
TIẾP THEO KỲ TRƯỚC
Bụng đói cồn cào sủi bọt .Thiên Vũ ngó quanh quất có quán ăn nào không ? Chỉ toàn là đồng không mông quạnh. Lại thêm một cánh rừng chặn lối ,chàng phải dùng phép “ hiệu ảnh vô hình ” lao như tên bắn. Độ gần tối thì gặp xóm nghèo nhà rải rát, lưa thưa . Bên bìa rừng, một chiếc quán tềnh toàng xuất hiện . Thiên Vũ bước vào . Bên trong đã có khách . Chiếc bàn ăn ngồi sẵn bảy người .Bác tiều phu, bác sãi ,anh thợ nài voi và bốn nhà sư rôm rả .Thiên Vũ chọn chiếc bàn cạnh kề, kêu tô mì, chai rượu đánh chén . Chàng lắng nghe :
- Bác tiều kể lể : Thú thật với bốn thầy ngày trước cũng chỉ vì ham cái tổ ong mật,dẫn đến các thầy chết tức tưởi ,tôi thấy áy náy ,tội lỗi quá . Anh thợ nài voi đế thêm : Đúng là bọn tôi có lỗi ! Xin các nhà sư bỏ quá cho.
- Một nhà sư đại diện đứng lên từ tốn : Cứu người như cứu hoả ,do chúng tôi không có biện pháp tốt, mới dẫn đến tai hoạ vào thân .Các người đâu có lỗi gì ! Mụ chủ quán đang bê tô cháo khói bốc nghi ngút chen vào chắp hít :
- Ngày ấy trở về thấy bốn xác nhà sư bên cạnh quán, lẽ ra phải báo quan . Nào ngờ tôi hồn vía lên mây sợ liên luỵ nên có lừa phỉnh bác Sãi chôn giúp, tôi hồ đồ quá thể . Xin bác Sãi rộng lượng. Nãy giờ ngồi im lặng nghe mụ chủ quán giã lã , bác sãi uống trót ly rượu phân trần :
- Chẳng ai có tội cả ! Chỉ qua tại số trời .
- Không ai có tội ! Ngoại trừ mình ngươi có tội với ta. Các mắt đổ dồn về hướng cữa nơi có tiếng phát ra .Chú tiểu cao lớn ,mình mặc áo nâu ,tay cầm thiền trượng giơ lên cao đập xuống đầu bác sãi với sức mạnh thần tốc.Quá bất ngờ với biến cố khôn lường,mọi người tản hồn dạt hai bên. Chiếc thiền trượng giáng xuống bàn ! Bùm ! Chiếc bàn gãy làm đôi, ly chén vỡ vụn bắn tung toé…
Chứng kiến từ đầu đến cuối cuộc đối thoại, Thiên Vũ mù tịt chẳng hiểu gì . Chàng khum xuống gầm bàn mở kính soi vạn vật .Chao ôi ! Những con người thật đáng thương . Họ đều xuất phát trong câu chuyện “ cái chết của bốn ông sư ”. Giờ họ tụ tập về đây để giải bày tâm sự. Chiếc thiền trượng nâng lên cao lần hai, đập xuống đầu bác sãi ,chú tiểu thét :
- Lão sãi ! Cái đêm định mệnh đó , ta chứng kiến từ đầu đến cuối ông chôn bốn nhà sư . Ta đại tiện trên cầu, đâu có ảnh hưởng gì đến ông . Sao ông lại đạp ta xuống sông chầu Hà bá . Thù này phải trả ta mới hả giận.
- Oan trái ! Oan trái ! Ta có tội với chú . Cứ nghĩ sau bốn lần chôn xác xong rồi mà oan hồn vẫn hiện về,Khi qua cầu ta nổi nóng mới đạp cho bõ ghét, nào ngờ lại đạp nhầm chú tiểu . Cứ trừng trị ta đi ! Ta chấp nhận . Bác sãi chờ chết . Bỗng từ xa vọng lại tiếng vó ngựa rầm rập. Một đám quan binh gươm đao tua tủa, đèn đuốt sáng ngời bao vây chiếc quán . Chú tiểu hậm hực ngừng tay .Tên quan phụ mẫu hô hoán :
- Có người tố giác ! Kẻ giết người và đồng bọn đang ẩn náu nơi đây, lục soát bắt hết đưa về huyện đường xét xử.
- Tôi làm chứng, ở đây không có ai là kẻ giết người . Chỉ có bác sãi năm xưa do vô ý gây chết chú tiểu ,nhưng tôi có cách trị tội không cần đến quan binh . Thiên Vũ tỉnh bơ đứng dậy ngăn cản .
- Ngươi là ai ?Có biết luật lệ hay không sao dám can thiệp vào công việc của nha môn ! Tên quan phụ mẫu hống hách.
- Ta là Thiên sứ chuyên giải quyết chuyện thiên hạ, ngươi mở mắt to mà nhìn.
- Hô hô ! hô hô !!! Tên vô danh tiểu tốt nào tới đây còn tự xưng là thiên sứ . Lính đâu giết tên này cho ta. Quan phụ mẫu ra lệnh. Đám lính gươm đao hùng hổ bao vây Thiên Vũ vào giữa tấn công tới tấp. Thiên Vũ cầm chuôi kiếm đảo người . Bọn chúng lần lượt ngã nhào, gượng dậy tấn công tiếp. Chàng dùng tay nện những quả đấm thôi sơn ,từng tên hộc máu mồm ngã lai thần tướng bất tỉnh nhân sự. Tên quan phụ mẫu nhắm đường thất bại núng thế ,bèn bỏ lẻn hè sau quất ngựa truy phong, mặc cho đám lính lệ sống được thì sống tự tìm đường mò về . Thiên Vũ ân cần khẳng khái :
- Chuyện của các người nghe thật xót xa . Bốn nhà sư có muốn theo ta về “ Vương quốc tình yêu ”để an nhàn hưởng thụ ?
- Cám ơn Thiên sứ đã có lòng ! Kẻ tu hành đâu mưu cầu hạnh phúc gì lớn. Ở đâu cũng là kẻ chơn tu , chào tạm biệt chúng tôi đi đây . Bốn vị sư ông biến thành những chấm lửa đỏ biến mất vào trong đêm tối mịt mùng .
- Chú tiểu bước tới trịnh trọng : Chào Thiên sứ ! Hãy cho tôi đi cùng, bao năm sống vùng sông nước lạnh lắm . Giờ cần được đổi đời, kính mong người đoái hoài giúp đỡ. Thiên Vũ gật đầu, chàng phất tay cả bác sãi và chú tiểu bỗng dưng biến mất trước sự ngơ ngác của mụ chủ quán , bác tiều phu và anh nài voi…
Sương đêm thấm lạnh .Thiên Vũ bâng khuâng rời bước nghĩ thương cho dân tình khốn khó ,phải chịu bao kiếp tai ương . Càng về khuya bầu trời đầy sao nhấp nháy như dõi bước hành trình Thiên Vũ . Chàng đặt chân lên triền núi có tên gọi “ núi Bà Đen ”. Từ lòng đường chật hẹp khó đi ,có chàng trai vai đeo thanh gươm,túi nải khẩn trương bách bộ . Thiên Vũ hồ hởi phi theo, chặn lối :
- Chào công tử ! Tại hạ cũng là khách bộ hành hơi quá đường đột , xin lượng thứ .
- Không sao ! Chào tráng sĩ ! Có việc gì tráng sĩ cần chỉ giáo . Chàng trai đáp lễ.
- Xin giới thiệu : Ta là Hùng Phi Thiên Vũ lãng tử giang hồ ! Còn bạn ?
- Tại hạ là Võ Nghệ học trò ở chùa Yên Phong cách đây mười dặm . Đêm nay đi “tiêu diệt Mãng xà ”ở núi Thiên Ma.
- Tiêu diệt xà tinh trừ hại cho dân. Nghĩa khí ! Nghĩa khí ! Cho tớ theo, cùng trợ giúp được chăng ? Thiên Vũ phấn khích.
- Loài yêu quái này tinh thông phép thuật, võ nghệ cao cường nguy hiểm lắm. Tôi không bảo vệ được tráng sĩ. Võ Nghệ chùng xuống lắc đầu.
- Việc gì phải ngại ! Sức dài vai rộng . Công tử đánh được tôi đánh được.
- Thế thì làm phiền tráng sĩ ! Xin mời . Chúng ta nhanh lên nếu không mang tội với các cô gái . Võ Nghệ cùng Hùng Phi Thiên Vũ thi triển kinh công phi nhanh về phía hang động . Chẳng mấy chốc hai người đặt chân trước một ngôi đền cổ kính, rêu phong, xung quanh cây cối mọc um tùm . Đi sâu vào đại điện, dân quanh vùng thờ cúng hoa quả , khói hương nghi ngút .Thiên Vũ lục lọi .Sau hậu điện có lối dẫn ra hang động. Căn phòng bên trái ngôi đền chất đầy xương trắng và đầu lâu, trông đến sởn gai óc . Phòng bên phải hơn chục cô gái đều là trang quốc sắc thiên hương,bị trói quặt chân tay. Có cô thút thít khóc mãi không thôi. Thấy có người các cô im bặt, dáo dác . Võ Nghệ lần lượt mở trói từng người . Thiên Vũ thầm nghĩ có lẽ đây là những cô gái đã bị cúng tế cho Mãng xà, nay tụ tập về đây chờ sự phán xét công bằng, chàng động lòng trắc trở :
- Chào các nàng tiểu thư ! Lâu nay các cô sống thế nào ? Mãng xà có còn hành hạ nữa không ?
- Cám ơn tráng sĩ ! Bọn chúng em tương đồng cảnh ngộ,nương tựa lẫn nhau mà sống, cũng không đến nỗi nào . Nhưng ông Mãng lúc nắng,lúc mưa . Lúc vui đùa cợt, lúc buồn hành hạ chúng em khổ sở đủ điều .
- Các cô có muốn về “ Vương quốc tình yêu ”hay không ?
- Dạ có ! Còn gì hạnh phúc cho bằng . Đấy ! Đấy ! Mãng xà sắp về rồi đấy .Họ im lặng lắng nghe. Võ Nghệ bước ra thềm , Thiên Vũ nép mình bên hông điện . Từ xa gió thổi rào rào, cây cối răng rắc, lá rụng tả tơi . Một vệt sáng xanh chói mắt, to dài ngoằn ngèo vút qua bức tường vụt tắc . Một người đàn ông đáp xuống sân nhẹ tựa lông rơi . Gương mặt gãy ,mắt to tròn , mũi hếch , râu dài tới rốn , đầu tóc dựng đứng ,chân đi hài cỏ . Chạm mặt Võ Nghệ nhận ra người quen , hắn ta nghiến răng ken két :
- Ta với ngươi có mối thù không đội trời chung ! Mảnh gươm mẻ còn nằm trong đầu, hành ta suốt cả một đời . Hôm nay ngươi trả cả vốn lẫn lãi.
- Hừ ! Yêu tinh Mãng ! Quen thói hung hăn. Ta trừng trị ngươi là hợp đạo lý . Bao năm rồi ngươi hành hạ ,làm nhục biết bao cô gái , chia cắt nhân duyên, dân tình khốn đốn . Ngươi chết đi lần nữa để khỏi tái sịnh . Mắt mãng xà đỏ lừ, trợn ngược . Hắn hạ thấp bộ tấn di chuyển công thế võ rắn . Võ Nghệ ung dung xoè tay công thế đại bàng tung cánh .Hai bên lao vào quần nhau túi bụi . Võ nghệ đập tay phải lên đầu yêu tinh bôm bốp. Chàng Mãng chẳng phải tay vừa, hắn trườn lên đá chân về phía sau,Võ Nghệ thất thế dính đòn . Đánh nhau độ chừng tám mươi hiệp, mãng xà càng đánh càng hung hãn . Võ Nghệ đuối sức bị chân phải chàng mãng đá trúng má trái ,mắt hoa lên nổ đom đóm lăn lộn mấy vòng .Mãng xà thừa thắng xông tới . Bí quá Võ Nghệ rút gươm chém sả trúng đùi mãng xà,cứu nguy tình thế khẩn cấp. Bị nhát gươm có tẩm độc, mãng xà hiện nguyên hình một con rắn lớn dài hơn hai trượng , mình vảy óng ánh, đầu to bằng cái chum , mắt to lòi như hai quả quít,phần gần đuôi bị nhát kiếm cắt ngang máu chảy ròng ròng . Mãng xà hả họng thở phì phì, phun nước bọt. Một mùi tanh tưởi xông lên đến tận mũi .Võ Nghệ bồi thêm nhát nữa. Yêu tinh đập đuôi phóng lên, nhào xuống toan nuốt Võ Nghệ ,chàng vung kiếm đánh đòn chí mạng ,chờ chết . Bỗng nhiên Mãng xà lùi lại, lùi lại như ai giật ngược về sau , mất hút .Võ Nghệ quăng gươm ngồi thở dốc. Thiên Vũ lộ diện bước ra vỗ tay tán thưởng :
- Khá khen ! Khá khen ! Một trang anh hào kiệt, võ nghệ cũng không đến nỗi nào, hèn chi năm xưa mãng xà chết dưới tay ngươi là phải . Nhưng lần này hắn mạnh hơn trước nhiều , nếu không có ta người đã mất mạng.
- Cám ơn Thiên Vũ đã ra tay cứu giúp !Võ Nghệ đan tay đa lễ rồi tiếp lời. Đúng là mãng xà mạnh hơn xưa gấp nhiều lần , nhưng bằng cách nào tráng sĩ thu thập được nó ?
- Có gì đâu ! Tất cả các cô gái và mãng xà đều nằm gọn trong chiếc túi của ta . Thôi chúng ta lên đường kiếm gì bỏ bụng trời sắp sáng rồi . Chưa kịp rời bước ,có hai người khách lù lù xuất hiện . Đó là Viên quan cai quản địa hạt và cô gái mặt ngâm đen nhưng trông rất xinh tay cầm giỏ thức ăn xôi, thịt ,bánh trái,hoa quả lỉnh kỉnh. Họ quỳ mọp trước mặt hai chàng . Võ Nghệ bối rối đỡ hai người dậy . Tên quan đến trước mặt Thiên Vũ khom lưng khúm núm :
- Dạ ! Bẩm thiên sứ . Bỉ chức năm xưa vì chút lòng tham, tranh công giết mãng xà của Võ Nghệ, dẫn đến tội trảm gia hình . Xấu hổ, đau đớn cả đời nay xin thiên sứ cho bỉ chức trở lại làm người lấy công chuộc tội.
- Thấy chưa ! Thiên Vũ ngán ngẩm . Người đời vẫn thường nói ,cái gì mình đổ mồ hôi công sức làm ra hưởng mới giá trị. Không làm , ăn tranh của người khác gọi là ăn giựt, rất bẩn và thối tha .Giờ hối hận cũng đã muộn . Thôi được ta hiểu tấm lòng thành của ngươi , ta thu nhận.Võ Nghệ nghe viên quan rầu rỉ kể kiếp tai ương do hắn tự tạo ra ,chàng đến vỗ vai động viên :
- Thôi ráng chịu khó ! Quay lại là bờ, ta thông cảm nỗi khổ của ngươi. Còn cô gái kia hình như ta gặp ở đâu rồi trông quen quá ! Nghe Võ Nghệ nhắc đến mình, cô gái bẽn lẽn , thỏ thẻ cười thưa chuyện :
- Thưa Võ công tử , quên thiếp rồi sao ? Thiếp là Lý Thị Thiên Hương năm xưa chàng đã cứu em thoát khỏi nanh vuốt mãng xà . Ơn này không bao giờ em trả hết. Nay có chút quà quê mùa xin biếu để tỏ tấm lòng thành.
- À ! Thì ra là thế . Khách sáo , khách sáo ! Ta nhận ,ta nhận . Bây giờ nàng sống thế nào ?
- Trở về thiếp chăm sóc bố mẹ già , đọc sách thánh hiền , ôn văn luyện võ . Ngày rằm lên chùa cầu kinh, niệm phật chúc phúc cho chàng tai qua nạn khỏi sống lâu . Ngày kia em một mình thơ thẩn trước tảng đá linh thiêng, có tên quan người Cao Miên và đám thuộc hạ rình rập bắt thiếp để chiếm đoạt làm vợ lẽ . Lúc đầu em đánh trả ,chiến đấu ngoan cường dần dà đuối sức sắp lọt vào cạm bẩy .Bất ngờ có chàng thanh niên tên Sĩ Triệt người cùng làng ra tay nghĩa hiệp, đánh bọn chúng không còn manh giáp giải cứu. Từ đó phát sinh tình cảm ,hai người yêu nhau thề non hẹn biển, bàn tính đến việc kết tóc se duyên . Cuối cùng duyên nợ bất thành . Sĩ Triệt tòng quân lên đường diệt giặc. Chàng ra đi, đi mãi không về . Mà thôi chuyện còn dài lắm mời hai công tử dùng tạm bữa sáng tiếp tục lên đường rồi thiếp kể tiếp.
Đánh chén no nê, người đầy sảng khoái với ban mai tinh khiết, sau một đêm dài thức trắng. Thiên Vũ ,Võ Nghệ khăn gói hành trang tiếp tục lên đường . Trước khi rời khỏi ngôi đền , Thiên Vũ rút gươm chỉ thiên, niệm thần chú . Nhiều tiếng nổ long trời lở đất,sấm dậy ầm ầm phút chốc ngôi đền chỉ còn bãi đất trống . Từ nay trên thế gian vĩnh viễn sẽ không còn đền thờ yêu quái mãng xà tinh. Họ cầm tay nhau cùng Thiên Hương ra lộ . Hai chàng trai mải mê hàn huyên, tâm sự . Võ Nghệ tấm tắc khen võ công của Thiên Vũ mãi không thôi . Trời đứng trưa đến ngả ba đường ,nhìn lại Thiên Hương biến đi đâu mất . Võ Nghệ bịn rin chia tay Thiên Vũ , hẹn ngày tái ngộ .
Chỉ còn một mình, Thiên Vũ rảo bước phía lùm cây có che bóng mát. Chàng ngồi nghỉ tạm trên phiến đá . Định ngả lưng cho đỡ mỏi ,thì từ phía đường trên triền núi vọng lại tiếng la thất thanh ,hoảng hốt .Một đám cướp mười tên cầm đao ruợt đuổi một cô gái chân yếu tay mềm . Thiên Vũ phi thân nép mình ở cuối đoạn đường lẩm nhẩm : Thiên Hương ! Cô gái mới gặp sáng nay . Nàng chạy bạt mạng ,như điên, bỗng trượt chân lao xuống hố . Thiên Vũ thò tay chụp cô gái ấn xuống ngồi phía sau lưng mình . Nàng hổn hển thủ thỉ :
- Đây là bọn cướp đã ruợt đuổi thiếp năm xưa, dẫn đến mất mạng . Nay nhờ có chàng thiếp được cứu sống .
- Bây giờ họ sống thế nào ? Thiên Vũ định phi thân ra nhưng lùi lại phân vân .
- Sau khi hại thiếp ! Bọn chúng đều chết thảm nơi rừng thiêng nước độc, oan hồn đói khổ một đời không nơi nương tựa . Thiên Vũ ! Chàng trị bọn chúng lần nữa cho nhớ ,rồi thu nhận cũng chẳng muộn. Đám cướp lao tới cười hô hố . Thiên Vũ cười nhạt xuất hiện như vị thần . Bọn chúng trố mắt bao vây hò hét . Mười lưỡi đao cùng giáng xuống . Cầm nguyên thanh kiếm cả vỏ, Thiên Vũ nhấc người lên không xoay tít cổ tay . Đám cướp ngã ra như rạ. Chúng lại đứng dậy lao vào như thiêu thân gặp ánh sáng. Lại bị đòn ngã ra . Hành hạ chúng đến mỏi nhừ , từng tên thân thể rã rời , ê ẩm đứng không vững .Biết hết đường trốn thoát, chúng quăng gươm khẩn cầu Thiên Vũ Xin tha thứ . Chàng phất tay đám cướp biến mất. Thiên Hương mỉm cười mãn nguyện mời Thiên Vũ về nơi ở của mình dùng bữa cơm chiều.
Rồi như định liệu, Thiên Hương cùng Thiên Vũ bách bộ lên đỉnh núi Một . Đường dốc thoai thoải sạch sẽ, hai bên cây lá tốt tuơi . Ngôi đền uy nghi, rộng rãi chiếm hết đỉnh núi. Người lên xuống dâng hương tấp nập . Trước mặt đền một tuợng đá hình người kiêu hãnh ,phảng phất ánh hào quang . Đang viễn cảnh khu vực xung quanh ngôi đền , có chàng trai mình mặc áo thành hoàng, đầu đội mũ kim ô nhào đến ôm chầm Thiên Hương bất chấp có mặt Thiên Vũ bên cạnh . Thiên Hương rùn người né tránh,thủ lễ . Chàng trai bức xúc, than thở :
- Thiên Hương nàng ơi ! Bao nhiêu năm rồi, ta nhớ nàng lắm.Vì nghĩa nước non nên hai ta tử sinh cách biệt .Nay từ miền trung xa xôi về đây , nàng nỡ từ chối ta sao ?
- Sĩ Triệt chàng ! Tình cảm của anh dành cho em, thiếp ghi lòng tạc dạ . Nhưng giờ thiếp là “ Linh sơn thánh mẫu ”không thể đến với chàng.
- Thôi cho ta ôm nàng lần cuối có được không ? Ta xin nàng ! Sĩ Triệt năn nỉ .Thật khó xử cho Thiên Hương, nàng nhìn Sĩ Triệt mắt cay xè,xúc động .Thiên Vũ thấy thế đến bắt tay Sĩ Triệt giảng giải :
- Huynh thấy đấy ! Thiên Hương cũng vì người mà tử nạn , giờ được bề trên giao trọng trách phổ độ chúng sinh ,hai người là hai chuyến tuyến làm sao đến với nhau được. Anh phải thông cảm cho nàng chứ .
- Thế thì ta mất nàng vĩnh viễn rồi Thiên Hương ơi ! Sĩ Triệt ôm đầu ,rên rỉ quay gót, dáng đi xiêu vẹo. Thiên Hương quay mặt hướng khác niệm phật, cho lòng thanh thản . Thiên Vũ bâng khuâng ray rứt, động lòng tiếc thương cho mối tình đẹp, mà nhân duyên trắc trở . Thiên Vũ chợt hỏi :
- Thiên Hương này ! Núi này tên là Núi Một, sao dân quanh vùng còn gọi thêm Núi “ Bà Đen ”nghĩa là sao ? Thiên Hương mỉm cười độ lượng phân trần.
- Chàng thấy đấy ! Da mặt thiếp chỉ hơi ngâm chứ đâu có đen .Vậy mà bà con truyền miệng gán cho thiếp cái tên “ Bà Đen ” có khiếp không chứ.
- Đến lượt Thiên Vũ cười như nắc nẻ : Đen thì nói đen , hổng lẽ gọi là núi “ Bà Ngâm ” nghe sao được . Thôi ! Thời gian không còn nữa, chuyện nàng mời dùng cơm ,ta cám ơn nhưng xin gát lại . Nàng có muốn đi với ta không ?
- Đa tạ tấm lòng tốt Thiên Vũ ! Chàng thấy đấy bấy giờ dân tình còn nhiều khổn khổ, thiếp phải ở lại để cứu nhân độ thế. Khi nào có dịp sẽ ghé qua “ kinh đô tình yêu ” thưởng ngoạn .Chúc chàng thượng lộ bình an. Thiếp đi đây ! Thiên Hương hoá thành “Linh Sơn Thánh mẫu ”đầu toả hào quang phất tay lùi xa nhỏ dần biến mất vào trời đất…
- Bác tiều kể lể : Thú thật với bốn thầy ngày trước cũng chỉ vì ham cái tổ ong mật,dẫn đến các thầy chết tức tưởi ,tôi thấy áy náy ,tội lỗi quá . Anh thợ nài voi đế thêm : Đúng là bọn tôi có lỗi ! Xin các nhà sư bỏ quá cho.
- Một nhà sư đại diện đứng lên từ tốn : Cứu người như cứu hoả ,do chúng tôi không có biện pháp tốt, mới dẫn đến tai hoạ vào thân .Các người đâu có lỗi gì ! Mụ chủ quán đang bê tô cháo khói bốc nghi ngút chen vào chắp hít :
- Ngày ấy trở về thấy bốn xác nhà sư bên cạnh quán, lẽ ra phải báo quan . Nào ngờ tôi hồn vía lên mây sợ liên luỵ nên có lừa phỉnh bác Sãi chôn giúp, tôi hồ đồ quá thể . Xin bác Sãi rộng lượng. Nãy giờ ngồi im lặng nghe mụ chủ quán giã lã , bác sãi uống trót ly rượu phân trần :
- Chẳng ai có tội cả ! Chỉ qua tại số trời .
- Không ai có tội ! Ngoại trừ mình ngươi có tội với ta. Các mắt đổ dồn về hướng cữa nơi có tiếng phát ra .Chú tiểu cao lớn ,mình mặc áo nâu ,tay cầm thiền trượng giơ lên cao đập xuống đầu bác sãi với sức mạnh thần tốc.Quá bất ngờ với biến cố khôn lường,mọi người tản hồn dạt hai bên. Chiếc thiền trượng giáng xuống bàn ! Bùm ! Chiếc bàn gãy làm đôi, ly chén vỡ vụn bắn tung toé…
Chứng kiến từ đầu đến cuối cuộc đối thoại, Thiên Vũ mù tịt chẳng hiểu gì . Chàng khum xuống gầm bàn mở kính soi vạn vật .Chao ôi ! Những con người thật đáng thương . Họ đều xuất phát trong câu chuyện “ cái chết của bốn ông sư ”. Giờ họ tụ tập về đây để giải bày tâm sự. Chiếc thiền trượng nâng lên cao lần hai, đập xuống đầu bác sãi ,chú tiểu thét :
- Lão sãi ! Cái đêm định mệnh đó , ta chứng kiến từ đầu đến cuối ông chôn bốn nhà sư . Ta đại tiện trên cầu, đâu có ảnh hưởng gì đến ông . Sao ông lại đạp ta xuống sông chầu Hà bá . Thù này phải trả ta mới hả giận.
- Oan trái ! Oan trái ! Ta có tội với chú . Cứ nghĩ sau bốn lần chôn xác xong rồi mà oan hồn vẫn hiện về,Khi qua cầu ta nổi nóng mới đạp cho bõ ghét, nào ngờ lại đạp nhầm chú tiểu . Cứ trừng trị ta đi ! Ta chấp nhận . Bác sãi chờ chết . Bỗng từ xa vọng lại tiếng vó ngựa rầm rập. Một đám quan binh gươm đao tua tủa, đèn đuốt sáng ngời bao vây chiếc quán . Chú tiểu hậm hực ngừng tay .Tên quan phụ mẫu hô hoán :
- Có người tố giác ! Kẻ giết người và đồng bọn đang ẩn náu nơi đây, lục soát bắt hết đưa về huyện đường xét xử.
- Tôi làm chứng, ở đây không có ai là kẻ giết người . Chỉ có bác sãi năm xưa do vô ý gây chết chú tiểu ,nhưng tôi có cách trị tội không cần đến quan binh . Thiên Vũ tỉnh bơ đứng dậy ngăn cản .
- Ngươi là ai ?Có biết luật lệ hay không sao dám can thiệp vào công việc của nha môn ! Tên quan phụ mẫu hống hách.
- Ta là Thiên sứ chuyên giải quyết chuyện thiên hạ, ngươi mở mắt to mà nhìn.
- Hô hô ! hô hô !!! Tên vô danh tiểu tốt nào tới đây còn tự xưng là thiên sứ . Lính đâu giết tên này cho ta. Quan phụ mẫu ra lệnh. Đám lính gươm đao hùng hổ bao vây Thiên Vũ vào giữa tấn công tới tấp. Thiên Vũ cầm chuôi kiếm đảo người . Bọn chúng lần lượt ngã nhào, gượng dậy tấn công tiếp. Chàng dùng tay nện những quả đấm thôi sơn ,từng tên hộc máu mồm ngã lai thần tướng bất tỉnh nhân sự. Tên quan phụ mẫu nhắm đường thất bại núng thế ,bèn bỏ lẻn hè sau quất ngựa truy phong, mặc cho đám lính lệ sống được thì sống tự tìm đường mò về . Thiên Vũ ân cần khẳng khái :
- Chuyện của các người nghe thật xót xa . Bốn nhà sư có muốn theo ta về “ Vương quốc tình yêu ”để an nhàn hưởng thụ ?
- Cám ơn Thiên sứ đã có lòng ! Kẻ tu hành đâu mưu cầu hạnh phúc gì lớn. Ở đâu cũng là kẻ chơn tu , chào tạm biệt chúng tôi đi đây . Bốn vị sư ông biến thành những chấm lửa đỏ biến mất vào trong đêm tối mịt mùng .
- Chú tiểu bước tới trịnh trọng : Chào Thiên sứ ! Hãy cho tôi đi cùng, bao năm sống vùng sông nước lạnh lắm . Giờ cần được đổi đời, kính mong người đoái hoài giúp đỡ. Thiên Vũ gật đầu, chàng phất tay cả bác sãi và chú tiểu bỗng dưng biến mất trước sự ngơ ngác của mụ chủ quán , bác tiều phu và anh nài voi…
Sương đêm thấm lạnh .Thiên Vũ bâng khuâng rời bước nghĩ thương cho dân tình khốn khó ,phải chịu bao kiếp tai ương . Càng về khuya bầu trời đầy sao nhấp nháy như dõi bước hành trình Thiên Vũ . Chàng đặt chân lên triền núi có tên gọi “ núi Bà Đen ”. Từ lòng đường chật hẹp khó đi ,có chàng trai vai đeo thanh gươm,túi nải khẩn trương bách bộ . Thiên Vũ hồ hởi phi theo, chặn lối :
- Chào công tử ! Tại hạ cũng là khách bộ hành hơi quá đường đột , xin lượng thứ .
- Không sao ! Chào tráng sĩ ! Có việc gì tráng sĩ cần chỉ giáo . Chàng trai đáp lễ.
- Xin giới thiệu : Ta là Hùng Phi Thiên Vũ lãng tử giang hồ ! Còn bạn ?
- Tại hạ là Võ Nghệ học trò ở chùa Yên Phong cách đây mười dặm . Đêm nay đi “tiêu diệt Mãng xà ”ở núi Thiên Ma.
- Tiêu diệt xà tinh trừ hại cho dân. Nghĩa khí ! Nghĩa khí ! Cho tớ theo, cùng trợ giúp được chăng ? Thiên Vũ phấn khích.
- Loài yêu quái này tinh thông phép thuật, võ nghệ cao cường nguy hiểm lắm. Tôi không bảo vệ được tráng sĩ. Võ Nghệ chùng xuống lắc đầu.
- Việc gì phải ngại ! Sức dài vai rộng . Công tử đánh được tôi đánh được.
- Thế thì làm phiền tráng sĩ ! Xin mời . Chúng ta nhanh lên nếu không mang tội với các cô gái . Võ Nghệ cùng Hùng Phi Thiên Vũ thi triển kinh công phi nhanh về phía hang động . Chẳng mấy chốc hai người đặt chân trước một ngôi đền cổ kính, rêu phong, xung quanh cây cối mọc um tùm . Đi sâu vào đại điện, dân quanh vùng thờ cúng hoa quả , khói hương nghi ngút .Thiên Vũ lục lọi .Sau hậu điện có lối dẫn ra hang động. Căn phòng bên trái ngôi đền chất đầy xương trắng và đầu lâu, trông đến sởn gai óc . Phòng bên phải hơn chục cô gái đều là trang quốc sắc thiên hương,bị trói quặt chân tay. Có cô thút thít khóc mãi không thôi. Thấy có người các cô im bặt, dáo dác . Võ Nghệ lần lượt mở trói từng người . Thiên Vũ thầm nghĩ có lẽ đây là những cô gái đã bị cúng tế cho Mãng xà, nay tụ tập về đây chờ sự phán xét công bằng, chàng động lòng trắc trở :
- Chào các nàng tiểu thư ! Lâu nay các cô sống thế nào ? Mãng xà có còn hành hạ nữa không ?
- Cám ơn tráng sĩ ! Bọn chúng em tương đồng cảnh ngộ,nương tựa lẫn nhau mà sống, cũng không đến nỗi nào . Nhưng ông Mãng lúc nắng,lúc mưa . Lúc vui đùa cợt, lúc buồn hành hạ chúng em khổ sở đủ điều .
- Các cô có muốn về “ Vương quốc tình yêu ”hay không ?
- Dạ có ! Còn gì hạnh phúc cho bằng . Đấy ! Đấy ! Mãng xà sắp về rồi đấy .Họ im lặng lắng nghe. Võ Nghệ bước ra thềm , Thiên Vũ nép mình bên hông điện . Từ xa gió thổi rào rào, cây cối răng rắc, lá rụng tả tơi . Một vệt sáng xanh chói mắt, to dài ngoằn ngèo vút qua bức tường vụt tắc . Một người đàn ông đáp xuống sân nhẹ tựa lông rơi . Gương mặt gãy ,mắt to tròn , mũi hếch , râu dài tới rốn , đầu tóc dựng đứng ,chân đi hài cỏ . Chạm mặt Võ Nghệ nhận ra người quen , hắn ta nghiến răng ken két :
- Ta với ngươi có mối thù không đội trời chung ! Mảnh gươm mẻ còn nằm trong đầu, hành ta suốt cả một đời . Hôm nay ngươi trả cả vốn lẫn lãi.
- Hừ ! Yêu tinh Mãng ! Quen thói hung hăn. Ta trừng trị ngươi là hợp đạo lý . Bao năm rồi ngươi hành hạ ,làm nhục biết bao cô gái , chia cắt nhân duyên, dân tình khốn đốn . Ngươi chết đi lần nữa để khỏi tái sịnh . Mắt mãng xà đỏ lừ, trợn ngược . Hắn hạ thấp bộ tấn di chuyển công thế võ rắn . Võ Nghệ ung dung xoè tay công thế đại bàng tung cánh .Hai bên lao vào quần nhau túi bụi . Võ nghệ đập tay phải lên đầu yêu tinh bôm bốp. Chàng Mãng chẳng phải tay vừa, hắn trườn lên đá chân về phía sau,Võ Nghệ thất thế dính đòn . Đánh nhau độ chừng tám mươi hiệp, mãng xà càng đánh càng hung hãn . Võ Nghệ đuối sức bị chân phải chàng mãng đá trúng má trái ,mắt hoa lên nổ đom đóm lăn lộn mấy vòng .Mãng xà thừa thắng xông tới . Bí quá Võ Nghệ rút gươm chém sả trúng đùi mãng xà,cứu nguy tình thế khẩn cấp. Bị nhát gươm có tẩm độc, mãng xà hiện nguyên hình một con rắn lớn dài hơn hai trượng , mình vảy óng ánh, đầu to bằng cái chum , mắt to lòi như hai quả quít,phần gần đuôi bị nhát kiếm cắt ngang máu chảy ròng ròng . Mãng xà hả họng thở phì phì, phun nước bọt. Một mùi tanh tưởi xông lên đến tận mũi .Võ Nghệ bồi thêm nhát nữa. Yêu tinh đập đuôi phóng lên, nhào xuống toan nuốt Võ Nghệ ,chàng vung kiếm đánh đòn chí mạng ,chờ chết . Bỗng nhiên Mãng xà lùi lại, lùi lại như ai giật ngược về sau , mất hút .Võ Nghệ quăng gươm ngồi thở dốc. Thiên Vũ lộ diện bước ra vỗ tay tán thưởng :
- Khá khen ! Khá khen ! Một trang anh hào kiệt, võ nghệ cũng không đến nỗi nào, hèn chi năm xưa mãng xà chết dưới tay ngươi là phải . Nhưng lần này hắn mạnh hơn trước nhiều , nếu không có ta người đã mất mạng.
- Cám ơn Thiên Vũ đã ra tay cứu giúp !Võ Nghệ đan tay đa lễ rồi tiếp lời. Đúng là mãng xà mạnh hơn xưa gấp nhiều lần , nhưng bằng cách nào tráng sĩ thu thập được nó ?
- Có gì đâu ! Tất cả các cô gái và mãng xà đều nằm gọn trong chiếc túi của ta . Thôi chúng ta lên đường kiếm gì bỏ bụng trời sắp sáng rồi . Chưa kịp rời bước ,có hai người khách lù lù xuất hiện . Đó là Viên quan cai quản địa hạt và cô gái mặt ngâm đen nhưng trông rất xinh tay cầm giỏ thức ăn xôi, thịt ,bánh trái,hoa quả lỉnh kỉnh. Họ quỳ mọp trước mặt hai chàng . Võ Nghệ bối rối đỡ hai người dậy . Tên quan đến trước mặt Thiên Vũ khom lưng khúm núm :
- Dạ ! Bẩm thiên sứ . Bỉ chức năm xưa vì chút lòng tham, tranh công giết mãng xà của Võ Nghệ, dẫn đến tội trảm gia hình . Xấu hổ, đau đớn cả đời nay xin thiên sứ cho bỉ chức trở lại làm người lấy công chuộc tội.
- Thấy chưa ! Thiên Vũ ngán ngẩm . Người đời vẫn thường nói ,cái gì mình đổ mồ hôi công sức làm ra hưởng mới giá trị. Không làm , ăn tranh của người khác gọi là ăn giựt, rất bẩn và thối tha .Giờ hối hận cũng đã muộn . Thôi được ta hiểu tấm lòng thành của ngươi , ta thu nhận.Võ Nghệ nghe viên quan rầu rỉ kể kiếp tai ương do hắn tự tạo ra ,chàng đến vỗ vai động viên :
- Thôi ráng chịu khó ! Quay lại là bờ, ta thông cảm nỗi khổ của ngươi. Còn cô gái kia hình như ta gặp ở đâu rồi trông quen quá ! Nghe Võ Nghệ nhắc đến mình, cô gái bẽn lẽn , thỏ thẻ cười thưa chuyện :
- Thưa Võ công tử , quên thiếp rồi sao ? Thiếp là Lý Thị Thiên Hương năm xưa chàng đã cứu em thoát khỏi nanh vuốt mãng xà . Ơn này không bao giờ em trả hết. Nay có chút quà quê mùa xin biếu để tỏ tấm lòng thành.
- À ! Thì ra là thế . Khách sáo , khách sáo ! Ta nhận ,ta nhận . Bây giờ nàng sống thế nào ?
- Trở về thiếp chăm sóc bố mẹ già , đọc sách thánh hiền , ôn văn luyện võ . Ngày rằm lên chùa cầu kinh, niệm phật chúc phúc cho chàng tai qua nạn khỏi sống lâu . Ngày kia em một mình thơ thẩn trước tảng đá linh thiêng, có tên quan người Cao Miên và đám thuộc hạ rình rập bắt thiếp để chiếm đoạt làm vợ lẽ . Lúc đầu em đánh trả ,chiến đấu ngoan cường dần dà đuối sức sắp lọt vào cạm bẩy .Bất ngờ có chàng thanh niên tên Sĩ Triệt người cùng làng ra tay nghĩa hiệp, đánh bọn chúng không còn manh giáp giải cứu. Từ đó phát sinh tình cảm ,hai người yêu nhau thề non hẹn biển, bàn tính đến việc kết tóc se duyên . Cuối cùng duyên nợ bất thành . Sĩ Triệt tòng quân lên đường diệt giặc. Chàng ra đi, đi mãi không về . Mà thôi chuyện còn dài lắm mời hai công tử dùng tạm bữa sáng tiếp tục lên đường rồi thiếp kể tiếp.
Đánh chén no nê, người đầy sảng khoái với ban mai tinh khiết, sau một đêm dài thức trắng. Thiên Vũ ,Võ Nghệ khăn gói hành trang tiếp tục lên đường . Trước khi rời khỏi ngôi đền , Thiên Vũ rút gươm chỉ thiên, niệm thần chú . Nhiều tiếng nổ long trời lở đất,sấm dậy ầm ầm phút chốc ngôi đền chỉ còn bãi đất trống . Từ nay trên thế gian vĩnh viễn sẽ không còn đền thờ yêu quái mãng xà tinh. Họ cầm tay nhau cùng Thiên Hương ra lộ . Hai chàng trai mải mê hàn huyên, tâm sự . Võ Nghệ tấm tắc khen võ công của Thiên Vũ mãi không thôi . Trời đứng trưa đến ngả ba đường ,nhìn lại Thiên Hương biến đi đâu mất . Võ Nghệ bịn rin chia tay Thiên Vũ , hẹn ngày tái ngộ .
Chỉ còn một mình, Thiên Vũ rảo bước phía lùm cây có che bóng mát. Chàng ngồi nghỉ tạm trên phiến đá . Định ngả lưng cho đỡ mỏi ,thì từ phía đường trên triền núi vọng lại tiếng la thất thanh ,hoảng hốt .Một đám cướp mười tên cầm đao ruợt đuổi một cô gái chân yếu tay mềm . Thiên Vũ phi thân nép mình ở cuối đoạn đường lẩm nhẩm : Thiên Hương ! Cô gái mới gặp sáng nay . Nàng chạy bạt mạng ,như điên, bỗng trượt chân lao xuống hố . Thiên Vũ thò tay chụp cô gái ấn xuống ngồi phía sau lưng mình . Nàng hổn hển thủ thỉ :
- Đây là bọn cướp đã ruợt đuổi thiếp năm xưa, dẫn đến mất mạng . Nay nhờ có chàng thiếp được cứu sống .
- Bây giờ họ sống thế nào ? Thiên Vũ định phi thân ra nhưng lùi lại phân vân .
- Sau khi hại thiếp ! Bọn chúng đều chết thảm nơi rừng thiêng nước độc, oan hồn đói khổ một đời không nơi nương tựa . Thiên Vũ ! Chàng trị bọn chúng lần nữa cho nhớ ,rồi thu nhận cũng chẳng muộn. Đám cướp lao tới cười hô hố . Thiên Vũ cười nhạt xuất hiện như vị thần . Bọn chúng trố mắt bao vây hò hét . Mười lưỡi đao cùng giáng xuống . Cầm nguyên thanh kiếm cả vỏ, Thiên Vũ nhấc người lên không xoay tít cổ tay . Đám cướp ngã ra như rạ. Chúng lại đứng dậy lao vào như thiêu thân gặp ánh sáng. Lại bị đòn ngã ra . Hành hạ chúng đến mỏi nhừ , từng tên thân thể rã rời , ê ẩm đứng không vững .Biết hết đường trốn thoát, chúng quăng gươm khẩn cầu Thiên Vũ Xin tha thứ . Chàng phất tay đám cướp biến mất. Thiên Hương mỉm cười mãn nguyện mời Thiên Vũ về nơi ở của mình dùng bữa cơm chiều.
Rồi như định liệu, Thiên Hương cùng Thiên Vũ bách bộ lên đỉnh núi Một . Đường dốc thoai thoải sạch sẽ, hai bên cây lá tốt tuơi . Ngôi đền uy nghi, rộng rãi chiếm hết đỉnh núi. Người lên xuống dâng hương tấp nập . Trước mặt đền một tuợng đá hình người kiêu hãnh ,phảng phất ánh hào quang . Đang viễn cảnh khu vực xung quanh ngôi đền , có chàng trai mình mặc áo thành hoàng, đầu đội mũ kim ô nhào đến ôm chầm Thiên Hương bất chấp có mặt Thiên Vũ bên cạnh . Thiên Hương rùn người né tránh,thủ lễ . Chàng trai bức xúc, than thở :
- Thiên Hương nàng ơi ! Bao nhiêu năm rồi, ta nhớ nàng lắm.Vì nghĩa nước non nên hai ta tử sinh cách biệt .Nay từ miền trung xa xôi về đây , nàng nỡ từ chối ta sao ?
- Sĩ Triệt chàng ! Tình cảm của anh dành cho em, thiếp ghi lòng tạc dạ . Nhưng giờ thiếp là “ Linh sơn thánh mẫu ”không thể đến với chàng.
- Thôi cho ta ôm nàng lần cuối có được không ? Ta xin nàng ! Sĩ Triệt năn nỉ .Thật khó xử cho Thiên Hương, nàng nhìn Sĩ Triệt mắt cay xè,xúc động .Thiên Vũ thấy thế đến bắt tay Sĩ Triệt giảng giải :
- Huynh thấy đấy ! Thiên Hương cũng vì người mà tử nạn , giờ được bề trên giao trọng trách phổ độ chúng sinh ,hai người là hai chuyến tuyến làm sao đến với nhau được. Anh phải thông cảm cho nàng chứ .
- Thế thì ta mất nàng vĩnh viễn rồi Thiên Hương ơi ! Sĩ Triệt ôm đầu ,rên rỉ quay gót, dáng đi xiêu vẹo. Thiên Hương quay mặt hướng khác niệm phật, cho lòng thanh thản . Thiên Vũ bâng khuâng ray rứt, động lòng tiếc thương cho mối tình đẹp, mà nhân duyên trắc trở . Thiên Vũ chợt hỏi :
- Thiên Hương này ! Núi này tên là Núi Một, sao dân quanh vùng còn gọi thêm Núi “ Bà Đen ”nghĩa là sao ? Thiên Hương mỉm cười độ lượng phân trần.
- Chàng thấy đấy ! Da mặt thiếp chỉ hơi ngâm chứ đâu có đen .Vậy mà bà con truyền miệng gán cho thiếp cái tên “ Bà Đen ” có khiếp không chứ.
- Đến lượt Thiên Vũ cười như nắc nẻ : Đen thì nói đen , hổng lẽ gọi là núi “ Bà Ngâm ” nghe sao được . Thôi ! Thời gian không còn nữa, chuyện nàng mời dùng cơm ,ta cám ơn nhưng xin gát lại . Nàng có muốn đi với ta không ?
- Đa tạ tấm lòng tốt Thiên Vũ ! Chàng thấy đấy bấy giờ dân tình còn nhiều khổn khổ, thiếp phải ở lại để cứu nhân độ thế. Khi nào có dịp sẽ ghé qua “ kinh đô tình yêu ” thưởng ngoạn .Chúc chàng thượng lộ bình an. Thiếp đi đây ! Thiên Hương hoá thành “Linh Sơn Thánh mẫu ”đầu toả hào quang phất tay lùi xa nhỏ dần biến mất vào trời đất…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét