
Đầu óc quay cuồng, mặc cho người bạn và mẹ nài nỉ van xin , tôi cầm chiếc túi xách chạy như điên ra nhà ga. Chuyến tàu S2 đi Thành phố Hồ chí Minh cũng vừa tới . Tôi lao thục mạng va phải một người nào đó trước cửa phòng vé. Tiếng một cô gái thất thanh , đau đớn :
-Ôi anh ơi ! Anh dẫm chân em bị trật sơ mi rồi.
-Xin lỗi ! Xin lỗi tôi vội quá .Nhưng không sao tôi là thợ sửa trật khớp mà. Chị ngồi yên để tôi xem .Tôi cầm chân cô gái lắc qua lắc lại . Rắc ! Lại tiếng cô gái thét lên . Xong rồi ! Chị đứng dậy bước tới bước lui coi nào ?
- Đúng là anh tài thật ! Em đi được rồi .
- Thôi nhé ! Anh đi đây . Tôi đổi cách xưng hô . Cầm chiếc vé như thôi miên lần tìm số toa cũng chẳng thèm nhìn rõ cô gái có gương mặt trẻ hay già . Khi đã định vị vào chiếc ghế, tôi kiệt sức hoàn toàn . Thế là hết ! Bao nhiêu công sức, tiền của dành dụm chắt chiu ngần ấy năm chuẩn bị đầu tư vào vườn cà phê mua ở Long Khánh và chuẩn bị cưới vợ , mẹ đã nướng sạch vào huê hụi. Thậm chí người vợ chưa cưới cũng dứt nón ra đi. Đau đớn hơn nàng đă cắm sừng ta không hề hay biết.
Tàu kéo còi rời ga . Tôi nhìn xuyên qua ô cửa sổ toa tàu.Chiều nắng nhạt,mảng mây trắng bồng bềnh kéo ngang khung trời xanh thẳm, mắt mơ hồ vật vờ xa tít. Những vườn cây, khóm lá, bờ tre, cầu hai mốt nhịp… quá đỗi thân thương dần lùi lại phía sau sao xa lạ quá . Tôi không c̣òn ưu tư, phiền muộn , người đẫn đờ vô cảm . Đêm qua dạo phố đêm cuối cùng , em đi bên tôi đâu c̣òn vẻ nhí nhảnh ngày nào. Em hờ hững can đảm nói những lời sáo rỗng đến lạ lùng .Anh thông cảm ! Em đă phản bội anh , không còn xứng đáng làm vợ anh . Cha mẹ sinh em ra nuôi lớn trưởng thành như chiếc bông hoa đầy hương phấn, anh đă hưởng hết. Thân này như ánh đèn cao áp, giờ đâu còn gì nữa mà anh nuối tiếc. Anh thông cảm ! Thông cảm cho em .Khốn nạn ! Điệp từ ấy lập đi lập lại nhiều lần nghe mới dị ứng, ngứa tai làm sao. Lời nàng nói giống hệt như những câu chuyện tình trong tiểu thuyết ba xu . Nàng như một tên cướp trấn lột hết sạch của người ta rồi nói thông cảm, tha thứ . Vậy mà đêm qua nàng nói nghe trơn tuột, không ngượng mồm, những giọt nước mắt rơi lã chã lăng qua g̣ò má phấn son lẫn lộn …
Mẹ ơi là mẹ ! Nếu con dùng từ ngữ thô bỉ , nguyền rủa đâm ra bất hiếu . Mẹ đâu còn thiếu thứ gì . Hàng tháng con gửi tiền cho đều đặn sao không an nhàn hưởng thụ . Tham gia hụi hè làm chi . Tṛò chơi quái ác mẹ làm sao biết quy luật nghiệt ngă của thương trường. Mẹ bị người ta lừa là phải . Tiền con làm ra bằng mồ hôi , nước mắt , bằng chính sức lao động của mình, chứ đâu phải buôn lậu, áp phe, tiêu cực, tham nhũng mà có. Sao mẹ không biết thương xót cho con ! Mảnh vườn cha để lại, phần đất mẹ muốn làm gì thì làm , nhưng ngôi nhà tuyệt đối không được bán . Mẹ mà mà bất chấp thì tình nghĩa mẹ con từ đây chấm dứt. Con tuyên bố hùng hồn có sự chứng giám của bà con chòm xóm . Mấy ngày qua, ăn không ngon, ngủ không yên . Ruột rối như tơ vò . Mẹ và em đã bóp nát trái tim cằn cỗi già nua của thằng đàn ông không nơi nương tựa . Sao mình yếu đuối thế nhỉ ? Không yếu đuối làm sao được , khi mà hôn nhân đổ vỡ , nghĩa tình bạc bẽo , vật chất vỗ cánh bay đi . Mười lăm ngày phép còn dài , đến nước này đành phải quay về …
- Anh ơi ! Cho em ngồi .
- Ừ ! Em cứ tự nhiên .Tôi buồn nói không quay mặt, tì cằm lên cửa sổ. Tàu vẫn chạy đều . Tình yêu thời hiện đại nó hai mặt như tấm huân chương . Mặt trước bỏng bẩy , sáng loáng góc cạnh, trau chuốt cầu kỳ. Mặt sau sần sùi, lởm chởm dị dạng. Tôi hình dung em con người ẩn chứa tính cách quái lạ. Quái lại đến nhức buốt, như hai mặt của tấm huân chương…
- Rít ! Rít ….tàu đang chạy thắng gắp, độ ma sát trên đường ray phát ra âm thanh nghe đến nhức óc, chói tai. Mọi người trên toa nhào tới, giật lùi theo quán tính . Tôi giật mình tỉnh hẳn khi cô gái ngồi đối diện nhúi người vào tôi . Quan sát toa đang ngồi , hành khách ít , rải rác , thưa thớt . Đâu đó vọng lại tiếng lao xao nghe không được rõ. Hình như có người con gái nằm ngủ trên đường ray. Ban ngày sao ngủ được .Tự sát thì có ! Chỉnh sửa lại mái tóc cô gái ngạc nhiên nhìn tôi , líu ríu .
- Ơ kìa ! Anh cũng đi chuyến tàu này à ?
- Em quen anh ? Tôi nhíu mày cố nhớ .
- Anh xem . Chân em đâu có hề hần gì . Nàng xìa chân .
- À ...! Tôi ngỡ ngàng . Thì ra em là người đã bị tôi dẫm phải lúc chiều. Em lên tàu từ lúc nào, sao giờ này mới đến toa ?
- Hết vé em đi lụi , ngồi tạm toa số tám . Sau bán bổ sung đến toa này.
Im lặng ! Biến cố xảy ra chóng vánh, rồi tàn lụi như giọt nước xà phòng.Tâm tư tôi lúc này như bị treo ngược cành cây. Mắt vẫn vô hồn , thời gian không tồn tại .Quay về thực tại mới có dịp nhìn em thật kỹ. Tôi nhìn thẳng đau đáu,như ai hớp hồn. Gương mặt em trắng hồng đầy đặn , đôi mắt mơ huyền với đôi hàng mi cong vút , môi trái tim, mũi dọc dừa , hàm răng trắng như ngọc ngà mỗi khi em cười nói. Mái tóc đen tuyền dài chấm nửa lưng tạo nên dáng thướt tha .Trời ơi em đẹp quá ! Quyến rủ quá . Đẹp đến mê hồn . Trái tim tôi đang tan nát , bỗng nhiên trỗi dậy thì thầm .Ước gì cho tôi được ôm em vào lòng, ôm bộ ngực căng tròn , hôn lên đôi môi xinh xắn, hôn lên mái tóc của em để xua đi những ám ảnh, mệt nhọc đời thường .Tôi hình dung, tưởng tượng thân thể em , da thịt em mát lạnh , dịu êm, đê mê khi chạm phải .Vớ vẩn , sao lại có ý nghĩ dục vọng thấp hèn, thô thiển , hư đốn, kỳ cục xúc phạm đến nàng ? Tôi điên rồ xấu xa vô thức. Ao ước cũng chỉ là ao ước . Em là ai ? Anh thấy em buồn lắm . Buồn trong sâu thẳm, anh đọc được trong ánh mắt của em . Đừng ! Đừng như người vợ chưa cưới của anh …
- Sao anh nhìn em dữ dzậy , kỳ quá ! Cô gái bối rối , thẹn thùng , ngó xuyên nơi khác.
- Đàn bà sinh ra để đàn ông họ chiêm ngưỡng. Em phải tự hào chứ ! Mà nói thật lòng : Em đẹp như những nàng tiểu thơ trong truyện Tàu, được mô tả đến “ nghiêng nước, nghiêng thành ”. Chỉ cần em mộng mị, một chút đưa duyên anh sẵn sàng xin chết bất cứ lúc nào. Nàng cười nhẹ ưu tư , mà tim tôi giá buốt , nhói đau.
- Anh quá khen ! Em là gái đă có chồng , có con , đừng trêu chọc. Em giận đấy.
- Mô phật ! Cứ tưởng em là gái đôi mươi . Xin lỗi ! Em bỏ quá cho anh ?
- Anh là người theo đạo ?
- Không ! Câu cửa miệng, lòng từ bi nói theo thói quen . Anh vô thần. Tôi lại đưa mắt nhìn em , so sánh,đánh giá khập khiễng rồi cười ngu ngơ trong tiềm thức . Em thôi không nói gì , lưng tựa vào thành ghế xa xăm . Thi thoảng em đưa bàn tay lên thái dương vuốt mấy cọng tóc loà xoà . Động tác thật gọn gàng ,dịu dàng nữ tính …
Mình đâu phải loại đàn đúm , ặn chơi , thay lòng đổi dạ sao em phản bội ta ? Em cũng là người đàn bà có học thức, có nhan sắc, tiền bạc vô tư . Ta là người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất, chính nhân quân tử , nghề nghiệp ổn định. Khối em mê ta như điếu đổ ta cũng không màng . Hai ta quen và yêu từ thuở hàn vi đâu phải ngày một ngày hai viện cớ tính tình không hợp đạp đổ , từ chối . Vậy em cần gì nữa ở người đàn ông mà ta không có . Vô lý! Thật vô lý? Nhưng mà có lý ! Toàn ơi là Toàn mày nhầm rồi , nàng cần tình cảm ! Thật sao ? Sao không thật ! Thử hỏi mày công tác nơi xa , một năm gặp em mấy bận ,bù đắp được gì? Ừ nhỉ ! Ta mất em là phải …
Tàu dừng ga Phan Thiết trời bắt đầu tối , loa phát thanh oang oang dội ngược. Tôi cảm nhận cái đói xâm nhập , tràn vào . Một ngày qua đi ý chí tê liệt quên khái niệm ăn .Cố ngồi lì thêm chút nữa , nhưng bụng cồn cào sủi bọt, tôi thò tay qua ô cửa mua ổ bánh mì nhai ngấu nghiến . Cổ họng đắng nghét, khô khan chả còn hương vị vẫn phải nuốt làm nghĩa vụ cho đầy bao tử. Cô gái quanh quẩn đâu đó ăn tối trở về chỗ cũ, tàu lại rời ga . Tôi dùng tay vuốt mặt thở dài nhìn em lơ đăng , đầu óc mông lung vô thức. Nghĩ cho cùng chẳng còn gì ,cứ mặc cho số phận, làm lại từ đầu . Lại phải đi từ con số không cho đến hết cuộc đời. Đời dài hay ngắn không quan trọng , quan trọng phải có niềm tin, ý chí nghị lực ? Bây giờ thì ngủ , ngủ cho quên đi nỗi ưu phiền …
Dậy ! Dậy!! Anh trai ơi ! Nhân viên soát vé tàu đập mạnh vào vai . Tôi dụi mắt ngái ngủ, toa tàu trống trơn ,anh ta lễ độ :
- Trông anh kìa ! Đã gần chín giờ đêm, hành khách đi hết từ lâu , ngủ gì đến gật gà , gật gưỡng tàu về ga không hay biết . Tôi nhe răng cười xoà giã lã : anh thông cảm, em mệt quá ngủ quên . Dẫn tôi ra theo lối cổng phụ ,anh nhân viên đường sắt nhiệt tình chỉ hướng rồi quay vào. Tôi đón xe ôm về khách sạn Hoà Hưng…
oooooo00000000oooooo
- Xin lỗi ! Cho một phòng nghỉ loại tốt ? Tôi chìa giấy chứng minh nhân dân cho cô nhân viên lễ tân khách sạn.
- Anh thông cảm phòng tốt đã hết, chỉ còn phòng loại thường ở gác ba không có ti vi, máy lạnh .
- Không sao ! Miễn có chỗ nghỉ là yên tâm rồi.
- Anh cầm chìa khoá phòng 308, bên trái hành lang gác ba đi thẳng. Có cần gì gọi điện thoại . Cám ơn !
Tắm rửa thoả thích , người nhẹ tênh . Kiếm gì bỏ bụng cho qua hết đêm dài .Tôi khoá cửa ra ngoài, nhìn xuống sân đại sảnh có người con gái thả bộ trông quen quá . Tôi bước nhanh xuống cầu thang , thì ra nàng là cô gái cùng đi trên suốt chuyến tàu . Tránh không muốn gặp em , tôi đi lối khác qua khỏi cổng khách sạn vào quán bên kia đường ăn đĩa cơm trắng, thịt nướng, uống ly trà đá mất hai mươi mươi phút quay về, lại thấy em đi nhanh trên hành lang cùng nơi nghỉ với mình . Tôi dừng nơi bậc tam cấp. Em mở cửa phòng 306 , bên cạnh phòng tôi .Hiếu kỳ tôi trở lại quày tiếp tân hỏi cô nhân viên mới biết nàng tên là Lan Huệ…
Đă gần một giờ sáng mắt cứ ráo hoảnh không tài nào ngủ được . Quái lạ người cứ trằn trọc, thao thức ,nôn nao . Chiếc qụat trần chạy vù vù hết công sức vẫn không đủ mát . Bực bội tôi mở cửa bước ra . Tiếng rên ư ử từ phòng 306 vọng rõ mồn một. Tôi chép miệng : Đàn bà là thế đấy ! Chính miệng nàng nói với mình là gái có chồng, con thế nhưng lén lút đến đây để tư tình còn gì luân thường đạo lý .Ối dào ! Mặc xác, hơi đâu nghĩ chuyện thiên hạ . Ai cũng có hoàn cảnh riêng tư, có nhu cầu thì hưởng , tồn tại thiếu thốn để làm gì . Tôi nhớ không nhầm có một danh hoạ thế giới nổi tiếng nào đó đã nói “ thân thể trần truồng của người đàn bà là tuyệt tác của tạo hoá ”. Tuyệt tác thì được quyền đến thế sao ? Tôi trở vô rửa mặt tỉnh táo nằm dài ra giường ngủ tiếp thử xem .Vẫn vậy ! Lăn qua lăn lại đến chán . Tôi bật đèn lôi tờ báo đọc để khỏi phải nghĩ về người vợ chưa cưới của mình . Vô ích ! Hình ảnh em và Lan Huệ như tiên nữ đan xen chập chờn nhảy múa . Nửa giờ sau tôi lại ra ngoài hành lang . Đêm yên ắng, tĩnh lặng với những ngọn đèn cao áp chơ vơ .Hình như âm thanh va chạm về thể xác từ phòng của Huệ vẫn còn văng vẳng . Không lẽ ? Tôi áp tai cửa phòng . Nước mắt , run rẩy , đớn đau, chống chọi, dằn xé , rên rỉ …âm thanh hỗn độn pha tạp nhỏ đến cung bậc thì thầm . Viễn cảnh chìm sâu trong mê cung. Không chứng kiến cuộc ái ân , người vẫn thấy mê ly rạo rực . Thân xác uốn éo , quằn quại , động tác bản năng cào cấu, buông thả . Tôi ghìm nén bản năng nhục dục. Độ nhạy cảm bị chèn ép đến nghẹt thở . Tôi trơ trẽn, xấu hổ , tai nóng bừng rân máu, ngượng ngùng lùi bước,lùi bước về phía bóng tối …
Còi xe cứu thương rú liên hồi . Tiếng chạy lộp cộp , ồn ào, vội vã từ phía cầu thang đập vào thính giác rất gần. Theo quán tính ,tôi bật dậy như chiếc lò xo, xỏ chiếc quần dài ,đầu tóc rối bù , mặt mày còn hốc hát mở cửa phòng lao ra . Bác sĩ, y tá, nhân viên khách sạn đẩy chiếc băng ca từ phòng 306 rời khỏi khẩn trương tột độ. Khách trọ nhốn nháo lời ra lời vào .Tôi rụng rời chân tay nhào tới . Lan Huệ mặt trắng bệt, miệng sùi bọt mép, tay chân duỗi thẳng, bất động . Có lẽ tính mạng nàng nguy cấp đi mất. Tất cả đi về phía bệnh viện . Tôi linh cảm vào phòng 306 bật đèn lục lọi, tìm kiếm .Dưới gầm giường một vỉ Seduxen hai mươi viên chỉ còn trơ vỏ. Trên bàn chai nước suối loại lít hai uống hết non nửa . Tôi rút hộc bàn. Một bức thư tuyệt mệnh viết bằng giấy vở học sinh dài bốn trang bi đát. Tôi gai người đọc ngấu nghiến . Đêm qua trắng đêm, Huệ đấu tranh tư tưởng giữa sự sống và cái chết. Sự dằn dọc , nức nở, giãy dụa, dày vò về thể xác .Nàng còn muốn sống vì chồng, vì con nhưng nàng tự tử khi chồng ruồng bỏ,niềm tin cuộc sống không còn nữa . Chồng nàng là thằng đàn ông khốn nạn . Chỉ một phút phản bội, sai lầm trong cuộc sống về hạnh phúc gia đình mà nàng không được tha thứ hay sao ? Nàng đã van xin đến lời lẽ thống thiết cuối cùng . Lực kiệt, hơi tàn người chồng vẫn lạnh lùng băng giá . Nàng đáng thương hơn bao giờ hết .
Xếp lá thư bó túi quần, đầu ong lên vì những suy nghĩ giả tưởng đêm qua đầy phiến diện. Tự trách lương tâm, trách mình ngu muội khi không xúc phạm nhân phẩm, tiết hạnh của Lan Huệ . Mớ âm thanh hỗn độn vọng về phỉ báng .Ta nguyền rủa ta phải chi đừng có ý nghĩ trần tục nhục dục có khi đã gõ cữa cứu nàng.Ta đã gián tiếp đẩy nàng tìm đến cái chết . Không ! Cứu được lúc này, nhưng đâu có cứu được lúc khác. Nàng muốn chết ai ngăn cản được nàng ?
Rời khỏi khách sạn mang theo một tâm trạng đần độn, ê hề . Sự sáng suốt, tinh tế thường ngày của tôi biến đâu mất . Đúng một đêm của sự gàn dở, bi ai, thánh thiện . Mặt tốt luôn luôn tồn tại ẩn chứa đằng sau sự suy nghĩ dơ bẩn , xấu xa của kẻ phàm phu tục tử . Không biết giờ này nàng sống hay chết . Nhưng nhất định tôi phải mang lá thư này trao tận tay cho chồng Lan Huệ trả lại sự trong trạch cho nàng./.
-Ôi anh ơi ! Anh dẫm chân em bị trật sơ mi rồi.
-Xin lỗi ! Xin lỗi tôi vội quá .Nhưng không sao tôi là thợ sửa trật khớp mà. Chị ngồi yên để tôi xem .Tôi cầm chân cô gái lắc qua lắc lại . Rắc ! Lại tiếng cô gái thét lên . Xong rồi ! Chị đứng dậy bước tới bước lui coi nào ?
- Đúng là anh tài thật ! Em đi được rồi .
- Thôi nhé ! Anh đi đây . Tôi đổi cách xưng hô . Cầm chiếc vé như thôi miên lần tìm số toa cũng chẳng thèm nhìn rõ cô gái có gương mặt trẻ hay già . Khi đã định vị vào chiếc ghế, tôi kiệt sức hoàn toàn . Thế là hết ! Bao nhiêu công sức, tiền của dành dụm chắt chiu ngần ấy năm chuẩn bị đầu tư vào vườn cà phê mua ở Long Khánh và chuẩn bị cưới vợ , mẹ đã nướng sạch vào huê hụi. Thậm chí người vợ chưa cưới cũng dứt nón ra đi. Đau đớn hơn nàng đă cắm sừng ta không hề hay biết.
Tàu kéo còi rời ga . Tôi nhìn xuyên qua ô cửa sổ toa tàu.Chiều nắng nhạt,mảng mây trắng bồng bềnh kéo ngang khung trời xanh thẳm, mắt mơ hồ vật vờ xa tít. Những vườn cây, khóm lá, bờ tre, cầu hai mốt nhịp… quá đỗi thân thương dần lùi lại phía sau sao xa lạ quá . Tôi không c̣òn ưu tư, phiền muộn , người đẫn đờ vô cảm . Đêm qua dạo phố đêm cuối cùng , em đi bên tôi đâu c̣òn vẻ nhí nhảnh ngày nào. Em hờ hững can đảm nói những lời sáo rỗng đến lạ lùng .Anh thông cảm ! Em đă phản bội anh , không còn xứng đáng làm vợ anh . Cha mẹ sinh em ra nuôi lớn trưởng thành như chiếc bông hoa đầy hương phấn, anh đă hưởng hết. Thân này như ánh đèn cao áp, giờ đâu còn gì nữa mà anh nuối tiếc. Anh thông cảm ! Thông cảm cho em .Khốn nạn ! Điệp từ ấy lập đi lập lại nhiều lần nghe mới dị ứng, ngứa tai làm sao. Lời nàng nói giống hệt như những câu chuyện tình trong tiểu thuyết ba xu . Nàng như một tên cướp trấn lột hết sạch của người ta rồi nói thông cảm, tha thứ . Vậy mà đêm qua nàng nói nghe trơn tuột, không ngượng mồm, những giọt nước mắt rơi lã chã lăng qua g̣ò má phấn son lẫn lộn …
Mẹ ơi là mẹ ! Nếu con dùng từ ngữ thô bỉ , nguyền rủa đâm ra bất hiếu . Mẹ đâu còn thiếu thứ gì . Hàng tháng con gửi tiền cho đều đặn sao không an nhàn hưởng thụ . Tham gia hụi hè làm chi . Tṛò chơi quái ác mẹ làm sao biết quy luật nghiệt ngă của thương trường. Mẹ bị người ta lừa là phải . Tiền con làm ra bằng mồ hôi , nước mắt , bằng chính sức lao động của mình, chứ đâu phải buôn lậu, áp phe, tiêu cực, tham nhũng mà có. Sao mẹ không biết thương xót cho con ! Mảnh vườn cha để lại, phần đất mẹ muốn làm gì thì làm , nhưng ngôi nhà tuyệt đối không được bán . Mẹ mà mà bất chấp thì tình nghĩa mẹ con từ đây chấm dứt. Con tuyên bố hùng hồn có sự chứng giám của bà con chòm xóm . Mấy ngày qua, ăn không ngon, ngủ không yên . Ruột rối như tơ vò . Mẹ và em đã bóp nát trái tim cằn cỗi già nua của thằng đàn ông không nơi nương tựa . Sao mình yếu đuối thế nhỉ ? Không yếu đuối làm sao được , khi mà hôn nhân đổ vỡ , nghĩa tình bạc bẽo , vật chất vỗ cánh bay đi . Mười lăm ngày phép còn dài , đến nước này đành phải quay về …
- Anh ơi ! Cho em ngồi .
- Ừ ! Em cứ tự nhiên .Tôi buồn nói không quay mặt, tì cằm lên cửa sổ. Tàu vẫn chạy đều . Tình yêu thời hiện đại nó hai mặt như tấm huân chương . Mặt trước bỏng bẩy , sáng loáng góc cạnh, trau chuốt cầu kỳ. Mặt sau sần sùi, lởm chởm dị dạng. Tôi hình dung em con người ẩn chứa tính cách quái lạ. Quái lại đến nhức buốt, như hai mặt của tấm huân chương…
- Rít ! Rít ….tàu đang chạy thắng gắp, độ ma sát trên đường ray phát ra âm thanh nghe đến nhức óc, chói tai. Mọi người trên toa nhào tới, giật lùi theo quán tính . Tôi giật mình tỉnh hẳn khi cô gái ngồi đối diện nhúi người vào tôi . Quan sát toa đang ngồi , hành khách ít , rải rác , thưa thớt . Đâu đó vọng lại tiếng lao xao nghe không được rõ. Hình như có người con gái nằm ngủ trên đường ray. Ban ngày sao ngủ được .Tự sát thì có ! Chỉnh sửa lại mái tóc cô gái ngạc nhiên nhìn tôi , líu ríu .
- Ơ kìa ! Anh cũng đi chuyến tàu này à ?
- Em quen anh ? Tôi nhíu mày cố nhớ .
- Anh xem . Chân em đâu có hề hần gì . Nàng xìa chân .
- À ...! Tôi ngỡ ngàng . Thì ra em là người đã bị tôi dẫm phải lúc chiều. Em lên tàu từ lúc nào, sao giờ này mới đến toa ?
- Hết vé em đi lụi , ngồi tạm toa số tám . Sau bán bổ sung đến toa này.
Im lặng ! Biến cố xảy ra chóng vánh, rồi tàn lụi như giọt nước xà phòng.Tâm tư tôi lúc này như bị treo ngược cành cây. Mắt vẫn vô hồn , thời gian không tồn tại .Quay về thực tại mới có dịp nhìn em thật kỹ. Tôi nhìn thẳng đau đáu,như ai hớp hồn. Gương mặt em trắng hồng đầy đặn , đôi mắt mơ huyền với đôi hàng mi cong vút , môi trái tim, mũi dọc dừa , hàm răng trắng như ngọc ngà mỗi khi em cười nói. Mái tóc đen tuyền dài chấm nửa lưng tạo nên dáng thướt tha .Trời ơi em đẹp quá ! Quyến rủ quá . Đẹp đến mê hồn . Trái tim tôi đang tan nát , bỗng nhiên trỗi dậy thì thầm .Ước gì cho tôi được ôm em vào lòng, ôm bộ ngực căng tròn , hôn lên đôi môi xinh xắn, hôn lên mái tóc của em để xua đi những ám ảnh, mệt nhọc đời thường .Tôi hình dung, tưởng tượng thân thể em , da thịt em mát lạnh , dịu êm, đê mê khi chạm phải .Vớ vẩn , sao lại có ý nghĩ dục vọng thấp hèn, thô thiển , hư đốn, kỳ cục xúc phạm đến nàng ? Tôi điên rồ xấu xa vô thức. Ao ước cũng chỉ là ao ước . Em là ai ? Anh thấy em buồn lắm . Buồn trong sâu thẳm, anh đọc được trong ánh mắt của em . Đừng ! Đừng như người vợ chưa cưới của anh …
- Sao anh nhìn em dữ dzậy , kỳ quá ! Cô gái bối rối , thẹn thùng , ngó xuyên nơi khác.
- Đàn bà sinh ra để đàn ông họ chiêm ngưỡng. Em phải tự hào chứ ! Mà nói thật lòng : Em đẹp như những nàng tiểu thơ trong truyện Tàu, được mô tả đến “ nghiêng nước, nghiêng thành ”. Chỉ cần em mộng mị, một chút đưa duyên anh sẵn sàng xin chết bất cứ lúc nào. Nàng cười nhẹ ưu tư , mà tim tôi giá buốt , nhói đau.
- Anh quá khen ! Em là gái đă có chồng , có con , đừng trêu chọc. Em giận đấy.
- Mô phật ! Cứ tưởng em là gái đôi mươi . Xin lỗi ! Em bỏ quá cho anh ?
- Anh là người theo đạo ?
- Không ! Câu cửa miệng, lòng từ bi nói theo thói quen . Anh vô thần. Tôi lại đưa mắt nhìn em , so sánh,đánh giá khập khiễng rồi cười ngu ngơ trong tiềm thức . Em thôi không nói gì , lưng tựa vào thành ghế xa xăm . Thi thoảng em đưa bàn tay lên thái dương vuốt mấy cọng tóc loà xoà . Động tác thật gọn gàng ,dịu dàng nữ tính …
Mình đâu phải loại đàn đúm , ặn chơi , thay lòng đổi dạ sao em phản bội ta ? Em cũng là người đàn bà có học thức, có nhan sắc, tiền bạc vô tư . Ta là người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất, chính nhân quân tử , nghề nghiệp ổn định. Khối em mê ta như điếu đổ ta cũng không màng . Hai ta quen và yêu từ thuở hàn vi đâu phải ngày một ngày hai viện cớ tính tình không hợp đạp đổ , từ chối . Vậy em cần gì nữa ở người đàn ông mà ta không có . Vô lý! Thật vô lý? Nhưng mà có lý ! Toàn ơi là Toàn mày nhầm rồi , nàng cần tình cảm ! Thật sao ? Sao không thật ! Thử hỏi mày công tác nơi xa , một năm gặp em mấy bận ,bù đắp được gì? Ừ nhỉ ! Ta mất em là phải …
Tàu dừng ga Phan Thiết trời bắt đầu tối , loa phát thanh oang oang dội ngược. Tôi cảm nhận cái đói xâm nhập , tràn vào . Một ngày qua đi ý chí tê liệt quên khái niệm ăn .Cố ngồi lì thêm chút nữa , nhưng bụng cồn cào sủi bọt, tôi thò tay qua ô cửa mua ổ bánh mì nhai ngấu nghiến . Cổ họng đắng nghét, khô khan chả còn hương vị vẫn phải nuốt làm nghĩa vụ cho đầy bao tử. Cô gái quanh quẩn đâu đó ăn tối trở về chỗ cũ, tàu lại rời ga . Tôi dùng tay vuốt mặt thở dài nhìn em lơ đăng , đầu óc mông lung vô thức. Nghĩ cho cùng chẳng còn gì ,cứ mặc cho số phận, làm lại từ đầu . Lại phải đi từ con số không cho đến hết cuộc đời. Đời dài hay ngắn không quan trọng , quan trọng phải có niềm tin, ý chí nghị lực ? Bây giờ thì ngủ , ngủ cho quên đi nỗi ưu phiền …
Dậy ! Dậy!! Anh trai ơi ! Nhân viên soát vé tàu đập mạnh vào vai . Tôi dụi mắt ngái ngủ, toa tàu trống trơn ,anh ta lễ độ :
- Trông anh kìa ! Đã gần chín giờ đêm, hành khách đi hết từ lâu , ngủ gì đến gật gà , gật gưỡng tàu về ga không hay biết . Tôi nhe răng cười xoà giã lã : anh thông cảm, em mệt quá ngủ quên . Dẫn tôi ra theo lối cổng phụ ,anh nhân viên đường sắt nhiệt tình chỉ hướng rồi quay vào. Tôi đón xe ôm về khách sạn Hoà Hưng…
oooooo00000000oooooo
- Xin lỗi ! Cho một phòng nghỉ loại tốt ? Tôi chìa giấy chứng minh nhân dân cho cô nhân viên lễ tân khách sạn.
- Anh thông cảm phòng tốt đã hết, chỉ còn phòng loại thường ở gác ba không có ti vi, máy lạnh .
- Không sao ! Miễn có chỗ nghỉ là yên tâm rồi.
- Anh cầm chìa khoá phòng 308, bên trái hành lang gác ba đi thẳng. Có cần gì gọi điện thoại . Cám ơn !
Tắm rửa thoả thích , người nhẹ tênh . Kiếm gì bỏ bụng cho qua hết đêm dài .Tôi khoá cửa ra ngoài, nhìn xuống sân đại sảnh có người con gái thả bộ trông quen quá . Tôi bước nhanh xuống cầu thang , thì ra nàng là cô gái cùng đi trên suốt chuyến tàu . Tránh không muốn gặp em , tôi đi lối khác qua khỏi cổng khách sạn vào quán bên kia đường ăn đĩa cơm trắng, thịt nướng, uống ly trà đá mất hai mươi mươi phút quay về, lại thấy em đi nhanh trên hành lang cùng nơi nghỉ với mình . Tôi dừng nơi bậc tam cấp. Em mở cửa phòng 306 , bên cạnh phòng tôi .Hiếu kỳ tôi trở lại quày tiếp tân hỏi cô nhân viên mới biết nàng tên là Lan Huệ…
Đă gần một giờ sáng mắt cứ ráo hoảnh không tài nào ngủ được . Quái lạ người cứ trằn trọc, thao thức ,nôn nao . Chiếc qụat trần chạy vù vù hết công sức vẫn không đủ mát . Bực bội tôi mở cửa bước ra . Tiếng rên ư ử từ phòng 306 vọng rõ mồn một. Tôi chép miệng : Đàn bà là thế đấy ! Chính miệng nàng nói với mình là gái có chồng, con thế nhưng lén lút đến đây để tư tình còn gì luân thường đạo lý .Ối dào ! Mặc xác, hơi đâu nghĩ chuyện thiên hạ . Ai cũng có hoàn cảnh riêng tư, có nhu cầu thì hưởng , tồn tại thiếu thốn để làm gì . Tôi nhớ không nhầm có một danh hoạ thế giới nổi tiếng nào đó đã nói “ thân thể trần truồng của người đàn bà là tuyệt tác của tạo hoá ”. Tuyệt tác thì được quyền đến thế sao ? Tôi trở vô rửa mặt tỉnh táo nằm dài ra giường ngủ tiếp thử xem .Vẫn vậy ! Lăn qua lăn lại đến chán . Tôi bật đèn lôi tờ báo đọc để khỏi phải nghĩ về người vợ chưa cưới của mình . Vô ích ! Hình ảnh em và Lan Huệ như tiên nữ đan xen chập chờn nhảy múa . Nửa giờ sau tôi lại ra ngoài hành lang . Đêm yên ắng, tĩnh lặng với những ngọn đèn cao áp chơ vơ .Hình như âm thanh va chạm về thể xác từ phòng của Huệ vẫn còn văng vẳng . Không lẽ ? Tôi áp tai cửa phòng . Nước mắt , run rẩy , đớn đau, chống chọi, dằn xé , rên rỉ …âm thanh hỗn độn pha tạp nhỏ đến cung bậc thì thầm . Viễn cảnh chìm sâu trong mê cung. Không chứng kiến cuộc ái ân , người vẫn thấy mê ly rạo rực . Thân xác uốn éo , quằn quại , động tác bản năng cào cấu, buông thả . Tôi ghìm nén bản năng nhục dục. Độ nhạy cảm bị chèn ép đến nghẹt thở . Tôi trơ trẽn, xấu hổ , tai nóng bừng rân máu, ngượng ngùng lùi bước,lùi bước về phía bóng tối …
Còi xe cứu thương rú liên hồi . Tiếng chạy lộp cộp , ồn ào, vội vã từ phía cầu thang đập vào thính giác rất gần. Theo quán tính ,tôi bật dậy như chiếc lò xo, xỏ chiếc quần dài ,đầu tóc rối bù , mặt mày còn hốc hát mở cửa phòng lao ra . Bác sĩ, y tá, nhân viên khách sạn đẩy chiếc băng ca từ phòng 306 rời khỏi khẩn trương tột độ. Khách trọ nhốn nháo lời ra lời vào .Tôi rụng rời chân tay nhào tới . Lan Huệ mặt trắng bệt, miệng sùi bọt mép, tay chân duỗi thẳng, bất động . Có lẽ tính mạng nàng nguy cấp đi mất. Tất cả đi về phía bệnh viện . Tôi linh cảm vào phòng 306 bật đèn lục lọi, tìm kiếm .Dưới gầm giường một vỉ Seduxen hai mươi viên chỉ còn trơ vỏ. Trên bàn chai nước suối loại lít hai uống hết non nửa . Tôi rút hộc bàn. Một bức thư tuyệt mệnh viết bằng giấy vở học sinh dài bốn trang bi đát. Tôi gai người đọc ngấu nghiến . Đêm qua trắng đêm, Huệ đấu tranh tư tưởng giữa sự sống và cái chết. Sự dằn dọc , nức nở, giãy dụa, dày vò về thể xác .Nàng còn muốn sống vì chồng, vì con nhưng nàng tự tử khi chồng ruồng bỏ,niềm tin cuộc sống không còn nữa . Chồng nàng là thằng đàn ông khốn nạn . Chỉ một phút phản bội, sai lầm trong cuộc sống về hạnh phúc gia đình mà nàng không được tha thứ hay sao ? Nàng đã van xin đến lời lẽ thống thiết cuối cùng . Lực kiệt, hơi tàn người chồng vẫn lạnh lùng băng giá . Nàng đáng thương hơn bao giờ hết .
Xếp lá thư bó túi quần, đầu ong lên vì những suy nghĩ giả tưởng đêm qua đầy phiến diện. Tự trách lương tâm, trách mình ngu muội khi không xúc phạm nhân phẩm, tiết hạnh của Lan Huệ . Mớ âm thanh hỗn độn vọng về phỉ báng .Ta nguyền rủa ta phải chi đừng có ý nghĩ trần tục nhục dục có khi đã gõ cữa cứu nàng.Ta đã gián tiếp đẩy nàng tìm đến cái chết . Không ! Cứu được lúc này, nhưng đâu có cứu được lúc khác. Nàng muốn chết ai ngăn cản được nàng ?
Rời khỏi khách sạn mang theo một tâm trạng đần độn, ê hề . Sự sáng suốt, tinh tế thường ngày của tôi biến đâu mất . Đúng một đêm của sự gàn dở, bi ai, thánh thiện . Mặt tốt luôn luôn tồn tại ẩn chứa đằng sau sự suy nghĩ dơ bẩn , xấu xa của kẻ phàm phu tục tử . Không biết giờ này nàng sống hay chết . Nhưng nhất định tôi phải mang lá thư này trao tận tay cho chồng Lan Huệ trả lại sự trong trạch cho nàng./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét