30 thg 11, 2008

CUỘC PHIÊU LƯU TRONG KHO TÀNG CỔ TÍCH VIỆT NAM


TIẾP THEO KỲ NGÀY 24/11/2008

Đi chưa khỏi rừng “ Mẫu tử ” Thiên Vũ thấy bồn chồn trong người . Hình như linh cảm sắp có chuyện gì xảy ra. Chàng quanh quẩn khu vực Suối Tiên . Chim chóc thi đua hát những bài ca bất tận . Tiếng chim lạ gào thảm thiết nghe đến xót xa . Hít cô…Hít cô …hít cô . Thiên Vũ nghĩ ngợi bâng quơ đi tiếp . Chẳng chú ý đến con đường phía trước, chàng sụp xuống thung lũng đầy lúa chín, vàng rực. Dân tình tập trung thu hoạch đông vui tấp nập. Bỗng nhiên có người thiếu niên tay cầm cái câu liêm bằng sắt rượt chém một bà già trông đẫy đà nhưng mặt hơi nhợt nhạt, làm náo loạn cả đồng ruộng. Cậu ta chửi rủa đằng sau .Bà già chạy phía trước :
- Ta phải giết bà ! Đồ thối tha ham ăn , hốt uống .
- Ta xin cháu ! Năm xưa chỉ vì đói khổ, cô đã vô tâm dành hết miếng ăn đẩy cháu chết một cách tức tưởi . Một đời ăn năn ,sám hối cũng chưa hết tội lỗi .Nếu cháu thấy chưa thoả nỗi lòng cứ giết ta đi để hả cơn giận ,ta không chạy nữa đâu . Người cô ngồi phịch xuống bờ ruộng .
- Bà là bà cô tán tận lương tâm ! Tục ngữ có câu “một miếng khi đói bằng một gói khi no ”. Vậy mà có chén nước cháo gạo lỏng nhằm cứu tính mạng, bà cũng nuốt tuốt hỏi còn gì nghĩa nhân, ruột thịt ! Cậu thiếu niên hằn học.
Mọi người xúm lại nghe thằng cháu kể tội . Họ nguyền rủa ,đào bới bà cô thậm tệ . Không biết cậu ta kiếm được ở đâu chiếc chén đất đem đến dí miệng người cô nhắc chuyện : Hít đi cô ! Hít đi cô ,hít đi sẽ được mập béo,sung sướng . Người cháu dằng xé , ấn mạnh chiếc chén ,môi cô bật máu .Hai hàm răng đánh nhau lập cập . Thiên Vũ thoáng nghi ngờ tiếng chim hít cô mới nghe gần suối tiên . Không lẽ cô cháu trong câu chuyện “ sự tích chim hít cô ”? Chàng tươi cười chào các bác nông dân ,tiến đến ý định giật chiếc chén trên tay cậu thiếu niên ,nếu để lâu bà già chết mất . Không ngờ mới bước vài bước, cậu thiếu niên quẳng câu liêm biến thành chim đuôi dài ,lông màu xanh nâu vụt bay lên không trung kéo giọng giận dỗi, tức tối vang cả cánh đồng : Hít cô !!! Hít cô !!! Hít cô . Thiên Vũ nghĩ thương một đời đói khát ,hận thù , không thể để mất cậu ta . Chàng lao theo vung túi càn khôn ,quay ngược lại giáo huấn người cô :
- Bà thấy đấy ! Loại ruột rà tình thâm như đứa cháu mà cũng không tha thứ cho nhân cách ,đạo đức của bà,chứng tỏ bà là loại người vứt đi . Tiếng đời mãi mãi không bao giờ rửa sạch . Bà coi ngôi chùa nào đó xin vào quy y, sám hối , tại hạ phải đi đây . Xin chào tất cả …
****************************
Vùng ngoại ô trấn Thành Điêu nhà cửa san sát, sầm uất, kinh tế phát triển . Đời sống nhân dân ấm no , vô cùng phấn khởi .Bên trong thành có vị quan thanh liêm yêu dân như con ,công bằng chính trực . Tiếng lành đồn xa , ai ai cũng biết . Chẳng hiểu vì sao mấy bữa nay, gia đình nào có gái đẹp, trai tơ tuổi đôi mươi, cứ mỗi ngày mất tích một đứa . Dân tình hoang mang ,hoảng loạn . Không khí chết chóc bao trùm lên làng xóm . Trị huyện Thành Điêu cảm thấy bất an như ngồi trên đống lửa . Ông cùng đám lính giả dạng dân thường quyết tìm rõ nguyên nhân . Ra khỏi thành, lang thang về hướng tây. Quan huyện, nghe ngóng dò la tin tức . Hết ngày trôi đi chẳng nắm được tin gì . Trời tối, lỡ đường họ nhìn thấy phía trước có ánh đèn, quan huyện ra lệnh :
- Hãy vào xem nhà của ai xin nghỉ qua đêm ! Sáng mai đi tiếp.
- Thưa quan lớn đây không phải nhà dân , mà là miếu thờ Thạch Sanh ,linh thiêng lắm. Tên lính lệ quỳ mọp tấu .
- Ủa miếu này có từ bao giờ sao ta không biết ? Thôi vào xem thử !
Huyện lệnh bình tâm rảo bước.Ông vào cổng chính . Miếu chạm trổ rồng, phượng chấu đầu, uy nghi, tráng lệ . Vào sâu bên trong, bức hoạ chân dung Thạch Sạnh ở giữa phản chiếu ánh sáng của hàng nến bệ vệ, uy phong .Ngôi miếu nằm trên vùng đất rộng chừng non mẫu. Cây cổ thụ lâu năm to, cao vút tạo thành rừng . Lại có cả hai cây da chằn chịt rễ, tán lá rộng bao trùm gần hết ngôi miếu . Tần ngần hồi lâu Tri huyện quay ra hỏi lính :
- Thạch Sanh là vị Thành hoàng đời nào sao ta không rõ ?
- Bẩm lão gia ! Thạch Sanh không phải Thành hoàng . Nghe nói từ xa xưa lâu lắm rồi, ngài là vị tiều phu đốn củi, giỏ võ công đã ra tay nghĩa hiệp giết chết chằn tinh,giết luôn cả yêu quái đại bàng cứu Công chúa , cứu dân lành nên họ lập miếu thờ. Miếu này nguyên thuỷ miếu Chằn tinh . Kể từ lúc bị Thạch Sanh tiêu diệt . Dân làng đập phá hình yêu quái ,xây dựng lại miếu rộng rãi ,hoành tráng để tưởng nhớ công ơn Thạch Sanh .
- Tốt rồi ! Đêm nay ta ngủ tạm ở đây . Quan bộ đầu đâu ! Dọn sạch sẽ vuờn sân , trong ngoài, thay phiên nhau canh gác cẩn mật . Quan huyện ngả lưng xuống chiếc ghế đá tràng kỷ bên hông miếu vắt chân chữ ngũ thư giãn . Từng tên lính cũng chọn cho mình một chỗ nằm nghỉ xả hơi …
Nửa đêm ! Không khí oi nồng, bứt rức . Trời bỗng nhiên đổ mưa như trút . Mọi người đều dồn hết vào trong miếu . Mưa kéo dài nửa canh giờ tạnh hẳn . Lạ thay ! Truớc khi mưa , trời không làm giông gió. Vậy mà sau khi mưa dứt, trời lại nổi sấm chớp liên hồi . Từng vệt sáng dài xé màng đêm soi rõ mặt người , cộng với tiếng nổ đinh tai ,nhức óc . Họ mặc nhiên sắp xếp, ngủ tiếp…
- Đứng lại ! Đứng lại ! Các ngươi là ai , đêm hôm tăm tối vào đây có việc gì ? Hãy xưng danh tánh .Tên lính canh giơ chiếc giáo cản đường.
Giật thót bỡi tiếng ai hét lớn ! Đang mơ mơ màng màng , Tri huyện bật dậy như chiếc lò xo,dụi mắt hướng về phía sân . Hai công tử người cao to như nhau . Mình mặc áo thư sinh gạt giáo sấn tới . Nhìn kỹ ! Người thì vai mang kiếm ,còn người kia tay cầm chiếc búa, vai đeo cung tên bước đi hùng dũng . Tri huyện nhìn người cầm búa quen quá , ông với giọng :
- Đừng gây khó dễ ! Cho vào.
Sau câu nói của tri huyện, tên lính canh rút giáo. Họ ung dung tiến thẳng . Quan huyện bước ra thủ lễ :
- Tại hạ là Văn Điền tri huyện Thành Điêu . Xin chào nhị vị công tử .
- Ồ ! Chào tri huyện ! Không ngờ đêm nay gặp ngài ở đây, may quá ! Huynh đệ chúng tôi dự định sáng mai đến gặp ngài có chút việc . Xin tự giới thiệu tôi là Thạch Sanh , còn đệ đây là Võ Nghệ . Anh em kết nghĩa lâu ngày gặp lại chưa kịp hàn huyên ,thì trời mưa lớn quá tạt vào đây tạm nghỉ . Khi vào miếu lại thấy đông quan lính , chắc có chuyện gì hệ trọng nên huyện lệnh mới vi hành, nằm đất ?
Nhìn bức ảnh trên bệ thờ , rồi nhìn mặt Thạch Sanh. Đám lính bộ đầu và tri huyện vỡ lẽ, họ quỳ phục trước mặt hai chàng . Tri huyện khẩn khoản cuối xuống :
- Thưa phò mã ! Tại hạ không biết người xa giá đến địa phận của bỉ chức. Xin rộng lượng bỏ quá sự chậm trễ, nghinh đón .
- Thôi thôi ! Cứ gọi ta là tên tiều phu đốn củi, gọi phò mã làm gì nghe khách sáo. Thạch Sanh đỡ Tri huyện thẳng người .
- Lâu lắm rồi mới về thăm quê cha đất tổ ! Quận công cần sự giúp đỡ gì ở bỉ chức, cứ chỉ giáo, bổn quan chẳng từ nan.
- Từ đâù đến cuối , Võ Nghệ chẳng nói lời nào, nghe tri huyện phân bua chàng xen giữa : Chẳng dấu tri huyện ! Trên đường đi, huynh đệ chúng tôi nghe bà con làng xóm ca thán không hiểu vì sao gần đây trai tơ, gái đẹp liên tục bị mất tích có đúng vậy không ?
- Thì ra công tử và quận công quan tâm nỗi khổ của dân đen . Đây cũng chính là nỗi day dứt mấy ngày qua của bỉ chức. Ăn không ngon, ngủ không yên, dầm mưa dãi nắng chả nắm được sự tình gì để trấn an lòng dân . Thôi đêm đã khuya mời nhị vị danh gia ngủ chút lấy sức,sáng mai chúng ta bàn tiếp. Tri huyện nhường chỗ cho Thạch Sanh và Võ Nghệ , ông chọn vị trí khác.
Đã gần hết canh tư mà hai chàng quận công và cả tri huyện không tài ngủ được. Họ trằn trọc cựa mình ngáp dài . Vô tình ngọn gió thổi ngang, hàng nến tắt ngúm. Khu miếu tối đen như mực. Họ yên lặng lắng nghe . Âm thanh vọng lại rên rỉ, nỉ non ? Văng vẳng tiếng khóc . Hay là oan hồn hiện về ? Cũng chẳng phải , tiếng rầm rì pha lẫn, nhỏ đến cung bậc thì thầm .Thạch Sanh ,Võ Nghệ ,Văn Điền cùng căng mắt quan sát, nghe ngóng về phía có tiếng động phát ra. Ồ ! Hình như bên trong ngôi miếu ! Họ nhẹ nhàng rời bước êm ru như những chú mèo rình mồi . Văn Điền đốt đuốt đi trước. Hai chàng theo sau . Đám lính ngủ như chết . Hậu điện rộng mênh mông ,mùi ẩm mốc bốc lên ngột ngạt. Dừng lại bên ngoài căn phòng chốt chặt , kín như bưng . Thạch Sanh dùng búa khõ nhẹ, cửa bật mở . Hỡi ơi ! Hơn ba chục nam thanh ,nữ tú bị trói chặt chân tay nằm la liệt, đầu bù tóc rối, mặt mày hốc hác.Người chẳng ra người. Văn Điền rúng động toàn thân , đưa ngọn đuốt lên cao soi rõ từng gương mặt . Võ Nghệ dùng kiếm cởi trói . Họ quỳ phục cuối đầu tạ ơn, có người quỳ không vững , đói quá . Thạch Sanh thắc mắc :
- Các cô, cậu trình bày cho tại hạ biết cơ sự vì sao ra đến nông nỗi này ?
- Dạ thưa tam vị ân nhân ! Tất cả chúng con đều bị một chàng thanh niên tuấn tú , hễ gặp nơi đường vắng bị chàng ta phà hơi độc vào mặt ngất xỉu ,rồi đem đến đây. À ! Xin nói thêm được rõ : Trên cổ, hai tay hắn ta có đeo những chiếc vòng vàng óng ánh , sáng ngời.
- Hắn có hành hạ gì chưa ? Văn Điền chột dạ .
- Bẩm quan lớn chưa ạ ! Chỉ bị bỏ đói . Họ đồng thanh trả lời.
Thạch Sanh thầm nghĩ ,có khi Chằn tinh tái xuất trả thù ta chăng ? Bản tính của Chằn tinh bắt người làm nhục, ăn thịt . Sao người còn đó,chưa ra tay lý do gì ? Văn Điền gọi lính lấy lương thực dự trử cho đám thanh niên am tạm, trời sáng hẳn tính. Mờ đất Thạch Sanh , Võ Nghệ , Văn Điền tháp tùng đưa số nam thanh nữ tú trở về gia đình . Lính hàng dọc hai bên, ở giữa bọn họ được bảo vệ chu đáo, nghiêm ngặt . Trước có Thạch Sanh ,Võ Nghệ , sau có Văn Điền . Còn non nửa dặm đường mới tới làng Điêu Sơn ,họ dừng chân nghỉ dưới bóng râm bốn cây dầu đại lão. Bất thần một giọng cười quái gỡ ,the thé cùng lúc xuất hiện chàng niên từ lùm cây dầu nhảy xuống đối diện Thạch Sanh, cách nhau ba trượng .Đám nam thanh nữ tú hoảng sợ , miệng ú ớ : - Yêu quái ! Yêu quái ! Chính hắn đã bắt chúng tôi . Giết đi ! Giết đi tam vị ân nhân...

Không có nhận xét nào: