽ đến . Anh và em yêu nhau lúc nào cũng không hay. Yêu như chưa từng được yêu . Từ giọng nói, dáng đi, cử chỉ ,hành động của em, anh thấy đáng yêu làm sao . Em hạnh phúc ngút ngàn giữa thực và mơ . Giữa mơ và thực . Hè ở quê em, chiều chiều anh chở em đi qua chiếc cầu hòm Quảng Phú . Chiếc cầu cong không có lang cang , bên dưới sen nở ngát hương . Em không dám nhìn vì độ cao chóng mặt . Anh hái cho em những chiếc bông súng về làm gỏi, những củ ngó tươi nấu chè có vị ngọt thanh còn đọng mãi trên môi. Rồi em đưa anh đi, đến bên triền đê khúc sông dài đầy cỏ và cỏ, nép mình bên dãy núi Hòn ông. Chúng mình nằm dài khi nắng chiều đổ xuống, vàng rực . Em đếm không biết mỏi những đàn có trắng ung dung bay về tổ . Anh cắn nhấm từng thân vạt cỏ ca dao, nghe đầu lưỡi mặn mặn, chát chát .
Lần đầu tiên trong đời anh nắm tay, hôn em nghe người mình run lên bần bật . Em cảm giác thẹn thùng, ửng đỏ, bỏ chạy, trong khi anh ngơ ngác nhìn theo tiếc nuối cảm giác sung sướng đang dâng trào.
Thanh Xuân ơi ! Làm sao anh quên được, đêm mưa phùn, gió bấc. Em nép mình bên vòng tay anh , người run lên cầm cập, sau chuyến chơi xa, về muộn cùng bạn bè. Em cảm lạnh, thương hàn dần cho trận bệnh chí tử . Anh phải tự tay chăm sóc, đút cho em từng thìa cháo. Em mê sảng gọi tên anh , gọi mãi như thể anh đã ra đi không bao giờ trở lại .
Tình yêu đầu đời giữa anh và em đẹp tựa như tranh , sao chúng mình mất nhau hả Xuân ?Dù em và gia đình có đi đâu, về miền sơn cước hay ở xa xôi nào đó cũng là đất nước Việt Nam . Em đâu cần phải giấu anh . Nói nhau nghìn lời không bằng hành động. Em yêu anh nhiều lắm kia mà . Lần cuối anh về, em nức nở ra đi . Ra đi như mây khói. Từ ngữ cạn kiệt, trái tim tan nát rỉ máu. Anh ôm em lòng rỗng tếch, đầy hư không . Em khóc không thành lời, mà nước mắt thấm đẫm vạt áo của anh .
Hai mươi hai năm thương nhớ. Đầy ắp suy tư, đầy ắp niềm tin . Thanh Xuân giờ này em đang ở đâu ? Có còn nhớ anh không ? Biết em có được nhiều hạnh phúc. Từng đêm anh tự hỏi lòng . Sao mình cứ mãi khôn nguôi chuyện của ngày xưa ? Nhớ để làm chi thêm ray rứt, xót xa . Quên đi ! Quên đi ! Quên sao được khi nó đã trở thành máu thịt, ăn sâu trong tiềm thức . Dù rằng bây giờ có thể tâm hồn em đã chai sần, khô cằn sỏi đá trên bước đường cuộc sống mưu sinh. Cũng có thể em đang xây đắp một lâu đài hạnh phúc . Nhưng rồi tất cả cũng sẽ về cát bụi . Hãy yêu người và yêu mình nghe em .
Mùa xuân này, sen nở ngát hương , gửi về em nơi xa bất tận lời nồng thắm của ngày xưa . Xin em đừng từ chối, hãy đón nhận, như những gì thiêng liêng nhất cứ cho rằng nó là viển vông hư ảo, vẫn đẹp mãi không thôi . /.

Không có nhận xét nào: