23 thg 12, 2008

HUYỆT GIÓ


Đã thành thói quen, sáng nay lão Trưởng quần áo bảnh bao, tóc chải bóng mượt đánh xe máy ra Bưu điện nhận tiền đô do con gái từ Úc gửi về . Nhận xong lão vào quán phở chén một tô bò tái ,kèm theo ly cà phê đen với điếu thuốc xìgà , gật gù khoái chí rung đùi . Mặt ông ta vênh váo nhìn xa vào khoảng không mơ màng suy nghĩ mông lung . Giờ lão giàu có nhờ ba đứa con khốn nạn thời bao cấp do khổ quá đã bỏ nhà vượt biên trái phép , lúc đó lão là cán bộ cách mạng thoát ly từ cứ trở về, không chữ nghĩa nhưng được cái có thành tích kháng chiến nên làm được đến chức trưởng công an thôn. Khi các con ra đi, lão bị cách chức, khai trừ ra khỏi đảng. Mất việc,gia đình lâm vào hoàn cảnh khó khăn lão điên tiết, tru tréo suốt ngày chửi thề , Về nhà lúc nào cũng trạng thái hơi men cầm gậy ruợt vợ la chí choé khắp xóm làng . May nhờ có bà con cứu giúp chứ không vợ lão sẽ no đòn …
Lão Trưởng nghiền ngẫm rồi cười một mình .Phải nói cuộc sống của vợ chồng lão manh nha đầy sóng gió không từ ngữ nào kể xiết . Đói khổ, buồn vui, cơ cực, bần hàn, đói rách . Đùng một cái các con từ nước ngoài gửi năm nghìn đô, vợ chồng lão như lên tận trời xanh . Sửa đổi giọng nói, sửa đổi tướng đi . Xây nhà mới , mua xe máy . Đi đứng khoan thai, ăn nói như đài , người người nở mặt. Thường ngày lão chửi các con bất tận, thậm tệ , nay lão tỏ ra hối hận thương nhớ,ca tụng không tiếc lời : các con là núm ruột,là niềm tin của sự sống …lòng người đổi trắng,thay đen quay ngoắc một trăm tám mươi độ..
Trả tiền ăn sáng, lão Trưởng lên xe rồ máy phả khói mịt mù ,bị bà chủ quán lầm bầm kêu là đồ mắc dịch , học đòi . Đến cổng nhà lão ta cố ý lớn tiếng để mọi người hàng xóm biết .
- Bà vợ đâu ? Bà nó đâu ? Lẹ lên tôi bảo.
- Dạ ! tôi đây . Gì mà ông la như nhà cháy.
- Kỳ này chúng nó gửi chỉ có chín trăm đô ,so với mọi khi giảm mất gần nửa,có lẽ các con làm ăn ngày càng khó hay sao ?Lão Trưởng hạ giọng.
- Bấy nhiêu đó cũng bằng người ta làm cả năm hai sào ruộng lúa , hơn nữa ông tích luỹ nhiều rồi, gửi ngân hàng tiêu cả đời cũng không hết, có gì phải phàn nàn .
- Bà biết gì ! Thời buổi bây giờ tiêu pha nhiều thứ . Ăn nhậu ,bạn bè ,nhơn nghĩa , đôi khi còn phải vui vẻ hát hò tí đỉnh.Còn sức còn chơi để đến khi lực kiệt, hơi tàn đứng nhìn thấy tiếc. Thế tiền núi xài cũng hết.
- Thôi đi ông ! già còn mất nết ,người ta cười cho thúi mũi. Bà vợ nhăn nhó bỏ vào nhà làm lão Trưởng cụt hứng…
*******************

Gần một giờ sáng lão Trưởng vẫn bặt âm vô tín . Bà vợ nằm nhà trằn trọc, lo lắng không tài nào ngủ được . Không hiểu ông Trưởng ăn nhậu,chơi bời , đàn đúm ở đâu nhỉ ? Hay là say quá bẹp gí nhà nào rồi .Bà ta dậy bật đèn , đi lại quanh quẩn ,mở cửa trông chừng , sau đó đóng cửa tắt đèn ngủ tiếp . Chưa kịp ngả lưng xuống giường, tiếng xe máy đỗ xịch trước cổng nhà . Tiếng chó sủa dồn dập rinh cả xóm . Hai người phụ nữ một cầm lái , một đỡ lão Trưởng đầu ngẹo sang bên .
- Cộc ! Cộc ! Cộc ! bà Trưởng đâu mở của mau ? Mở mau .
- Tôi nghe rồi ! ra ngay đây.
Cánh cửa vừa hé hai người đàn bà xốc lão Trưởng đưa nhanh quẳng vào chiếc giường thở hơi lên .Bà vợ rụng rời tay chân khi nhìn thấy chồng miệng sùi bọt mép, người mềm nhũn ,mặt trắng bệch,da tái xanh không còn chút máu thều thào xin miếng nước ,bà run lên hoảng hốt:
- Ông nhà tôi làm sao thế này ? Các cô là ai ?
- Ông Trưởng già còn ham chơi gái ! Uống thuốc Viagera chơi dai quá bị truỵ tim , bà coi kêu bác sĩ chạy chữa cho lão , nếu để lâu thì toi mạng . Chúng tôi đi đây ! Hai người đàn bà đối đáp nhát gừng như búa bổ ,dông thẳng .
Nghe nói đến chơi gái, mụ vợ điên tiết giậm chân thình thịch, nhưng tình cảnh này phải cứu người trước đã . Bà nén lòng bấm bụng chạy sang hàng xóm nhờ đứa cháu gái tức tốc mời cô y sĩ . Cũng may , chích mũi thuốc trợ tim kịp thời lão Truởng mới tai qua nạn khỏi . Lão nằm liệt giưòng đến năm ngày toàn húp cháo gà . Có mấy ông bạn tri kỷ đến thăm thì thầm to nhỏ,bà vợ lắng tai nghe được. Hoá ra lão rửng mỡ đến quán con Hạnh, xóm giữa goá chồng truỵ lạc. Mớ hỗn họp goá chồng tập trung ăn chơi sung sức, đám trẻ còn tháo chạy ra trò huống hồ lão Trưởng đã gần bảy mươi tuổi uống thuốc kích dục sức nào chịu nổi . Quần quật với cô Lưu đâu chừng một giờ thì ngất xỉu .Mẹ kiếp ! chúng nó còn chút lương tâm ,tình người đưa đến nơi về đến chốn ,nếu gặp kẻ xấu thả chốn đồng hoang có nước chầu trời, bố ai biết.
Sự kiện chơi gái suýt chết lan nhanh đến khắp hang cùng ngõ hẻm . Lão Truởng xấu hổ không dám ra đưòng, sợ gặp người quen . Đêm lại mơ toàn ác mộng . Quái lạ ! lão thấy mình chết đi sống lại nhiều lần. Mà chết toàn chết ngồi nơi rừng lá , bị cò ỉa đầy đầu , chắc là điềm gở . Bà vợ chịu hết xiết, nổi đình,nổi đám khẩu chiến với lão tanh bành xúi quách ,lão biết mình sai rút lui ở ẩn .
Lão Trưởng đổi tính, đâm ra sợ chết, sợ đến nỗi ai thấy cũng biết . Lão nghĩ tiền nhiều để làm gì ? Mỗi sáng ngồi uống trà, hút thuốc lá một mình, lão thở dài ủ rũ đi lại chậm chạp, nhụt chí . Vợ thấy lão suy sụp tinh thần nên động viên ráng sống hưởng thụ,lão lại vô cớ nổi cáu,la ó…
Sợ chết ! Ăn không ngon ngủ không yên, sinh ra bệnh tật, cuối cùng lão cũng thông suốt nghiệm ra, đằng nào cũng phải chết .Mà chết cũng như sống, phải có mồ yên, mả đẹp. Một hôm ngẫu hứng đầy dự định, lão Trưởng chống gậy về phía nghĩa địa Gò Rừng thưởng ngoạn ,ngắm nghía khu đất còn bỏ trống chấm một vị trí làm nơi yên nghỉ cõi âm . Từ đó chiều nào lão cũng đi đi về về,vợ hỏi lão đếch thèm trả lời . Đêm lại đi ,lão đến nhà ông bảy Mẫm thợ xây dựng, đưa trước năm triệu đồng dặn dò bí mật…
Có tiền xong tất. Chỉ cần một tuần có lẻ ,cha con ông bảy Mẫm bàn giao cho lão Trưởng chiếc huyệt gió đúng theo đơn đặt hàng không một ai hay biết. Thuở đời từ cổ chí kim người ta xây mộ gió bên cạnh mộ người đã chết,chứ ai đi xây huyệt gió bao giờ. Đằng này lão Trưởng vợ chồng đang sống khoẻ như trâu, nghe tên thầy bói mù nào giở chứng khác người làm huyệt gió. Huyệt gió xây dựng hoành tráng . Lòng huyệt xây gạch,cimen , lát gạch hoa bóng loáng . Lão Trưởng rờ rẫm từng vị trí ,bước xuống nằm dài ướm thử . Nền gạch mát rượi , nằm lâu thấy lạnh sống lưng . Lão mua tấm phên tre tủ lên, nguỵ trang tránh trẻ chăn bò quấy phá . Thi thoảng lão đến thăm huyệt, tìm cảm giác .Cảm giác của người chết . Hồ đồ ! chưa chết sao biết, lão mường tượng đủ điều…
*********************
Chiều qua lão chín Liêm da cam vỡ mạch máu não sau chầu nhậu rượu đế quất cần câu với Hai Thủ . Không bà con ,Không gia đình, không người thân thích thuộc loạ tứ cố vô thân ,chín Liêm nằm xuống thanh thản, là niềm vinh dự của người đời bỡi lão là con sâu rượu . Tàn chiến tranh ,chất độc da cam ngấm vào xương thịt hành hạ triền miên sống chỉ khổ thân .
Đêm ! Không kèn, không trống, không chính quyền, không cần làng xóm Hai Thủ nửa tỉnh , nửa say vác Chín Liêm đi xiêu vẹo hướng Gò Rừng , cầm theo chiếc xẻn .Tính Hai Thủ là thế, chả thích làm phiền đến ai. Hì hục mãi cũng qua khỏi hàng tre, đùng cái lão Thủ lọt ủm xuống huyệt gió của lão Trưởng. Xác chín Liêm đổ nhoài vắt ngang bờ đất. Hai Thủ quờ quạng, sờ soạng chiếc huyệt lè nhè : Ai đào hầm để bẩy người chắc ? Mẹ ! Tụi trẻ chăn bò như qua quỷ . Ờ mà sao hầm như huyệt nhỉ ? Căng mắt qua ánh sáng lờ mờ Hai Thủ reo lên . Số ông sướng rồi ông Liêm ơi ! Ông nằm đây tuy không có quan tài ,nhưng chiếc huyệt này sạch đẹp,khang trang lắm . Đưa xác ông Liêm xuống nằm ngay ngắn, Hai Thủ vuốt mặt già Liêm , sửa chiếc áo đầy mồ hôi, loang lổ nhăn nheo trên người . Nợ trần ai đã trả dứt. Tội nghiệp !Khi còn sống bạn bè,chiến hữu cũng có dăm đứa ,vậy mà khi lìa trần chỉ có một người đi chôn ông . Hai Thủ chần chừ nâng lên hạ xuống chiếc xẻn hồi lâu mới lấp đất. Vừa lấp vừa khóc sụt sùi ,than thở vĩnh biệt người bạn tri kỷ nát rượu. Khóc chán chê mũi dãi chảy tèm lem, lão Thủ mỏi quá ngủ gật bên thành huyệt đến sáng.
Mờ đất Hai Thủ sực tỉnh , huyệt lấp mới non nửa ông giật mình vùng dậy hì hục lấp tiếp. Mặt trời ló dạng ,công việc cũng hườm hườm , ông Thủ ngồi nghỉ giải lao thì lão Trưởng xuất hiện kêu trời, trách đất :
- Thôi chết tôi rồi ông Thủ ơi ! Sao ông nỡ lòng nào lấp cái huyệt gió mà tôi đã bỏ tiền xây dựng chí ít cũng hết mười hai triệu đồng. Ông có biết nơi đây là nơi yên nghỉ của tôi không . Lão ta khóc nức nở, ngon lành, khóc như cha chết.
- Hai Thủ tỉnh queo lấp liếp : Tôi đâu có biết huyệt gió ông làm , Buồn ngủ gặp chiếu manh đêm qua mò mẫm tưởng sụp hố suýt gãy chân , nhưng mà ai đâu rảnh đi lấp không ! Xác già Liêm nằm dưới đó.
- Sao ? Ông nói sao ? Già Liêm nằm dưới ? Đang mếu máo lão Trưởng nghe nói im bặt, trố mắt xông tới nắm cổ áo Hai Thủ bặm trợn :
- Ông đào đất lên ngay, đưa già Liêm chôn nơi khác nếu không tôi xé xác ông ra trăm mảnh.
- Hung dữ ! hung dữ ! Nghĩa tử nghĩa tận không lẽ chôn người ta rồi đào mồ lên coi sao đặng . Hai Thủ gỡ tay lão Trưởng thụt lùi .
- Không chẵn lẻ gì cả ! Quân khốn nạn có đào không thì bảo . Lão Trưởng quơ vội chiếc xẻn lao vào Hai Thủ quyết chiến . Núng thế cùng đường già Thủ năn nỉ :
- Thôi tôi xin ông ! ông Trưởng ! Dù sao đi nữa ông và già Liêm cũng là bạn chiến đấu mấy mươi năm , tiếc làm gì cái huyệt. Coi như ông tặng người ta làm phúc để được sống lâu . Hơn nữa ông Liêm cả đời nghèo khó khi chết chả mặc quan tài nằm cái huyệt của ông cho ấm áp,đỡ lạnh.
- Không !Tôi sắp chết đến nơi rồi ,mà chết phải có huyệt đàng hoàng. Đừng năn nỉ vô ích. Ủa ! Ông bị bệnh ung thư giai đoạn cuối ? Không ! Bị bệnh đàng dưới .Lời ngon ,tiếng ngọt nói mãi chẳng đổ lão Trưởng,Hai Thủ nổi cáu :
- Thiên địa thần linh chứng giám ! Ông có giỏi đào đi , tôi không đào . Bớ bà con ơi ,làng xóm ơi ông Trưởng bắt tôi đào mồ cuốc mả đây này.
Nghe tiếng la một người đến , hai người… mười người đến ,cả làng đến ,chính quyền thôn đến .Hiếu kỳ, họ bao vây chật cứng khu đất, xung quanh ngôi mộ già Liêm. Cuộc hội ngộ chưa từng thấy ở làng . Một ma trận tranh cãi nảy lửa không có điểm dừng . Người nói ra, kẻ nói vào ,trẻ em chen lấn xô đẩy . Hai Thủ và lão Trưởng đối mặt gầm gừ như hai con Hổ chuẩn bị vồ mồi . Lão Trưởng rên rỉ kể rõ sự tình yêu cầu chính quyền giải quyết, trả lại huyệt gió cho ông ,tiền của bỏ ra bị người ta lấy, xa xót,tiết đứt ruột . Hai Thủ tố cáo già Trưởng chiếm đất xây huyệt trái phép . Người có chức trách ở thôn bó tay đứng nhìn bất lực . Biến cố khôn lường ngoài sức tưởng tượng , lại thêm chính quyền xã ,ở đâu có cả đại diện toà án , công an , hội cựu chiến binh, mặt trận tổ quốc cấp Huyện lù lù xuất hiện đi bằng xe ôtô ! Vô phúc, kẻ nào miệng ăn mấm muối,lẻo mép báo họ đến chi không biết . Âm thanh bùng nổ .Già Liêm chết làng xóm, bà con lo, cớ sao Hai Thủ tự ý chôn là vi phạm pháp luật . Lão Trưởng dư tiền chơi ngông , muốn xây huyệt gió phải xin phép địa phương , tự ý làm cũng vi phạm pháp luật . Lời qua tiếng lại nhức óc , Hai Thủ giơ tay :
- Nếu các người coi việc tôi chôn cất ông Liêm là vi phạm pháp luật, tôi xin trả lại cái xác cho chính quyền và bà con lo liệu, hậu sự. Nói xong ông Thủ cầm xẻn xúc đất trong huyệt đổ ra ngoài, lòng đớn đau như cắt .Bác Trưởng thôn thấy thế nóng nảy nhào vô giựt xẻn thét :
- Pháp luật ! Pháp luật cái con khỉ .Ở đây tình làng nghĩa xóm trên hết. Người chết cũng đã chết rồi . Chôn cũng đã chôn rồi , ai giỏi đào cái xác thối ông Liêm lên đi ? Còn ông Trưởng muốn đòi lại cái huyệt ngã ngửa ra chết xuống âm phủ mà đòi già Liêm ,sao lại tranh chấp đòi Hai Thủ ! Ông Thủ vì tình,vì nghĩa với bạn như thế là trọn vẹn đôi đường ,chứ có chiếm huyệt ông đâu …
Mặt trời càng lên cao sức nóng càng lan toả, hầm hập. Ai cũng đổ mồ hôi nhớt . Đám đại diện chính quyền, đoàn thể các cấp tụ lại riêng nhóm bàn bạc, tìm cách tháo gỡ. Tháo gỡ sao được ! Vụ việc này tìm mãi trong luật pháp,hương ước,lệ làng chả có điều nào giải quyết . Bây giờ tính sao?
Già Thủ và lão Trưởng thấm mệt ngồi bệt xuống đất nghỉ tạm .Bỗng đâu có một người đàn bà hớt hải vẹt đám đông lao vào nắm áo lão Trưởng dằn xé, tru tréo, kể lể :
- Ông Trưởng ơi là ông Trưởng ! Ông còn sống sờ sờ kia xây huyệt gió để làm gì ? Hay là ông bị ma ám dẫn đến lú lẫn . Có muốn chết cũng từ từ vài năm nữa hẳn chết .Ông đang sung sức lắm kia mà ! Tiền có thừa đi đóng góp xây nhà tình nghĩa cho bà con nghèo, đừng làm những chuyện vô bổ nghịch đời .Ông nhìn thiên hạ thử coi ! Gái , huyệt gió . Xấu hổ quá ! xấu hổ quá . Còn ngồi đó làm gì nữa về đi ,về đi cho tôi nhờ, hay còn tiết cái huyệt ?
Lão Trưởng tiu nghỉu , mặt méo xệch đứng dậy phủi đít ra về ,bà con vỗ tay hoan hô vỡ cả trời xanh ,chính quyền,đoàn thể thở phào nhẹ nhõm, êm thấm lên xe .Vợ lão Trưởng chắp tay trước mộ già Liêm khấn vái tạ lỗi . Sống khôn chết thiêng, mọi người có mặt, im bặt lần lượt kéo nhau tứ tảng . Hai Thủ và một số người đắp thêm phần đất mộ già Liêm cao lên ,thi thoảng nhìn theo lão Trưởng , bóng ông Trưởng liêu xiêu đổ dài theo ánh nắng chiều nhạt nhoà xa lắc, Già Thủ thầm nghĩ : không biết khi nào lão Trưởng sắp chết lại đi làm huyệt gió ./.

Không có nhận xét nào: