8 thg 12, 2008

VÀNG HỜI


Vườn Thổ Bàng mồ mả người Chiêm Thành xây cất bằng vôi, cách đây hơn năm trăm năm, đã cũ kỹ rêu phong, xám xịt. Những kẻ tìm vàng, đào bới lật tung tứ phía . Nhiều phiến đá trơ chỏng gọng, lòi lõm sù sì , đụng đâu vỡ vụn tới đó . Chỉ toàn cát và thứ bột trắng như bột mì múc, khét lẹt. Thiếu tá Quyền rảo bước . Khu vườn rộng hơn bốn héc ta hầu hết giờ trở thành đất màu. Nông dân trồng khoai, bắp, đậu…Phía tây vườn có khoảnh đất chừng non mẫu , bốn bên tre dày bao bọc. Bên trong toàn mộ và mộ. Đủ mọi hình dạng , không có thứ gì khác. Mấy ngày qua tin đồn tới tấp,dồn dập. Đêm đêm lửa cháy đỏ trời . Tiếng la hét cùng đoàn kỵ binh giáo gươm rầm rập, vó ngựa tung cát bụi mịt mù .Có người còn cho rằng, âm hồn cát đẳng vùng dậy để trừng trị lũ đạo tặc chuyên đào mồ cuốc mả.Quyền đi dọc hàng tre, luồn lách các hầm hố. Anh xem xét từng vị trí. Nhiều mẫu thuốc lá , vỏ chai nước khoáng rơi vãi . Hình như có ngôi mộ mới bị đào. Dấu đất còn nguyên, in hằng vết dép. Quyền rút sổ tay ghi ghi , chép chép…
Đêm tối như bưng , ngửa bàn tay không thấy. Quyền cùng Thám trưởng công an xã quay lại khu nghĩa địa Thổ Bàng tìm hiểu, làm rõ nội tình theo nguồn tin thất thiệt.Gió rít xào xạt, hàng tre kẽo kẹt liên hồi, Thám thuộc loại gan lì cũng phải rợn tóc gáy .Quyền chọn khu trung tâm ngồi phục, quan sát nhiều mặt. Anh bấm đồng hồ đeo tay, đã quá mười giờ đêm. Âm thanh của gió , tiếng côn trùng réo rắt, nỉ non . Quyền, Thám tựa lưng vào thành mộ,duỗi thẳng chân cho đỡ mỏi. Trời càng khuya càng mát lạnh . Mắt Thám híp lại ,cơn buồn ngủ từ từ kéo đến . Quyền căng mắt xoa mặt, nhìn xa . Thình lình đốm lửa từ dưới đất bắn lên cháy sáng, tắt ngấm . Nhiều đốm lửa phụt phụt bay ngang, là là .Chân lông trên người Quyền dựng đứng . Anh thầm thốt “ ma trơi ”? Tự lúc nào Thám cũng đang trố mắt, hả họng dõi theo từng đốm lửa . Họ im lặng rút súng ngắn, mở khoá an toàn . Phút chốc bầu trời chỉ còn những đốm sao xa lắc, nhấp nháy. Thám thở phào . Quyền lấy chai nước tợp một ít, rồi đổ vào lòng bàn tay rửa mặt. Thám thì thầm với Quyền về sự kiện “ma trơi”. Hình như trong tâm khảm ai cũng tự trấn an mình . Họ đứng lên ngồi xuống suy nghĩ , gió vẫn rít từng cơn. Thêm giờ nữa trôi đi , tiếng Thám ngáy đều .Quyền ngáp dài chống chọi lại cơn buồn ngủ . Từ phía đông nhiều đốm sáng màu vàng di chuyển, anh dụi mắt đếm . Các linh vật đến gần, toả sáng vàng rực. Mỗi vật to tròn bằng quả cau , di động đẹp quá .Anh đếm! Cả thảy có mười chín con, dàn hàng ngang len lỏi trên mặt đất. Quyền rùng mình nghĩ về truyền thuyết ông nội kể, giờ tận mắt chứng kiến, anh ngạc nhiên lẩm nhẩm “ vàng Hời sống đi ăn đêm ”. Chôn chân tại chỗ không nhúc nhích . Từ sững sờ kinh ngạc, chuyển sang trạng thái lo âu, bấn loạn tư tưởng. Thần kinh Quyền lên dây cót, tỉnh hẳn . Vàng sống di chuyển càng lúc, càng gần. Làm sao bây giờ ? Làm sao để tóm được chúng . Ông nội mình nói “ muốn bắt vàng đi ăn đêm phải có lửa và rượu ”. Chỉ cần động “ con vàng ” sẽ biến mất ngay . Hai mươi mét ! Mười mét ! Bảy mét . Ồ ! Con vàng rõ quá . Hình thù như một khối cầu . Ánh sáng hào quang bao phủ . Đâu có thấy đầu, chân , sao di chuyển được ? Quái lạ ! Quyền dùng chân khều Thám nhè nhẹ . Đang cơn ngái ngủ ! Thám ú ớ giật mình nhỏm dậy miệng lầm bầm : Chuyện gì vậy anh ? Mười chín đốm sáng đang ung dung tiến về phía Quyền , âm thanh của Thám phát ra không đáng kể ,nhưng lập tức chúng phát hiện lùi lại bắn ra xa, nhanh không thể tưởng . Nháy mắt chỉ còn những đốm lửa mờ, biến mất vào đêm đen vô tận. Quyền chắp hít : Tiếc thật ! Tiếc thật . Thám ngơ ngác chẳng hiểu mô tê …
Chưa đầy tối, đêm diễn ra hai sự kiện làm rúng động tâm can. Vùng đất người Chiêm Thành xưa sinh sống để lại huyền thoại, bí hiểm đầy rẫy quỷ ma. Quyền vô thần, giờ mắt thấy, tai nghe anh lắc đầu .Chưa có khoa học nào chứng minh, phản biện ? Thôi ráng chờ qua đêm, mai tính tiếp. Quyền cùng Thám ngả lưng dõi theo từng khu vực hiện trường. Gần ba giờ sáng, âm thanh thình thịch đâu đó văng vẳng, vọng lại rất gần. Những ảo ảnh loáng thoáng, chập chờn, lúc ẩn, lúc hiện . Quyền huých cùi chỏ vào Thám hướng mắt nơi phát ra tiếng động. Hai anh nâng họng súng, nằm dài trườn nhẹ về phía bóng đen . Đùng !!! tiếng nổ xé màng đêm. Quyền bật dậy hét lớn : Tất cả đứng im ! Không gian vẫn im lặng như tờ.Các bóng đen biến mất. Vạn vật chìm sâu trong vùng tối, đen ngòm . Quyền , Thám kinh hoảng lùi lại củng cố tinh thần , hai anh lặng lẽ rút …
Vật vờ mắt cay xè, sau gần đêm thức trắng Quyền dậy muộn hơn mọi khi . Mới vừa đánh răng rửa mặt, Thám vào ngôi nhà nơi Quyền đang nghỉ , gấp gáp:
- Anh Quyền ! Chuyện hệ trọng. Bác chín Cần xóm đồng, mới vừa chết thêm cô con gái mười sáu tuổi . Thân xác lạ lắm . Anh đến thử xem sao ?
- Thế có tìm hiểu nguyên nhân chưa ? Quyền vừa nói vừa thay quần áo.
- Báo cáo anh ! Hai cô gái chết bằng thứ bệnh lạ . Không đau ốm, bệnh tật, bỗng nhiên lăn đùng tắt thở . Nghe đâu sự kiện diễn ra, kể từ ngày ông chín Cần nhặt ché vàng Hời ở vườn Thổ Bàng.
- Nguy rồi ! Quyền chặc lưỡi . Hai cô gái có khi bị trúng độc cũng nên. Thôi chúng ta đi.
Bước vào thềm sân,tang gia bối rối. Người làng đến chia buồn đông nghẹt. Tiếng khóc não nề, day dứt, kể lể của bác chín gái. Quyền nghe cảm thấy động lòng .Anh chào mọi người đến bên xác chết .Mặt cô gái tươi nguyên như nằm ngủ . Môi thâm tím . Hai bàn tay có nhiều chấm li ti đỏ đen . Quyền gọi Thám nói nhỏ, cho phép anh gặp riêng bác Chín Cần . Thám bố trí Quyền sang nhà bên để cuộc đối thoại kín đáo. Anh làm nhiệm vụ cảnh giới, tuy nhiên mới đặt vấn đề với bác chín về việc được vàng ,Quyền bị phủ đầu ngay :
- Ai nói với chú là tôi nhặt được vàng !Vàng mắt thì có. Con tôi chết do trúng phải tà thuật yêu ma gì đó, thiên hạ lắm lời .Thôi tôi phải lo hậu sự,chú đừng làm phiền gia đình .
Quyền chưng hửng quay ra , dò hỏi chung quanh . Kẻ nói ra người nói vào. Thêu dệt đủ điều . Có chàng thanh niên cùng xóm khẳng định : Ngày hôm đó bác chín đang cày đất bỗng nhiên nửa buổi tháo bò về sớm . Con gái bác vác bao tải ung dung ra về tôi thấy rất rõ. Chẳng phải là ché vàng sao ? Hơn nữa sau khi con gái đầu chết, bác chín gái la ó, than khóc rùm ben hàng xóm ai mà không biết.
- Như vậy đã rõ ! Quyền khẳng định với các đồng chí lãnh đạo chính quyền địa phương .Hai con gái bác chín chết do trúng phải một loại độc, không màu không mùi từ trong hũ vàng . Đây là chất độc người Trung Quốc quen gọi là “ tứ bách độc vô không ”. Độc không màu, không mùi, được chiết xuất lấy từ tuyến nước bọt của các loài như : rắn hổ mang xanh , cóc tía , nhện độc đen , rết càng đỏ . Phải thừa nhận,công nghệ dùng độc của người cổ Chiêm Thành đạt đến trình độ siêu đẳng . Độc này chỉ cần chạm vào hoặc hít phải sẽ từ từ đi vào lục phủ ngũ tạng . Độ chừng năm đến bảy ngày vô phương cứu chữa . Chỉ có người chế tác mới có cách giải bằng một phương pháp bí truyền .Thế mới biết người chết rồi cũng không cho phép ai đụng đến tài sản của họ. Quyền yêu cầu Thám bằng mọi giá, phải cử người theo dõi di biến động của gia đình bác chín . Nếu không, tiếp tục tiếp xúc ché vàng sẽ còn có kẻ chết.Chọn người có uy tín, gặp gỡ, vận động, giải thích bác chín nên cảnh giác, ham vàng sẽ không toàn tính mạng…
Năm ngày sau thiếu tá Quyền trở lại , hay tin bác chín Cần gần đất, xa trời . Anh dậm chân , ôm đầu trách cứ . Thám nhăn nhó, phân bua tội nghiệp. Quyền một mình đến thăm ông chín khi trời đứng trưa . Ngồi bên mép giường, bác Cần thều thào, đứt quãng:
- Chú bỏ quá cho ! Thật tình mà nói, cũng vì tiếc của nên mới ra nông nỗi này.
- Bác thấy sức khoẻ trong người thế nào ? Quyền nhìn ông ta tiếc nuối.
-Yếu lắm rồi ! Chắc không qua khỏi .Chừng hai ngày nữa xuống lỗ .Bác chín phất tay ra hiệu Quyền cuối đầu đưa tai gần miệng, ông thì thầm điều gì đó. Anh nhăn nheo vần trán, gật đầu lia lịa để bác yên tâm . Thăm hỏi độ nửa giờ, Quyền ra về với trạng thái phập phồng , ray rứt .Có còn cách nào để cứu bác chín ? Ông nhất quyết không đi bệnh viện ?
Sao lại có sự trùng hợp đến ngẫu nhiên ? Lời bác chín dặn, cái ché đựng một buồng cau vàng, mười chín trái chí ít cũng được hai ký . Chẳng lẽ mười chín con vàng ăn đêm, mình đã chứng kiến ? Quyền lại nổi da gà. Nhất định tối anh và Thám phải đem vàng về, nhưng bằng cách nào để khỏi trúng độc. Trên đường đi Quyền nghĩ nát óc. Anh tạt qua phòng làm việc công an xã . Nhát thấy anh, Thám vội vã chạy ra sân bắt tay trịnh trọng :
- Thưa anh ! Đêm qua bọn em tóm được hai tên đàn ông lạ mặt có nhiều nghi vấn, lẩn quẩn khu vường nhà bác chín. Bọn chúng khai người Chăm, ở huyện Ninh Phước – Ninh Thuận. Tìm người quen, lạc đường .Một người tên họ là Chế Năng, còn người kia là Chế Thạch .
- Giờ bọn họ ở đâu ? Quyền khẩn trương.
- Dạ ! bọn chúng đang ngồi trong phòng làm việc. Thám vừa đi vừa nói.
Như có linh tính mách bảo điều gì, anh trực tiếp gặp gỡ hai đối tượng. Quyền xuất hiện tươi cười niềm nở ,bắt tay giới thiệu , đi thẳng vào vấn đề đã dự định :
- Xin lỗi bạn Năng ,và Thạch ! Có phải hai bạn đến đây tìm vàng ?
- Đâu có ! Chúng tôi đi tìm người thân . Tên Năng trả lời vẻ lúng túng, miễn cưỡng .
- Đừng ngại ! Quyền cởi mở : Tôi biết các anh tìm vàng của tổ tiên để lại, nhưng không thể lần ra manh mối, vì dấu tích ngày xưa đâu còn nữa . Đúng không nào ?
- Biết không thể dấu , Chế Năng thò túi áo lấy tấm bản đồ thổ lộ : Thú thật với anh! Nửa tháng trời ròng rã, hai anh em tôi ngày lén lút, đêm rình mò nghĩa địa Thổ Bàng đào bới .Chả biết đám đất nào chôn dấu vàng .Đêm qua suýt bị ăn đạn của các anh. Theo di thư sơ đồ của nội tổ có một cây đa cổ thụ cao hơn hai mươi mét, tán lá rộng.Cứ đúng giờ tuất, tức năm giờ chiều, bóng của tàn cây đổ xuống đến đâu, thì vị trí chôn vàng ở đó. Giờ cây đã mất, vả lại nếu có còn sống, chưa chắc tìm đã ra, bỡi vì theo ước tính, cây càng ngày càng lớn, bóng đổ dài thêm . Đúng là đánh đố con cháu. Gần đây hay tin ông chín Cần được vàng, nhưng con chết ,anh em tôi dò la thì bị anh Thám phát hiện.
- Quyền cầm bức hoạ đồ, trải rộng lên bàn, lưỡng lự : Thật tình mà nói, vàng của tổ tiên các anh, ông Chín Cần đã đào được đang cất giữ, nhưng trúng độc. Nếu hai anh cứu được ông ấy, tôi sẽ chia cho một nửa.
Mọi người có mặt tại trụ sở Ủy ban, nghe Quyền nói ngẩn tò te, trố mắt. Riêng Chế Năng, Chế Thạch có vẻ không tin Quyền .Anh thuyết phục :
- Cứu người như cứu hoả, tôi lấy danh dự của người sĩ quan ANND sẽ giao đủ vàng cho các anh như lời hứa .
- Thôi được ! Chúng tôi tin anh, Chế Thạch khẳng khái . Giờ đến gấp nhà ông chín…
Bác chín Cần héo hắt, gầy sọp, dai tái xanh, như ngọn đèn treo trước gió. Thấy Quyền và hai người lạ bước vào, bác chín gái không kìm được nước mắt, bù lu bù loa :
- Chú Quyền ơi ! Hai người con ra đi, đau đớn tận tim gan, giờ tới ông nhà làm sao tôi sống nổi . Vàng ! Vàng !!! Cũng tại ché vàng . Có ăn được đâu, còn hại người .Chú có cách nào cứu giúp ?
- Bác bình tĩnh ! Quyền an ủi . Cháu đưa hai người đến cứu bác Cần đây.
Chế Thạch, Chế Năng lẳng lặng đến bên bác chín vạch mí mắt, xem mạch,thò túi áo lấy ra chiếc lọ đựng nước màu xanh, đổ một phần vào miệng bác, lắc đầu :
- Độc đã thấm vào tim, không biết thuốc có hiệu nghiệm được không ? Nửa ngày trôi qua cũng không thấy động tĩnh. Chế Thạch đổ thêm nửa lọ thuốc còn lại chờ đợi. Thêm ngày đêm nữa không có dấu hiệu khả quan, nhưng mạng sống được kéo dài . Chế Năng lắc đầu thông báo :
- Khó bảo toàn tính mạng, tôi phải về quê lấy thuốc, Chế Thạch ở đây săn sóc, ba ngày nữa tôi trở lại...
Cái chết bác chín được tính từng ngày, nhưng phải thừa nhận người Chăm họ giỏi, Chế Năng dẫn theo một người đàn ông lớn tuổi, ông ta đổ thuốc cho chín Cần, vừa ngậm miệng phun một loại lá gì đó chả ai biết, độ hai giờ sau, sắc mặt bác Chín hồng hào trở lại . Ông ta thở xì, mãn nguyện như trút gánh nặng hô to : Sống rồi !!!
Như lời hứa ! Đêm ,Quyền dẫn họ đi, đến địa điểm chôn ché vàng . Chế Năng, Chế Thạch bôi thuốc toàn thân, đào đất . Xung quang dùng bã mía khô đốt lửa. Người đàn ông già miệng lâm râm khẩn cầu.
- Choang ! Chiếc ché vỡ tung . Trong ánh lửa, vàng lóng lánh, loá sáng. Lão già kéo Quyền về phía đầu gió, ông mở chai thuốc tưới đều buồng cau, cầm cây lửa quơ qua quơ lại . Một luồng khói phụt lên khét lẹt khó ngửi. Ông ta hô to : Xong ! Hết độc.
Là tài sản quốc gia, nhưng đã hứa ,Quyền giao đúng một nửa cho anh em Năng, Thạch . Nửa còn lại anh chia đôi, thưởng cho gia đình bác Chín và nộp cho nhà nước. Quyền ở lại thêm ba đêm nữa đến vườn Thổ bàng kiểm tra thực địa. Anh không nghe, không thấy bóng dáng kỵ binh, giáo gươm, lửa cháy . Nhung lại gặp đám đạo tặc của làng lén lút đào mả , khi nghe tin ông Chín trúng vàng .Quyền lên đạn nổ súng cảnh cáo: Đoàng ! Đoàng !!! Bọn đạo tặc quẳng cuốc xẻng bỏ chạy như ong vỡ tổ...

Không có nhận xét nào: