24 thg 11, 2008

CUỘC PHIÊU LƯU TRONG KHO TÀNG CỔ TÍCH VIỆT NAM


Tiếp theo kỳ ngày 21/11/2008
Chùa Bửu Sơn là ngôi chùa nhỏ. Nằm phía tây cù lao Giăng người đến ngày càng đông không đủ cho họ tạm trú . Trụ trì cố gắng sắp xếp, lo chu đáo an toàn . Chỉ có ở đây Chằn tinh mới khống dám bén mảng . Lão Tạ Thị Am đi đi lại lại sốt ruột . Đã gần giờ ngọ, Thiên Vũ vẫn chưa có mặt . Bà Am còn đang băn khoăn ,trăn trở ,mưu mô tính kế thì bóng Thiên Vũ xẹt ngang đáp xuống nhẹ nhàng không động tĩnh . Chàng vào khu hậu điện dùng bữa cơm chay với nhà sư và lão Am. Thiên Vũ vừa ăn vừa hầu chuyện :
- Tiền bối sống lâu năm vùng sông nước nơi này , hãy nói rõ cho tại hạ biết quy luật đi lại,phương thức, thủ đoạn hoạt động của Chằn tinh để có biện pháp đối phó thích hợp. Lão Am dừng đũa,căng thẳng hạ giọng :
- So với năm xưa Chằn tinh khôn ngoan ,ma mảnh gấp bội phần ! Nó xuất hiện bất kể giờ giấc. Hễ ở đâu có người thì rình mò ăn thịt. Con gái thì bắt sống đem về làm nhục, hãm hiếp. Chằn tinh biến hoá giả đủ dạng người, nhưng thông thường nhiều nhất là những chàng trai khôi ngô tuấn tú . Đặc điểm để nhận ra hắn, chân trái đi hơi cà thọt .
- Bây giờ tại hạ và lão đi khảo sát thực địa, nơi trú ngụ của Chằn tinh.
Hai người rời khỏi chùa đi về phía đông . Thiên Vũ hoá trang thành chàng ngư dân lam lũ . Lão Am đầu quấn khăn rằng ,tay chống gậy, khòm lưng lẽo đẽo theo sau như hai mẹ con .Dưới nắng chiều mênh mông, biển kéo dài ăn sâu vào lòng đất , thấp thoáng đây đó nhiều cồn đất nổi lên Đất đai trù phú màu mỡ, nhà cửa dân cư sống rải rác, thưa thớt .Khoai lúa sinh sôi nẩy lộc đâm chồi . Lão Am chỉ một chiếc đầm rộng , nước sâu lạnh lẽo, cây cối mọc tứ phía, vắng vẻ ít người lui tới vì nơi đó Chằn tinh thường xuất hiện . Sau khi xem xét chán chê Thiên Vũ căn dặn lão Am phải làm như vầy như vầy…
Đêm ! Khi trăng lên đến đỉnh đầu. Thiên Vũ hoá phép biến lão Am thành cô gái đẹp tuyệt trần .Các loại vũ khí do Phật tặng đều cất dấu vào người ,còn chàng là người yêu cô gái . Hai chiếc bóng ngồi tâm sự dưới gốc cây hoa mua , bên cạnh đầm nước . Chờ mãi cũng không thấy Chằn tinh xuất hiện. Thiên Vũ , lão Am nản chí muốn về . Bỗng từ xa dưới ánh trăng có người thoăn thoắt về phía họ . Nhìn kỹ dáng đi, Thiên Vũ ngạc nhiên ! Hoá ra Chằn tinh lên bờ từ trưa quấy phá , sao dân tình không ai hô hoán nhỉ ? Hay là chưa kiếm được mồi ? Theo như đã căn dặn, Lão Am nhanh nhẹn rút hết các cọc sắt quẳng xuống lòng đầm nước nơi trú ngụ của Chằn tinh, tạo thành chiếc bẫy thiên la địa võng không còn lối thoát . Khi đâu đã vào đấy , cô gái đi thong thả ngược lại phía Chằng tinh . Hai gương mặt đối diện nhau. Nhìn sắc diện đẹp mê hồn của lão Am. Chằng tinh khoái chí híp mắt cười, nắm tay đùa cợt :
-Em gái ơi ! Khuya khắc thế này còn đi đâu ? Hãy theo anh mà hưởng khoái lạc. Lão Am rụt tay bỏ chạy về phía “ Ao Phật ” giả vờ khóc lóc, hô hoán rân bần giữa đêm thanh vắng . Tên Chằn tinh thấy thế theo chặn đầu, đe doạ :
- Hừ ! Ngươi không muốn chết, ngoan ngoãn nghe lời ta, bằng không đừng trách . Lão Am dừng lại , Chằn Tinh đến mơn trớn cô gái . Thình lình thanh kiếm trong cô gái loé sáng . Đường kiếm hiểm hóc nhanh tựa tên bay . Chằn tình lùi bắn ra xa cười ha hả,quái gỡ :
- Làm sao lừa được ta hở lão Am ! Có cô gái nào đủ can đảm đi vào giữa đêm khuya khắc này ư ? Lúc đầu gặp ngươi, ta đoán ngay rằng nên luôn thủ thế ,không hại được ta đâu . Tạ Thị Am ! Tại chiếc ao này năm xưa, ta đại bại dưới tay ngươi vì ỷ đông hiếp yếu . Món nợ này giờ bà phải trả gấp trăm lần . Hãy đỡ quyền,cước của ta . Chằn tinh thi triển kinh công . Lão Am cầm chắc kiếm bằng cả hai tay chém ngang, phất dọc .Chằn tinh thấp người , lách mình hướng kiếm, luồn phía sau lưng , trụ tấn phản đòn. Chém hụt đối phương quá đà, lão Am chới với suýt ngã nhưng trụ lại được. Chưa kịp định thần, Thị Am bị dính ngay đòn đá của Chằn tinh vào huyệt thái dương tê rần . Bà ta chần chừ, hoang mang với sức mạnh của Chằn tinh , bỗng tiếng nói Thiên Vũ đập vào mà Chằn tinh đâu hề nghe thấy :
- Cứ bĩnh tĩnh chiến đấu ! Đối thủ bao giờ cũng có điểm yếu .Tại hạ sẽ hỗ trợ khi cần thiết .Vừa dứt lời, tinh thần lão Am nhân lên gấp bội . Bà vung đường kiếm tuyệt chiêu vào chân của Chằn tinh, kiếm trúng chân bật ngược trở ra, không hề sây xước . Hổng lẽ yêu quái cải tử hoàn sinh , đao thương bất nhập ? Lão Am lầm bầm . Lần này Chằn tinh chế giễu :
- Mấy chiêu kiếm cùn đó đã hết hiệu nghiệm rồi già Am ơi ! Quả cầu lửa đâu đem ra nốt đi , ta nuốt cho mà xem, Chằn tinh hả họng .
Lão Am tai nóng bừng, tức tối. Nhanh như điện lôi quả cầu cầm tay niệm chú . Phút chốc một khối sắt tròn to bằng cỡ quả bưởi, đỏ ối nóng rực . Bà ta vụt nhanh vào miệng Chằn tinh . Tưởng đâu phép thuật của mình tinh thông , Chằn tinh đớp gọn quả cầu, nuốt chửng vào bụng . Nào ngờ Thiên Vũ biết trước,chàng nhổ cọng tóc, miệng lâm râm búng theo vào họng tên Chằn . Chằn tinh tá hoả , bụng đỏ, sôi lên ùng ục , lăn lộn, quằn quại , đau đớn cố lếch chạy về phía có nước thần . Đến lượt lão Am cười ra nước mắt ,cầm kiếm đuổi theo . Sức nóng của quả cầu kinh hồn, Chằn tinh chịu hết xiết hiện nguyên hình một con quái vật đầu hai sừng , mình dài ba trượng , thân có bốn chân nặng chừng trăm ký .Trên lưng hàng gáy lông dựng đứng tua tủa , đuôi sau to dẹp như đuôi cá sấu .
Dãy dụa liên hồi ,Chằn tinh nôn mửa, phun ra được chiếc quả cầu , lão Am nhanh chóng thâu bửu bối, sấn tới vung kiếm . Yêu tinh bị trọng thương không chống trả , quay đầu cố sức tháo chạy . Đứng bên rìa đầm nước, Thiên Vũ sừng sững chặn quái vật, lên giọng thu thập kẻ bại trận :
- Chằn tinh ! Ngươi không còn đường thoát đâu. Lúc này lao xuống đầm là tự sát . Muốn sống hãy theo tại hạ, đừng phí công vô ích .
- Nơi đây là lãnh địa của ta ! Chờ đấy , ta mà chữa lành vết thương các người sẽ thấy . Chằn tinh đập đuôi lao xuống nước .Chưa tròn hai khắc , quái vật vùng vẫy vọt lên ,nước bắn tung toé. Máu từ bụng phun thành từng vòi do cọc sắt đâm thủng .Bí quá hắn di chuyển xung quanh đầm ,nhào xuống tìm cách tháo thân , nhưng chỗ nào cũng bị cọc sắt chặn mất lối đi . Lão Am dùng hết sức bình sinh chém một nhát đứt lìa hai chân trước Chằn tinh . Hắn kiệt sức, mắt lờ đờ quỵ hẳn nằm chờ chết. Thiên Vũ đến bên cạnh vuốt nhẹ sống lưng, quái vật cựa mình thu nhỏ,thu nhỏ vào chiếc túi.
Dân làng Trà Vinh mở hội ăn mừng ,vì đã trừ được nạn Chằn tinh .Họ hoan hô chúc tụng Thiên Vũ và lão Am đến mấy ngày .Tiệc vui nào rồi cũng tàn , cả làng chia tay, đưa tiễn Thiên Vũ trong quyến luyến , ngậm ngùi . Chàng xúc động trước tấm chân tình của mọi người …
Thời gian không chờ đợi ai , mới mà đã trôi qua hết tám ngày đêm . Thiên Vũ nhẩm tính lao vun vút, trên quang lộ cát bụi mịt mù . Tạt qua nhà con gái Thần nước như dự định, nhưng Trương Chi - Mỹ Nương đã đi để lại bức thư hẹn Thiên Vũ ở kinh đô “tình yêu ”hội ngộ . Chàng ngớ người rồi quay gót xuôi hướng bắc, không lời từ giã chủ nhân . Sắp hết địa phận Gia Định - Đồng nai xuất hiện đoạn đường đèo heo hút,hiểm trở . Thiên Vũ chậm lại đảo mắt chung quanh . Có rất nhiều xác người chết nằm rải rác. Họ bị đứt tay,đứt chân ,thậm chí có người bị mất đầu trông đến dị dạng, thương tâm . Thiên Vũ quyết định dừng lại tìm rõ nguyên nhân kẻ nào tán tận lương tâm,tàn ác đến thế .
Chập choạng tối ! Thiên Vũ ngồi nấp dưới chân đèo chờ đợi . Sự hoài công đâu vô ích . Có bốn thanh niên bách bộ khẩn trương. Hai người khiêng chiếc hòm ,hai người còn lại vai đeo túi nải , họ cười nói râm ran . Thình lình đám cướp đèn đuốt sáng rực xuất hiện, bao vây bốn chàng . Tên cầm đầu hùng hổ dứt khoát :
- Muốn sống hãy để hết đồ đạt lại ! Biến ngay . Chần chừ bổn mỗ đổi ý thì không còn mạng sống. Hình như có chuẩn bị trước , thả chiếc hòm xuống đường, bốn chàng thanh niên tuốt kiếm cười ha hả, dõng dạc :
- Cướp của giết người ,tội lỗi chồng chất . Hôm nay các ngươi gặp quan bộ đầu của huyện lệnh thì hết đường trốn chạy . Buông gươm sẽ còn hưởng được sự khoan hồng. Hai bên lao vào thi triển những đường kiếm chí mạng . Têm cầm đầu băng cướp, võ công cao cường, chẳng mấy chốc bốn vị quan đại bại dưới tay của hắn . Trùm cướp vung đao triệt hạ đối phương. Thiên Vũ rời vị trí rút thanh trường kiếm đả vào . Đao kẻ cướp bổ xuống nặng tựa trăm cân, chạm vào kiếm toé lửa gãy làm đôi .Hắn liểng xiểng lụi lại mấy bước. Tay chân bủn rủn, thất kinh hồn vía .Chưa kịp định thần, Thiên Vũ kề kiếm vào cổ tên cầm đầu, bọn còn lại tháo chạy bán sống ,bán chết về phía rừng , nhưng chàng đâu để họ trốn thoát liền vung túi càn khôn, họ biến mất vô hình. Thiên Vũ nhỏ nhẹ, sắt khí :
- Bao dân lành chết thảm thương ! Tội của ngươi bị tru di cửu tộc cũng chưa hết cơn giận của mọi người ! Nói rõ cho ta biết tên họ, quê quán ,gia đình còn ai thân thích ?
- Dạ thưa công tử ! Thảo dân là Trần Sát ,quê Gia Định . Nhà còn bố mẹ già, và bầy em . Vì cuốc sống gia đình đói khổ, nên lén lút làm cướp đường . Tội lỗi chất chồng ,có giết thì giết mình thảo dân . Xin tha thứ cho bố mẹ và bầy em.
- Giao ngươi cho huyện quan đem về công đường xét xử , làm gương cho kẻ khác,mới hợp tình hợp lý . Ta phải đi đây ! Nói xong Thiên Vũ trói Trần Sát giao lại cho bộ đầu ,chàng quay mình mất hút trong đêm thanh vắng…
Hôm qua Thiên Vũ chợp mắt được nửa giờ .Chàng tranh thủ từng chút thời gian không lơi lả . Đêm tàn , ngày lại đến .Đất nước bao la hùng vĩ . Thiên Vũ dặm trường thiên lý đặt chân lên địa phận Khánh Dương . Núi rừng nơi đây trùng trùng điệp điệp,cây cối bạt ngàn trải dài xa tít tắp.Chàng dừng lại nơi ngọn núi cao ngút ngàn . Từ đây phóng tầm mắt về phía đông có thể nhìn thấy màu xanh của biển cả . Chàng xuyên rừng đụng phải một cụm núi đá liên hoàn .Đá to, đá nhỏ hình người dựng đứng trông chờ, rơi lệ bên cạnh các hòn đá hình chó, gà , rổ may, sợi chỉ, cối xoay , cối giã gạo, cái chày, cái sàng, cái chổi…cách đó vài thước một dòng suối chảy ngang ,nước trong vắt soi rõ mặt người .Bàn cờ đá vuông vắn, đầy đủ các quân cờ . Thiên Vũ bước đến . Không ! Quân cờ bị thiếu một con tốt trắng . Có điều gì ẩn trắc đây chăng ? Chàng mở kính soi vạn vật .Núi“ Mẫu tử ” ! Ái chà . Lòng người khó đoán . Chỉ vì lòng tham mà hai người đàn ông bạn chí cốt phải bỏ mạng nơi thâm sơn cùng cốc. Trong đó một người để lại vợ con,gia đình, súc vật…nhớ thương , trông chờ hoá đá . Thiên Vũ dịch chuyển sờ đầu các vật hoá đá . Tay chàng chạm đến đâu đá cựa mình đến đó . Người mẹ phủi tay ,quỳ trước mặt Thiên Vũ vừa đa tạ ,vừa khẩn cầu :
- Mẹ con thiếp cám ơn người đã tái tạo hồi sinh . Thiếp tên là Đinh Thị Lý Lan vợ của Phạm Nhĩ. Năm xưa chồng thiếp và người bạn của ông ta chén tạc, chén thù tương kế, tựu kế chiếm đoạt tài sản quý của nhau . Phạm Nhĩ lấy gói ngải của bạn . Còn bạn chôm con tốt ngọc của Phạm Nhĩ . Rồi cả hai biến mất vào rừng sâu ,đi mãi không quay về. Xin công tử có cách gì cứu giúp.
Thiên Vũ nhìn xuyên qua kính . Phạm Nhĩ ngậm ngải lang thang tìm trầm , người bạn tiếc của theo đòi lại . Ơ kìa ! Hai người đang đánh nhau dữ quá .Thiên Vũ đỡ Lý Lan đứng dậy vụt nói :
-Tai hại phải gấp rút để cứu Phạm Nhĩ và bạn ông ta, họ đang tử chiến . Mẹ con chị chờ ta quay lại có việc cần bàn . Thiên Vũ nhún mình như loài chim bói cá ,thoáng chốc mất dạng. Đinh Thị Lý Lan mặt rầu rĩ,ưu tư nặng trĩu bồng con xuống suối rửa mặt…
- Hai ngươi dừng tay ! Huynh đệ chí cốt có gì bảo ban , sao nỡ tương tàn sát hại. Thiên Vũ đáp xuống đột ngột thét .
- Chuyện chúng tôi ,chúng tôi tự giải quyết ! Hà cớ gì ngươi xía vào . Phạm Nhĩ đếch cần . Thiên Vũ chẳng nói gì thêm ,chuyển bước chân nhanh như sóc,dùng bàn tay tát vào mặt Phạm Nhĩ một cái tát nảy lửa . Phạm Nhĩ chấn động tâm can lùi xa người bạn vài mét . Thiên Vũ hằn học :
- Phạm Nhĩ ! Ngươi vẫn chứng nào tật nấy , quen thói hung hăn làm càng . Ỷ mình có sức mạnh , coi trời bằng vung , náo loạn Thiên đình bị Ngọc hoàng đày xuống trần gian làm súc vật . Nghĩ thương tình nên cho ngươi làm người, lập gia đình vợ đẹp, con ngoan . Trước khi về thiên đình , Nam Tào - Bắc Đẩu căn dặn nhiều lần , ngươi ở hạ giới còn kiếp tai ương . Nếu không biết giữ mình sẽ trở thành loài hổ , chúa tể sơn lâm . Vậy mà ngươi đâu có nghe ! Chỉ vì gói ngải mà ngươi trở thành kẻ bất lương hoá thành hổ dữ . Vợ con nhớ thương, đợi chờ ngươi trong tuyệt vọng hoá đá .Bạn ngươi cũng lòng tham vô đáy đáng bị trừng trị . Giờ hai ngươi đánh nhau giải quyết được gì ? Đòi lại gói ngải và trả viên ngọc tốt chăng ?
- Ngươi là ai miệng còn hôi sữa dám lên lớp răn dạy người khác ? Phạm Nhĩ ta bất cần đời . Người có tin ta sẽ bóp nát đầu ngươi .
- Lại hống hách, trịch thượng, kiêu căng tự phụ . Đứng trước mặt thiên sứ, không quỳ xuống van xin ta tha cho tội chết về với vợ con , nếu không sẽ vĩnh viễn là loài hổ .
- Đừng ngạo mạn ! Hãy xem sức mạnh của ta . Phạm Nhĩ nhổ một cây danh mộc đường kính vừa lòng bàn tay phang thẳng vào người Thiên Vũ với sức mạnh vô biên . Thiên Vũ đứng im niệm chú . Cây gỗ chạm vào người bật ngược trở lại va vào Phạm Nhĩ. Hắn ngã người lăn lộn ,trượt dài đau đớn lồm cồm ngồi dậy cầm cây đánh tiếp. Cứ thế , Phạm Nhĩ đánh đến lần thứ ba mươi sức lực cạn kiệt rùng mình hoá hổ, phủ đầu Thiên Vũ .Hắn dùng tuyệt chiêu cuối cùng nhằm hạ sát đối phương . Vô ích ! Thiên Vũ dùng sóng lưng kiếm dần Phạm Nhĩ một trận tơi bời hoa lá . Hắn đau thấu tim gan .Tai bị xẻo mất một miếng , rụng bốn chiếc răng lăn đùng ra giãy đành đạch . Thở rống năn nỉ Thiên Vũ :
- Đúng là kẻ hạ đẳng này có mắt như mù . Xúc phạm đến người ,xin Thiên Sứ tha tội chết .
- Hừ ! Phạm Nhĩ ngươi mãi mãi là loài hổ là “ ông ba mươi ” như lời phán xét của Ngọc Hoàng .Ta cho về “ Vương quốc tình yêu ”thăm lại vợ con . Nhưng mỗi năm chỉ gặp được hai lần . Thiên Vũ phất tay định rời bước . Người bạn Phạm Nhĩ chứng kiến cuộc đấu không tiền khoáng hậu giữa Phạm Nhĩ và Thiên Vũ, hắn ngẩn tò te chợt tỉnh đến truớc mặt Thiên Sứ van xin :
-Xin người cho tại hạ đi cùng ! Con tốt bằng ngọc đã đẩy kẻ hèn này không chốn nương thân . Trơ xương cùng tháng năm mưa nắng . Một bài học quá đắt.
-Thiên Vũ thở dài tiếc nuối : Làm người thời nào cũng vậy ! Phải biết đối nhân xử thế . Đức tài song song hoà hợp, bổ sung khiếm khuyết cho nhau . Nông cạn , xảo quyệt , ích kỷ ,tham lam đường nào cũng dẫn đến mang vạ vào thân . Thôi ! Ngươi chịu đựng khốn khổ nhiều rồi .Ta ghi nhận ! Thiên Vũ quay về thu nhận vợ con Phạm Nhĩ đi luôn…

Không có nhận xét nào: