3 thg 12, 2008

CUỘC PHIÊU LƯU TRONG KHO TÀNG CỔ TÍCH VIỆT NAM


TIẾP THEO KỲ NGÀY 30/11/2008

- Bình tĩnh ! Anh em bĩnh tĩnh không có gì phải đáng sợ . Thạch Sanh giơ bàn tay ra hiệu . Đúng như mô tả và dự đoán của hai chàng. Hắn chính Chằn tinh đội lốt người. Thạch Sanh thong thả lên tiếng :
- Chằn tinh ! Lâu nay ngươi vẫn khoẻ ? Tu tâm dưỡng tính ra sao, có trở thành người được hay không ?
- Tên tiều phu đốn củi ! Chằn tinh quát mắt hận thù bốc lên . Ba trăm năm truớc, ta bị ngươi chém bay đầu . Giờ tu luyện thành người, nợ này ngươi phải trả hết.
- Có chí khí ! Có chí khí ! Năm xưa giết ngươi, bảo vệ dân lành đó là quy luật tự nhiên giữa thiện và ác . Nếu ngươi tâm địa hiền lành, không sát hại người vô tội có khi giờ đã ở cõi niết bàn. Nay lại sinh tật bắt nhiều nam thanh nữ tú, bỏ đói thử hỏi ngươi có đáng chết ?
- Đừng nhiều lời ! Hãy đỡ chưởng của ta . Chằn tình xuất chiêu . Thạch Sanh vươn hai cánh tay lùi lại , nâng đôi chân vọt lên cao. Chưởng của Chằn tinh đánh vào khoảng không , đập vào cánh cây ầm ầm, trông đến kinh hồn . Thạch Sanh sấn tới ,quét búa thần vào đầu yêu quái . Hắn đưa hai tay đan xéo lên khỏi đầu đỡ . Búa chạm vào chiếc vòng vàng âm thanh chát chúa, nẩy lên văng xa . Thạch Sanh lao theo chụp kịp, quay lại trụ bộ chém vào cổ Chằn tinh . Chằn tinh đứng trụ như sơn không né, vung chưởng phản đòn. Nhát búa nặng mấy trăm cân, trúng chiếc vòng đeo cổ, nẹt lửa, lưỡi búa mẻ hết ba phân . Cổ Chằn tinh không hề hấn gì . Ngược lại Thạch Sanh bị lãnh đủ nguyên chưởng của chằn tinh vào ngực trái, Chàng hộc máu mồm, trượt dài hai trượng sắp quỵ .Võ Nghệ nhanh tay tuôn kiếm chém ngang vào người yêu quái, chặn đứng bước tiến . Chàng đỡ Thạch Sanh trấn an tinh thần . Chằn tinh đắc thắng ,chế giễu :
- Thạch Sanh ! Búa thần của ngươi đã mẻ, hết tác dụng rồi . Gọi đồng bọn tấn công cùng lúc đi. Võ Nghệ nóng nảy nội khí xung thiên :
- Chằn tinh hãy khoan mua môi, múa mép, đỡ kiếm của ta đây ! Bóng người mờ ảo, loáng tháng . Hai bên thi triển toàn chiêu hiểm ác, mong kết thúc. Chưa được năm mươi hiệp, Võ Nghệ lại bị một chưởng của Chằn tinh đập vào mạng sườn rách toạt áo. Cũng may vết thương chỉ trầy xước nhẹ .Thạch Sanh sau hồi chữa thương, cùng Võ nghệ lao vào tử chiến . Búa, kiếm hợp bích long trời lở đất Hơn hai trăm hiệp bất phân thắng bại . Văn Điền cùng đám lính nhấp nha, nhấp nhỏm muốn xông vào trợ chiến , nhưng Thạch Sanh đưa mắt lắc đầu . Gần đứng trưa cuộc chiến cũng chưa ra hồi kết cuộc. Thạch Sanh, Võ Nghệ đuối sức lẩm nhẩm .Không biết mấy trăm năm nay Chằn tinh tu luyện võ công gì ,sao lợi hại đến thế ? Chằn tinh cũng thầm nghĩ càng để kéo dài càng bất lợi. Hắn vận khí dồn hết lên hai cánh tay , với mười hai thành công lực đánh tuyệt chiêu cuối cùng. Thạch Sanh, Võ Nghệ đẩy búa , xoay kiếm về phía Chằn tinh . Đùng ! Đùng ! Kiếm búa rơi loảng choảng ,hai chàng thối lui ba bộ, khí huyết đảo lộn .Chằn tinh đứng im không nhúc nhích . Nhìn kỹ có khi yêu quái cũng đã bị nội thương .Chằn tinh đằng đằng sát khí, tiếp tục vận công đánh chiêu bồi bổ kết liễu đối phương. Không lẽ chờ chết . Thạch Sanh , Võ Nghệ di chuyển bộ hình nhặt búa , kiếm chống đỡ. Họ không còn cơ hội sống sót . Thình lình từ trên trời cao, một bóng người xẹt xuống như sao băng .Phất tay vào khoảng không giữa Chằn tinh và hai chàng quận công đang chống đỡ với sức lực cạn kiệt. Chưởng ào ào luớt tới, bỗng dưng tan biến vào trời đất ,Chằn tinh rún người khoé miệng rỉ máu .Chàng ta hạ bộ, đứng giữa tươi cười . Võ Nghệ nhác thấy người quen mừng rơn thi lễ :
- Chào Thiên sứ ! Một lần nữa ,cám ơn người ra tay cứu giúp . Phải nói tên Chằn tinh này võ công còn giỏi hơn Mãng xà đến mười phần . Đây là Thạch Sanh huynh đệ đồng môn .
- Thạch Sanh ? Không thể dùng sức với hắn , phải dùng chước. Tập trung đánh các yếu huyệt. Ba chiếc vòng trên người Chằn tinh là bửu bối hữu hiệu ,kiếm búa chạm vào vô dụng . Xin giới thiệu với mọi người, ta là Hùng Phi Thiên Vũ đang về phương bắc, trên đường ngang qua đây thấy các người đánh nhau dữ quá vào giải nguy. Thạch Sanh đến bên cạnh Thiên Vũ đan tay cuối đầu đa tạ :
- Tại hạ tài hèn sức mọn , may nhờ có Thiên Vũ cứu mạng, ơn này nguyện ghi sâu vào tâm khảm ,có dịp sẽ đền đáp.
- Ha ha ! Tên tiều phu đốn củi , Võ Nghệ đều đại bại dưới tay ta , nội thương trầm trọng , nếu không có tên Thiên Vũ chết tiệt xen vào phá đám, ta đã cho họ về quỷ môn quan . Thiên Vũ ! Tên vô danh tiểu tốt , thử sức chưởng của ta xem nào . Chằn tinh vận công phát tán kình khí , nhưng …
- Tam đệ !... Dừng tay lại , giọng một người đàn bà từ xa vọng đến .Thiên Vũ đưa mắt . Kìa ! Mụ Chằng trong câu chuyện “ Người thợ săn và mụ chằng ” . Thoáng chốc bà ta đáp xuống bên cạnh Chằn tinh . Hắn ta vội vã , thu chưởng cằn nhằn, trịch thượng :
- Nhị tỷ sao lại cản tam đệ . Tên Thiên Vũ này đáng chết , đệ phải cho hắn một trận .
- Hồ đồ ! Hãy cuối đầu tạ lỗi với Thiên sứ . Người đàn bà nẹt chằn tinh .Khúm núm quay sang phân trần với Thiên Vũ . Xin người mở lượng hải hà tha cho tam đệ , nó quen thói ngông cuồng ,xấc láo . Mụ chằng tỏ rõ thiện chí , nhưng tên chằn tinh vẫn vênh váo,bất chấp.
- Chưa thấy quan tài, chưa đổ lệ . Ta sẽ trừng trị hắn sau . Giờ ngươi nói cho taị hạ nghe ở đâu ra nhiều chằn tinh thế ? Thiên Vũ chỉ mụ Chằng .
- Dạ ! Thưa Thiên sứ ! Khi tu luyện tìm thầy học đạo ,Chằn tinh có bốn anh em kết nghĩa đệ huynh . Duy nhất già là nữ, nhị tỷ, hiệu “ Quỷ Lâm ” .Còn lại ba nam .Tam đệ đây hiệu là “Quỷ Giang ”. Tứ đệ ở xóm “ Ao phật ”hiệu “ Quỷ biển ”. Còn đại ca là “ Quỷ xương cuồng ”. Nghe nói “ Quỷ biển ” đã được người thu phục ?
- Đúng ! Già Am chặt đứt hai chân của hắn, định kết liễu mạng sống , nhưng tại hạ còn chút nhân tình cứu sống , để mai này còn có ích . Thiên Vũ hất hàm sang Thạch Sanh từ tốn : Phò mã quận công ! Huynh với “ Quỷ Giang ” hai người tự giải quyết ân oán chuyện năm xưa , mọi người ở đây chứng kiến, không ai được can thiệp. Thiên Vũ vừa nói vừa đến bên cạnh Thạch Sanh rỉ tai điều gì đó , chả ai nghe thấy. Thạch Sanh tự tin cầm búa . Quỷ Giang gầm gừ đối mặt . Hai bên không còn lời lẽ lao vào . Trận đánh kinh thiên động địa . Cũng với nhiều chiêu thức cũ , chưởng – búa va chạm ,cây cối bạt cả vùng . Quỷ Giang nóng lòng, vận kình hết công lực . Thạch Sanh quay người chạy ra xa , quăng búa ngược vào đầu Quỷ Giang . Quỷ Giang nhắm hướng đuổi tới đỡ búa . Thừa cơ hội , quận công rút cung xạ tiễn . Mũi tên xé gió cắm phập vào huyệt đan điền . Quỷ Giang khuỵ xuống trào máu họng , trợn mắt lập bập .Thạch Sanh hạ búa kết liễu . Quỷ Lâm phủ phục trước mặt Thiên Vũ van xin :
- Thiên sứ ! Xin người tha chết cho tam đệ . Già này lấy mạng thay thế .
- Thạch Sanh ! Thôi tha cho “Quỷ Giang ” . Ân oán đến đây chấm dứt . Ta phải cứu hắn nếu chậm trễ vài khắc nữa , hắn chết . Thiên Vũ rút tên , máu vọt theo thành vòi . Chàng đặt úp bàn tay vào vết thương vận khí, xoa nhẹ . Quỷ Giang dần dần hồi tỉnh , biến mất vào túi càn khôn trước hàng trăm đôi mắt đổ dồn . Tri huyện Văn Điền dõng dạc tuyên bố :
- Đại nạn đã qua ! Xin kính mời chư vị về tệ xá của lão uống chén rượu thâm giao. Chưa kịp dứt lời, trên nền trời xanh một quái vật nửa người, nửa chim tà tà sải cánh . Đám người mặt đất ngước nhìn . Đại bàng mỏ quặp, miệng rít rít phát âm thanh nghe đến chói tai . Đôi cánh quái vật sải dài chừng sáu mét . Hai chân móng vuốt nhọn hoắc, đang cắp hai người con gái . Thạch Sanh nhìn kỹ, hình như công chúa Huỳnh Nga vợ mình và nàng hầu . Chàng nâng cung tên đưa vào tầm ngắm . Bật ! Tên rời khỏi dây với tốc độ sao sa . Đại bàng nhìn thấy , hạ thấp xuống khu đồi, thả hai người con gái, mất dạng . Mũi tên bị bắn trượt .Khoảnh khắc trôi qua, bất thần từ độ cao ba mươi trượng, đại bàng tinh xuất hiện cắm đầu thẳng vào Thạch Sanh nhanh không thể tưởng .Đám người mặt đất nằm rạp. Thạch Sanh di chuyển, bắn liên tiếp ba mũi tên liền . Đại bàng quỷ quái, né tránh, chả sợ tên thần . Quần nhau đến mệt lả bở hơi tai .Đại bàng lượn qua, lượn lại, chờn vờn, khiêu khích . Thạch Sanh xoay theo như chóng chóng , trượt chân, chới với . Chớp thời cơ đại bàng cào đôi chân vuốt sắc .Thạch Sanh bị bốc tuột hết một lớp áo, cay cú . Chỉ còn mũi tên duy nhất , chàng lưỡng lự, tự nhủ ! Bình tĩnh ,chính xác đây là giây phút sống còn. Chàng rùn chân phóng tiễn . Thiên Vũ liếc thấy vuốt tóc, xoay người xỉa bàn tay theo mũi tên vừa rời khỏi dây cung. Đại bàng lầm tưởng như mọi lần ung dung né tránh . Nhưng lần này mũi tên xoay tít, đại bàng về hướng nào tên theo đó. Bí quá yêu tinh tăng tốc vọt cao. Thôi ! Chậm mất rồi mũi tên xuyên thủng yết hầu . Đại bàng vùng vẫy một hồi , yếu sức rớt xuống khoảng trống đồi tranh, miệng sùi bọt mép, gắng sức kêu vài tiếng nằm im, đầu ngẹo qua phía. Họ đến vây quanh .Huỳnh Nga cùng nàng hầu lững thững vừa về tới, mồ hôi nhễ nhại.Thạch Sanh nhìn vợ mắng yêu :
- Kìa nương tử ! Ta đã bảo muội không được rời khỏi cung cấm, thế mà không nghe, suýt chút nữa bị đại bàng làm hại. Công chúa Hùynh Nga gật đầu chào mọi người rồi trách cứ chồng .
-Lâu lắm rồi, phu quân mới về quê cha đất tổ, không cho thiếp đi cùng coi sao được. Đại bàng tinh đâu có ý hại thiếp. Ôi thôi gặp lại, hắn dùng nhiều từ hoa mỹ làm sao. Hắn nói rằng năm xưa bắt thiếp chỉ vì tình yêu .Và bây giờ trước sau như một vẫn yêu .
- Hoang đường ! Một tình yêu mộng tưởng . Đáng thương cho một kiếp yêu tinh. Thạch Sanh trề môi.
- Đại bàng sắp chết kia kìa ! Xin phu quân cứu giúp. Huỳnh Nga động lòng trắc ẩn.
- Huynh đâu có phép mầu nhiệm nào cứu được, nàng hãy đến nhờ Thiên Sứ. Thạch Sanh chỉ tay Thiên Vũ .
Lại có thêm một chàng trai từ phía rừng ra . Mình mặc xiêm y lộng lẫy, tay cầm đàn tì bà ung dung thư thái . Đến bắt tay Thạch Sanh tươi cười giới thiệu :
- Tại hạ là thái tử Thuỷ Long con trai Thuỷ Tề xin chào đồng đạo chư khách ! Thật ra đại bàng tinh chưa phải loài ác thú . Ngày trước, khi bị nhốt trong hang động , hắn đối đãi tại hạ cũng tử tế, không đến nỗi nào, kể cả công chúa Huỳnh Nga. Xin ân nhân Thạch Sanh và mọi người tha tội chết cho hắn .
Thiên Vũ không ngờ những người bạn của chàng tiều phu đốn củi hôm nay đủ mặt, Chỉ còn thiếu mẹ con Lý Thông . Chàng chưa cần Huỳnh Nga xin xỏ, tự động đến gần Đại bàng đưa hai bàn tay, cầm hai bên mũi tên vận công . Chiêu thức lôi chưởng hoả phát tán đều một màu đỏ thẫm. Độ một phần tư giờ, mũi tên tan biến thành tro . Sau đó Thiên Vũ tiếp tục chữa vết thương. Lần này nhanh hơn, chưa được năm khắc ,Đại bàng tỉnh lại, mở mắt . Chàng nói lớn cho mọi người cùng nghe :
- Thôi ! Tất cả chúng ta về huyện đường của Văn Điền cùng nhau đàm đạo. Đại bàng tôi thu phục sau này dùng để cỡi chơi. Lời tuyên bố của Thiên Vũ dứt . Ai ai thấy cũng thấm mệt và đói .Họ rần rần kéo đi ,khi trời đã về chiều .Gần hết địa phận Điêu Sơn , có ngươi đàn bà già nua khắc khổ, lọm khọm cùng với đứa con trai mặt mày gian ác ra chặn lối đi. Họ quỳ mọp trước mặt Thạch Sanh khóc lóc. Văn Điền rút kiếm quát tháo :
- Ngươi là ai ? Sao ngang nhiên cản đường , muốn chết hả. Thạch Sanh gạt kiếm tri huyện phân bua cùng bằng hữu :
- Đây là Lý Thông anh kết nghĩa và người mẹ nuôi của tại hạ . Đứng dậy ! Đứng dậy có gì từ từ nói . Thiên Vũ ngứa mắt đến bên cạnh Lý Thông xỉ vả :
- Làm người điểu giả .Lừa thầy phản bạn. Vô đạo đức, vô lương tâm, trời không dung, đất cũng không tha . Loại người như ngươi mãi mãi sẽ không được đầu thai kiếp khác.
- Thạch Sanh đệ ! Lý Thông sám hối : Lỗi lầm của mẹ con huynh gội rửa cả đời cũng không sạch . Hơn ba trăm năm nay bị hành hạ nơi mười chín tầng địa ngục đủ kiểu cực hình .Giờ đã quá sức chịu đựng . Huynh thì sao cũng được, chỉ thương người mẹ già khốn khổ, đệ có cách nào cho mẹ được trở lại làm người, huynh hoá kiếp trâu ngựa trả ơn cũng cam lòng.
Những người có mặt thấm thía nỗi khổ của mẹ con Lý Thông . Một bài học đắng cay đời đời cho hậu thế . Họ dồn mắt về phía Thiên Vũ như nhắc nhở, rộng lượng, cầu cứu . Thiên Vũ nặng lòng, đắn đo chưa biết xử sự ra sao thì công chúa Huỳnh Nga cùng Thạch Sanh chắp tay hạ giọng :
- Mọi chuyện xưa đã trở thành quá khứ,dĩ vãng . Mẹ con Lý Thông tội lỗi cũng đã trả hết, xin Thiên Sứ ra tay cứu vớt .
- Thôi được ! Thôi được ! Tại hạ ghi nhận tấm lòng của mọi người đối với mẹ con họ. Thôi chúng ta lên đường …
Đói khát cả ngày, Văn Điền chiêu đãi một bữa ra trò. Thiên Vũ cùng đám bằng hữu nghỉ ngơi một đêm rồi tiếp tục lên đường .Chia tay vợ chồng Thạch Sanh và Võ Nghệ, Thiên Vũ không ngờ mới ra khỏi cổng thành, dân hai bên đường đứng chật cứng, tiễn chàng thật hoành tráng . Là vị cứu tinh của trấn Thành Điêu nên Thiên Vũ được chào đón, tiễn biệt long trọng ngoài sức tưởng tượng. Chàng thấy lòng khoan khoái vẫy tay chào mọi người chậm rãi, thẳng tiến. Văn Điền tặng Thiên Vũ con ngựa quý, chàng phóng lên lưng phi nước đại . Mọi người nhìn theo mãi đến khi anh khuất xa trong tầm mắt…

Không có nhận xét nào: