5 thg 11, 2008

NGƯỜI ĐÀO CÂY CẢNH

Sáng nay Hà dậy sớm hơn mọi khi . Anh lục đục nấu nồi cơm vắt, ăn với thịt kho trong ngày, cho gạo vào túi ni lon hơn mười ký chuẩn bị cho một chuyến đi dài . Đêm sương tan dần se lạnh , trăng tháng giêng thượng tuần vẫn còn vằng vặc, treo lơ lửng . Hơn năm năm hành nghề chưa lần nào trước khi ra đi Hà thấy rạo rực như lần này. Mẹ anh đã quen với công việc thường ngày của con. Không bận rộn, không nhắc nhở, không phiền muộn. Đã bốn mươi tuổi , chân đạp đất đầu đội trời , anh không hề nhắc đến chuyện lấy vợ sau lần đổ vỡ với cô nàng tiểu thư con nhà quyền quý , ỷ lại giàu có, đàn đúm, ăn chơi trong khi anh đầu tắt, mặt tối. Nàng đi dắt theo đứa con gái chưa đầy bốn tuổi đẹp tựa như tranh. Anh buồn heo hắt đến bạc tóc.Sau chuyến đi này, mọi giá phải về thành phố tìm em và con xem thử cuộc sống ra sao ?Có khi phải gửi cho con ít tiền ăn học. Tiền lễ nghĩa, nợ nần… mẹ kiếp ! Công việc lặn lội đào cây cảnh nơi thâm sơn cùng cốc, đem niềm vui thú đam mê cho người thưởng thức nghệ thuật bị chèn ép, bóc lột một cách trắng trợn không thương tiếc. Công thì tính bằng mồ hôi, nước mắt, thậm chí phải đổ cả máu, vậy mà khi đem cây về dáng dấp nào đó chìm đắm trong nâng niu , trau chuốt, trân trọng,vuốt ve bị bọn đầu nậu, thu gom trả với một giá rẻ như bèo. Không bán lấy tiền đâu đi chuyến khác, tiền đâu nuôi sống gia đình. Nghĩ thương, nghĩ tủi thân cho bọn hành nghề “Tiều phu đốn củi ’’. Giá cả tụi đó bán lại cho người sành điệu nơi phồn hoa, đô thị không rẻ chút nào. Thật phũ phàng…
Trời sáng hẳn ! uống thêm ngụm trà, rít điếu thuốc Baston loại rẻ tiền phà khói, Hà cảm nhận vẫn ngon như điếu đổ. Vác thêm chiếc xuổng xếp, rựa và cái xà ben, thốc chiếc ba lô lên vai, anh vọt ra đường cái đón xe dông thẳng, mang theo khói bụi mịt mù…
**********************
Lang thang ba ngày từ Hòn Nhọn , Hòn Vạc sang Hòn Cốc dọc lên thảo nguyên Bình Thảo không có loại nào cho ra hồn. Hầu như núi rừng ở đây kiệt quệ bị đào xới tơi bời . Chỉ còn vài gốc Lồng Mức dáng “mẹ bồng con ’’ khô non nửa nếu có đào về cũng chỉ bán cho những nghệ nhân tạo dáng cây khô. Nhớ lại những năm đầu theo anh bạn tập tễnh vào nghề, cây cảnh núi rừng nhiều không kể xiết nào là Chùm rụm, Mai, Thiên tuế, Sơn trắng , Bằng lăng ,nào là dòng họ Sung - Shọp- Da- Sanh-shi, Da đá … nhiều kiểu dáng đẹp trần trụi, kiêu sa quý phái đến gai người. Hà chần chừ nhìn xa rồi tiếp tục đạp qua Sông Nhau luồn dọc theo ghềnh đá lau lách um tùm. Mới hơn chín giờ mặt trời lên khá cao, nắng như đổ lửa. Hơi nước từ lòng sông bốc lên mát rượi .Hà bám víu đến toát mồ hôi,thi thoảng ngồi thở dốc. Đã thành thói quen. Chịu khó, nhẫn nại là phương thuốc thành công của mưu sinh . Ai nản lòng , lùi bước, sẽ công cốc . Có những tháng ngày Hà lặn lội đến mỏi gối,chồn chân nơi rừng thiêng nước độc, tìm về những dáng mê hồn , được bù đắp tiền công bằng mấy chuyến đi. Leo lên ngọn đồi trọc, nhìn ngút mắt trong nắng vàng về phía đông mấy cây Thiên tuế đang mùa lá non xanh phất phơ trong gió. Hà sướng rân người, cầm chiếc rựa chặt mấy cành gai thồ lồ vướng víu chân, lao đến. Chao ôi ! Hà lịm người , bên cạnh hai cây Thiên tế cổ thụ cỡ hai mươi năm, một cội mai rừng gốc to, dáng Bon sai sừng sững. Chưa hết bàng hoàng ngây ngất , quay hướng nam vài mét gốc Sơn trắng lá trải đều đặn, uống lượn như dòng thác. Gốc mai mà đem cấy ghép loài Chiếu Thủy thì hết biết. Hà nhắm mắt thấy cội mai tỏa táng lá rộng bao trùm cả khoảng không gian trên thảo nguyên bao la, hình như anh đang ngồi một nhành trên đó để ngắm trời, nhìn đất. Xa xa dòng nước trắng đổ xuống ào ào từ cây Sơn trắng thật ngoạn mục với quang cảnh thiên nhiên sông nước hữu tình . Sự sung sướng dâng lên tột đỉnh chán chê, Hà trở về thực tại bắt tay vào việc.
Sau một ngày cật lực đi qua, khi mặt trời khuất sau dãy núi anh đã hoàn tất việc đào bới . Đem dáng Mai , Sơn Trắng để tạm hòn đá cạnh suối nước cho tươi mát, vác hai cây Thiên tuế đặt nằm cạnh nhau, Hà thu gom vật dụng ngồi nghỉ vài phút cho đỡ mệt rồi xuống suối tắm một trận thỏa thích, đầu óc tỉnh táo lạ thường. Đêm đến nhanh ! Hà không quay về nơi ở tạm , anh đốt lửa , ăn đùm cơm vắt nguội với miếng thịt gà kho muối nhẩm đếm , kỳ này chắc mang về chí ít cũng được vài triệu . Hà cột mùng trên khoảnh đất trống,lót tấm ni lon ngủ ngon lành sau một ngày dài vất vả, đêm vội vã qua nhanh với đầy mộng mị đẹp. Mờ đất ! Hà tranh thủ trở về nơi ở tạm cách đó chừng ba cây số nấu nồi cơm sáng , rồi vào làng Lạc Đạo kiếm chiếc cộ bò đưa thành quả của mình ra đường cái quang thuê xe chở về xử lý. Nếu để lâu cây mất sức, không sống được. Mà cây chết thì coi như toi đời,công cốc.
Chỗ ở tạm là một chiếc láng, cất theo kiểu chồi mồng lợp tranh, cánh phá sơn lâm thường hay đùa với nhau đây là nhà của người gác rừng. Anh huýt gió cùng buổi sáng ban mai tinh khiết đầy sinh lực, chim chóc thi đua nhau hót líu lo những bài ca bất tận .Đang hưng phấn bỗng nghe tiếng rên rỉ từ trong chồi vọng ra, Hà ngạc nhiên tột độ :Giữa núi rừng hoang vắng thế này ai vào đây thế nhỉ ? Càng đến gần tiếng la càng dữ dội, Hà vụt nhanh vào láng . Trời đất ! Trước mắt hiện ra một người đàn bà trẻ trung bụng mang dạ chửa đang quằn quại đớn đau, vược cạn. Không cần hiểu rõ nguồn cơn, anh bối rối nhìn lâu sực tỉnh đáng thương cho người sa cơ, lỡ vận. Tình người trỗi dậy , Hà đến bên cạnh người đàn bà vỗ về :
- Chị có cần gì tôi sẵn sàng giúp đỡ ?
- Ôi đau quá !Ối dào giọng nói đặc sệt của người miền nam .Hà lại càng thắc mắc.Chị ta nhổm dậy nhìn anh gật đầu không nói nên lời .
- Từ đây đến bệnh xá xã bao nhiêu cây số tôi sẽ đưa chị đến đó. Hà đỡ chị ta ngồi dậy.
- Không cần đâu anh ! Xa lắm . Mà em sắp sinh đến nơi rồi .Chị lạc giọng yếu ớt, nhăn nhó.
- Hà rụng rời tay chân nghĩ : Ngày vợ mình sinh con đầu lòng ở bệnh viện, gia đình chuẩn bị với bao nhiêu thứ, vậy mà vẫn còn thiếu trước , hụt sau. Giờ ở giữa núi rừng mình biết phải làm sao ?
- Anh ơi ! Lấy cho em chiếc áo trong túi xách . Hà giật chiếc túi, lôi nhanh .Chị ta lót chiếc áo xuống dưới lưng nằm nghỉ lấy sức . Anh lấy nồi nhôm cá nhân dùng để nấu cơm chạy ra rìa suối múc nước về nhóm lửa . Nước chuẩn bị sôi, bất ngờ tiếng trẻ oe oe khóc thét chào đời . Hà lại lao vào , chị không cử động nhắm mắt im thin thít . Một cậu con trai kháu khỉnh, đỏ hỏn, máu me chưa ráo.
- Hà bình tĩnh lắc nhẹ : Chị có sao không ? Có sao không ? Cô ta từ từ mở mắt nhìn anh mỉm cười rằng đã tai qua nạn khỏi .Anh thở phào nhẹ nhõm. Ơn trời phật phù hộ ! Mẹ tròn con vuông. Anh dùng dao Thái lan cắt rốn, lấy nước sôi âm ấm , tắm rửa cháu bé quấn chiếc khăn để nằm bên cạnh . Bấy nhiêu đó thôi , quanh đi quẩn lại giành giật giữa sự sống, cái chết của hai sinh linh giữa núi rừng lạc lõng , Hà mới biết thế nào nỗi thống khổ của người phụ nữ. Loáng mà đã thấm thoát nửa ngày trôi qua . Đứng trưa ,Hà nấu chút cháo gạo cho người mẹ húp gắng lấy sức. Uống dòng sữa đầu tiên từ mẹ, thằng bé cười toe tét rồi ngủ ngon đến xế , tỉnh giấc. Sau giấc ngủ dài thằng bé ngậm vú nhả ra khóc thét không chịu bú , mẹ nó dỗ dành cũng không sao nín được. Khóc mãi chán chê bỗng nhiên da dẻ cu cậu sần sùi xanh lét ,tím bầm, khó thở. Hà cảm nhận sự rủi ro đang lớn dần đến với thằng bé. Anh giục người mẹ :
- Thôi chị ráng dậy mà đi , tôi bồng thằng bé đưa nó ra đường, rồi hai mẹ con đón xe đến bệnh viện, để lâu nguy mất. Tôi còn phải quay lại với công việc dang dở.
Như có sức mạnh vô biên nào đó, người đàn bà mới sinh nở trong ngày, non nớt, yếu ớt vậy mà chị đứng dậy đi lại ngon ơ. Trước khi rời khỏi lều tranh chị rút chiếc nhẫn vàng một chỉ đưa cho Hà thủ thỉ :
- Em chẳng còn đồng xu dính túi , có chiếc nhẫn này anh cầm giúp khi vào viện bán để có tiền lo cho hai mẹ con em.
- Hà giãy nảy : Không! Tôi không thể đến bệnh viện với chị được.
- Làm ơn thì ơn cho trót ! Hổng lẽ anh bỏ mẹ con em chết giữa núi rừng sao? Chị ta nhỏ giọng đến gần rơi nước mắt.
Đắn đo mãi Hà vò đầu bứt tai thật khó xử, anh đành cầm chiếc nhẫn đút vào ngón tay áp út, bồng đứa bé . Chị ta theo không kịp thỉnh thoảng Hà dừng lại để chờ. Anh nghĩ đến nước này cứ đưa thằng bé ra lộ rồi hẳn tính. Nắng chiều vàng phai trên màu lá, đoạn đường ra đến lộ đâu chừng năm cây số, đi bộ non giờ vẫn chưa đến . Gần buôn làng đồng bào người dân tộc thiểu số may sao có chiếc cộ bò, chị ta xin ngồi tạm, đỡ mỏi . Hơi thở thằng bé yếu dần, người mẹ xem con nước mắt dàn dụa nhìn Hà than thở :
- Làm sao bây giờ hả anh ? Chắc con em không sống nổi.
- Hà lắc đầu bất lực ! Đành bó tay rối bời , chợt Hà nhìn đứa bé trên tay nghĩ được điều gì trịnh trọng :Còn nước còn tát , tôi đi trước , đưa đứa bé đến trạm xá ST cấp cứu , chị đến đó sau . Người mẹ ôm con trao lại cho Hà , gạt nước mắt gật đầu lia lịa .Anh quay lưng đi như mây gió để lại phía sau người mẹ thấp thỏm đứng ngồi không yên…
********************
Nửa ngày còn laị của buổi chiều trôi nhanh như tia chớp, thằng bé được các y,bác sĩ bệnh xá ST cấp cứu , chăm sóc kịp thời nên đã qua cơn nguy kịch .Hà nóng ruột đi đi lại lại trước cửa bệnh xá, trông ngóng cũng không thấy người mẹ của đứa trẻ , anh linh cảm tai họa sắp giáng xuống đầu mình. Một đêm dài cô quạnh Hà không tài nào ngủ được. Anh trình bày với cô y tá trực có lẽ người mẹ mới sinh , yếu quá không đến được.Anh mua chiếc bình nhựa, hộp sữa ngoại pha cho thằng bé uống theo sự chỉ dẫn của cô ta.
Thế là hết ! Người mẹ đã ruồng bỏ đứa con mới nở, cao chạy xa bay ! Hà gần như tuyệt vọng.Bồng đứa bé bước ra khỏi bệnh xá lòng mênh mông khó tả, anh lâng lâng bước thấp, bước cao. Không biết nên buồn, hay nên khóc. Các y, bác sĩ tận tình theo căn dặn đủ điều cho cả con và mẹ. Hà ừ hữ cho qua chuyện . Khi đã ngồi yên vào lòng chiếc xe khách chuyển bánh, anh nghe cổ họng mình đắng nghét, rã rời. Về đến nhà, làng trên, xóm dưới thiên hạ bàn tán xôn xao.Kẻ chê trách, người thương hại.Có người thật lòng nhắn nhủ hãy nuôi thằng nhỏ ít tháng cứng cáp, rồi đem giao cho trại trẻ mồ côi .Hà không cần thanh minh, giải thích .Mẹ anh giận con chửi vài câu cho đã miệng rằng mày là thằng đổ đốn ,đi ăn nằm với người ta có con mà không xin cưới hỏi, để đến khi người ta giao con, đẹp mặt chưa. Bà chửi thì chửi thế, thấy có đứa cháu nội trai mừng húm chạy đôn , chạy đáo mua hết thứ này đến thứ khác chăm sóc như trứng mỏng. Thật lạ ! Thằng bé được trời phú, không có mẹ, uống sữa lon vẫn chóng lớn như thổi , không bệnh tật, ốm đau . Hà âm thầm nuôi nó như con , anh khai sinh đặt tên là Núi , để sau này lớn lên sẽ cho nó biết núi rừng là sự trường tồn, vĩnh cửu của một con người bất hạnh sinh ra từ trong lòng núi.
Vân vê chiếc nhẫn của mẹ thằng Núi để lại, đã nhiều lần Hà định bán nhưng lại thôi . Dù gì cũng là kỷ niệm, mai này cho thằng Núi sẽ có nhiều ý nghĩa hơn . Hà thôi không đào cây cảnh nữa, tậu hai hec ta đất mở trang trại ,trồng cỏ nuôi bò. Thời gian rỗi anh tìm tòi mua lại cây cảnh của người khác về chăm sóc, thưởng thức . Chẳng mấy chốc trang trại của anh phát triển mấy chục con bò lai Sin to khỏe,bóng mượt với vườn cây cảnh đầy chất thơ, bằng hữu tứ phương tụ tập mặc sức tha hồ vui thú . Núi càng ngày càng lớn, da ngâm đen chắc nịch. Không phải con Hà nhưng sao nó cũng có nét giống anh đến thế. Được cái Núi học giỏi, ngoan, chăm sóc bà nội , nhà cửa cơm nước chu đáo.
Không biết chuyện gì đã xảy ra . Mấy ngày nay thằng Núi đi học về có người đàn bà cứ thấp tha thấp thỏm đứng ngoài hàng rào nhìn vào.Có bữa phát hiện nó rỉ tai nội phải chặn gặp bà ta hỏi cho ra nhẽ, vì cớ gì cứ rình rập nhà nó.Hầu như lần nào cũng vậy bà ta có ý lẩn tránh nên không đối mặt được. Ở nhà một mình bí quá nó đạp xe chạy ra ngoài trang trại báo cho bố biết để có biện pháp đối phó. Nghỉ hai ngày thứ bảy và chủ nhật Núi trông coi trang trại, Hà về nhà đón lỏng xem người đàn bà nào đã quấy rầy cuộc sống gia đình anh. Nhiều lúc anh nghĩ : hay là mẹ thằng Núi tìm về ?Vớ vẩn ! Đầu óc lẩn thẩn rồi, ngần ấy thời gian làm sao chị ấy biết để mà tìm . Cuối ngày thứ bảy đang bữa cơm chiều, ông trưởng thôn hớt hải chạy đến :
- Anh Hà ! Thằng Núi bị trọng thương đang cấp cứu bệnh viện .
- Bà nội thằng Núi nghe nói rùng người thả rớt chén cơm líu lưỡi, lấp ba lấp bấp , Hà hốt hoảng đứng dậy: Làm sao nó bị trọng thương, anh có biết không ?
- Nghe đâu có hai thằng lưu manh nào đó đã lén vào trang trại trộm mấy chậu cây cảnh loại nhỏ, thằng Núi phát hiện la lớn, đuổi theo bị bọn chúng đánh trả, vứt cây bỏ chạy. Khi ngã xuống bất tỉnh nhân sự , Núi được một người đàn bà trẻ trung xinh đẹp kịp thời đưa cấp cứu.
- Hồ đồ ! Con ơi là con, mấy chậu cây cảnh đáng xá bao nhiêu đuổi theo làm chi. Hà than trời trách đất nổ máy xe cùng trưởng thôn vọt lẹ…
Cu Núi bị đánh bằng cây vào đầu ngất đi, nhưng bác sĩ cho biết trúng phần không nguy hiểm ,không có tình trạng tụ máu não . Hà vào viện, một người đàn bà diêm dúa đi ngược trở ra, anh loang loáng ngờ ngợ, hình như gặp ở đâu rồi, quen lắm .Anh nhanh chân không có thời gian suy xét .Nhìn vết thương ở đầu của con sưng to, tổ chảng Hà rưng rưng nước mắt. Bà nội cũng cómặt rờ rẫm đứa cháu khóc inh ỏi . Nó tỉnh queo cười bảo không sao, Bố và bà to chuyện, nằm nghỉ ít ngày rồi về. Hà hỏi người đàn bà đưa Núi đến cấp cứu nhưng ai cũng lắc đầu . Vị bác sĩ trực cấp cứu cho biết: chị ta ở đây rất lâu lo tiền bạc nhập viện, tiền thuốc chăm sóc cháu không thiếu thứ gì .Tôi cứ tưởng bà ta là mẹ cháu chứ. Lạ thật !Chị ta đi đâu nhỉ ? Hà linh cảm : Hay là người đàn bà đó ?
Núi xuất viện, về nhà đi học trở lại bình thường . Hai thằng lưu manh trộm cắp cây cảnh , bị lực lượng điều tra hình sự tóm gọn sau đó ít ngày, khi đang trộm xe máy ở nông trường cà phê. Hà hết cách để lần ra manh mối của người đàn bà, thì nhận được thư , anh hồi hộp mở xem : “ Đồng Tháp ngày…
Anh Hà kính mến !
Em là người đàn bà vược cạn giữa núi rừng may đã gặp anh cứu sống. Mười hai năm qua chưa đêm nào ngủ yên. Hễ nhắm mắt lại em nhìn thấy anh,và con. Anh vừa giận giữ, vừa nghiêm khắc, độ lượng, Không biết có phải nợ trần ai em chưa trả hết,mà anh lại là người gánh chịu thay cho em. Anh Hà ơi ! Em là người có tội, người đàn bà vô nhân đạo.Trên thế gian này dù ở bất cứ hoàn cảnh nào người mẹ cũng không nỡ rứt ruột bỏ đứa con vừa mới sinh ra để trốn chạy. Sở dĩ em biết tên anh, nhờ cái ngày nằm ở chồi tranh sau khi sinh con, anh ra suối múc nước. Em lục chiếc balô vô tình gặp phải giấy chứng minh của anh em liền bỏ túi, và nghĩ rằng nó sẽ là sợi dây vô hình mãi mãi về sau để em biết đường tìm về tạ tội. Cả gia đình phía chồng em là lũ tội phạm . Sau này em mới biết chồng em tử nạn trong ngày hôm ấy do đi tìm em đã trượt chân rớt xuống dòng sông. Em là con nhà lành sa cơ lỡ vận, phải tha phương cầu thực sống bằng nghề cave, tiếp thị gặp được người thương kết nghĩa vợ chồng. Nhưng anh thấy đấy, gia đình phía chồng không chấp nhận. Em không đủ tinh thần nhuệ khí để về quê khi cái thai đang lớn ,với người cha già nghiêm khắc đành phó mặc số phận đến ngày gặp anh.
Anh Hà ơi ! Biết nói thế nào cho anh hiểu được lòng em . Hãy một lần ban ơn cho em để được thanh thản những ngày còn lại cuối đời. Từng ngày trôi qua tim em luôn dày vò, cắn xé .Hơn tuần nay em cứ rập rình trước cữa nhà muốn gặp con và anh nhưng không đủ can đảm gặp.Em nguyện cầu cho con và anh mãi mãi hạnh phúc. Thằng Núi nó còn nhỏ dại quá, chỉ vì hai chậu cây cảnh, suýt nữa bị vỡ đầu, may mà lúc đó có em bên cạnh. Giờ con đã tai qua nạn khỏi , anh nói cho nó biết còn có người mẹ trên cõi đời này, người mẹ cô đơn, đau khổ, hối hận mong được chuộc lỗi lầm.Một lần nữa xin anh tha thứ cho em, và mong được gặp anh…”
Thanh Loan
Cũng như mọi khi Hà bình tĩnh, lơ đễnh đến nao lòng. Sau nhiều đêm cân nhắc đến nát óc, anh quyết định đưa lá thư cho Núi . Cu cậu xem thư buồn bã, không nói đến mấy ngày. Hà cố không nhắc, để Núi suy nghĩ và xem thái độ ra sao. Một tối nọ chỉ còn hai bố con, Núi cởi mở:
- Thưa Bố ! Con thật khó nghĩ ,dù sao đi nữa cha con mình cũng phải gặp mẹ một lần.
- Hà gật đầu :Ừ !gặp thì gặp, lỡ mẹ xin con về với bà ấy, con có đi không ?
- Không đâu bố ạ ! Núi thẳng thừng! Con sẽ mãi mãi là con của bố, bà ấy không xứng đáng là mẹ của con. Giờ này mọi biện bạch của bà ấy trở nên vô nghĩa…
Hà im lặng ôm con trong đêm mênh mông bất tận, như mới ngày nào anh bồng con vô cảm. Trời vẫn đầy sao nhấp nháy. Anh nhắm nghiền đôi mắt, trong ánh sáng lờ mờ thấy mẹ thằng Núi nhìn hai bố con mặt cười tươi, rạng rỡ bỗng nhiên gục xuống tan biến, mất dần vào cõi hư vô…

Không có nhận xét nào: