
Lê Sương quay tít cổ tay, cắm mũi gươm sâu vào lòng đất , nàng vuốt mặt đầy nước mắt nghiến răng ken két , lửa hận trong người bốc lên ngùn ngụt. Bầu trời quang đãng, bỗng nhiên mây vần vũ kéo về , sấm chớp liên hồi . Đám tàn quân thất trận , quần áo tả tơi gom góp đứng thành hai hàng cúi đầu im phăng phắc . Cao tướng quân gục đầu trên yên ngựa , mình đầy thương tích . Nhiều mũi tên độc ghim thẳng từ sau lưng đi tới vùng ngực , máu nhuộm đỏ chiến bào . Lê Sương bế tướng công của mình đặt trên gò đất, đầu xây về hường Hòn Dinh . Phía đông quân viện binh rầm rập tiến về.
- Bẩm Quận công ! Cao tướng quân đã tử trận . Đang ngồi trên con thiên lý mã, quận công bước xuống đi bộ lẩm nhẩm :
- Chỉ có một chiếc thành cỏn con thế này mà đã bao phen hao binh tổn tướng, có lẽ ta phải đích thân mới thâu tóm được chăng ? Lương Phù Gia cuối xuống đỡ phu nhân Cao tướng quân đứng dậy rồi quỳ gối bên xác viên tướng của mình lòng thắt lại , ruột đau như cắt . Ông lần lượt rút từng mũi tên trên người Cao Cát , xếp lại vạt áo ngay ngắn . Từ trong lồng ngực của viên tướng tử trận bật ra bức huyết thư , quận công hồi hộp mở ra xem, thư viết :
“ Gửi chủ tướng Lương Phù Gia !
Bì chức tài hèn sức mọn, không hoàn thành sứ mệnh bị chết vào tay giặc, thật đáng hổ thẹn lương tâm. Nay bì chức có đứa con gái tên là Cao Linh Lan vừa tròn mười tám tuổi, mong chủ tướng thương tình tác hợp với Lương công tử để cháu có nơi nương tựa mai này. Được điều ân đức đó, bì chức chết cũng được nhắm mắt và ngậm cười nơi chín suối …”
Kính thư
Cao Cát
Lương Phù Gia xem xong trao bức huyết thư lại cho nàng Lê Sương, ông lệnh cho ba quân dừng lại vùng đất Gò Dưa, dựng trại án binh bất động . Đêm đó ông long trọng tổ chức truy điệu Cao tướng quân theo nghi thức vương triều . Đêm vùng đất hoang sơ lung linh huyền ảo , lửa cháy đỏ rực cả góc trời . Xác Cao tướng quân hỏa thiêu bỏ vào chiếc thùng vuông bằng gốm sứ. Quận công đích thân trao cho nàng Lê Sương và căn dặn :
- Phu nhân hãy trở về quê lo tang chế cho Cao tướng quân và chăm sóc tiểu thơ đợi ta phá xong thành này sẽ lo hôn sự cho hai con !
- Thưa quận công ! Lê Sương lắc đầu buồn bã : Thù chồng chưa trả , nợ nước chưa đền, thần thiếp quyết theo chủ tướng diệt giặc đến hơi thở cuối cùng. Nếu chủ tướng coi thiếp là nữ nhi thường tình , thì thiếp sẽ quyên sinh để tỏ tấm lòng thành . Nói dứt lời Lê Sương rút gươm quay ngược vào người không do dự . Quận công nhanh như cắt gạt lưỡi gươm lắc đầu bất lực :
- Nếu phu nhân nhất quyết như thế, ta đồng ý để nàng giết giặc trả thù chồng, nhưng để bảo toàn lực lượng , tránh thương vong đổ máu cho ba quân ta tiếp tục lui binh về phía địa phận Long Phụng , đây là vùng đất trù phú , bằng phẳng tiện lợi trong việc dụng binh, hiến kế lâu dài chinh phục vùng đất Thành Hồ !…
00000oooo0000
Ngày tháng trôi đi Quận công ăn không ngon, ngủ không yên vắt nát óc không biết đánh bằng cách nào nhanh nhất, hiệu qủa nhất . Nàng Lê Sương cùng với một số kỵ binh giả dạng dân thường đi sâu vào các ngõ ngách của vùng đất Thành Hồ nghiên cứu địa hình, địa vật. Thành nằm nép mình bên dòng Sông Ba, có bốn cửa chính và bốn cửa phụ . Giữa thành có một con lạch của Sông Ba xẻ qua . Cửa Nam , Bắc và Đông lúc nào cũng có quân lính canh phong cẩn mật. Duy nhất cửa Tây bỏ ngỏ. Nàng Lê Sương hồ nghi, có lẽ kế dụ địch , hay ẩn ý nào chăng ? Nàng quyết chí tìm cho ra nguyên cớ .
Đạp lên Hòn Dinh sương khói mịt mờ, nhìn xuống lòng Thành Hồ như lòng chảo thu gọn trong lòng bàn tay . Cửa Tây âm u , hoang vắng không một bóng người . Lê Sương mệt mỏi nằm xuống tản đá mắt híp lại thiếp đi trong vô định . Đang mơ màng nàng loáng thấy một người tướng mạo phi thường cầm thương từ trong sương khói bước ra . Nàng thảng thốt:
- Hình như tướng công của thiếp thì phải ?
- Ừ ! Ta là phu quân của nàng đây ! Phu nhân có biết vì sao ta tử trận không ?
- Tướng công !!!hãy chỉ cho thiếp biết để thiếp trả thù cho chàng .
- Cao Cát mỉm cười nghiêm nghị : Nàng là con cháu dòng tộc nhà Lê, thông kim bát cổ Thành Hồ xây dựng theo kiến trúc ngũ hành bát quái, ta tử trận vì đã đi nhầm vào cửa tử , nàng hãy bẩm báo điều đó cho chủ tướng , chúc nàng thành công trả được món nợ –ta đi đây! Nói xong Cao tướng quân cỡi mây đi mất . Lê Sương hét tướng lên :
- Tướng công !Tướng công !!! chờ thiếp nói đôi lời đã !Nàng với tay theo hụt hẫng , đập vào cành cây giật mình tỉnh giấc xung quanh vắng lặng như tờ…
Lê Sương bẩm báo điều mắt thấy tai nghe do phu quân nàng chỉ điểm cho Lương Phù Gia biết . Nàng và Quận công bàn đi, tính lại trên tấm bản đồ có vẽ chi chít hình bát quái . Như thấu hiểu nỗi lòng chủ tướng , nàng Sương khẳng định chỉ có đi từ cửa Nam , nó là cửa sinh mới công phá được thành . Nhưng cửa Nam quang lộ hẹp, một bên là sông nước , một bên thành quân giặc án ngữ lối đi canh phòng cẩn mật , một con kiến cũng không lọt qua đánh vào đâu phải dễ? Dù có khó khăn cách nào cũng phải bắt đầu từ cửa Nam ! Lương Phù Gia nở nụ cười thật tươi, mãn nguyện . Ông thốt lời cám ơn nàng Lê Sương đã lao tâm, khổ lực hiến kế, nàng quả là người uyên bác trận đồ…
Tướng Trần Tài cùng Lê Sương dẫn bốn đạo binh cùng hai mươi chiến thuyền bí mật đêm khuya ngược dòng Sông Ba áp sát gần cửa thành Nam . Phía đông dọc quan lộ tướng tiên phuông Văn Phong dẫn hai đạo binh đánh trước vào cửa Bắc để nghi binh. Bên cạnh đó Quận công Lương phù Gia chỉ huy sáu đạo binh thẳng tiến đến Thành Hồ phối hợp đạo binh Trần Tài công phá cửa thành Nam.
Đây là thành lũy cuối cùng của quân giặc . Đúng như dự định của quận công và nàng Lê Sương cửa Bắc bất ngờ bị Văn Phong đánh gắt quân giặc tập trung chống đỡ . Cửa Nam chúng lơ là, nới lỏng mất cảnh giác . Ba giờ sáng Trần Tài, Lê Sương cùng với những chiến binh đuờng thủy đột nhập công phá cửa Nam với sự trợ giúp của đạo binh chủ tướng . Với sức mạnh như nước vỡ bờ quân giặc chỉ cầm cự được nửa giờ sau đó tan rã như ong vỡ tổ . Tướng giặc đứng đầu bảo vệ Thành Hồ thất trận tháo cửa thành phía đông cùng gia quyến bỏ chạy về phương nam chấm dứt một chuỗi dài thời gian cai trị .
Lúc công phá cửa nam vì trời tối không cảnh giác Lê Sương bị một mũi tên hất nàng xuống nước , Trần Tài chỉ đạo quân tìm mãi đêm hôm đó cũng không thấy nàng đâu . Ba ngày sau xác nàng trôi dạt vào phía nam của lòng sông , dân làng nhặt được an táng cạnh bờ sông bên hòn núi nhỏ thuộc đất Hòa Phong . Lương Phù Gia thương tiếc nàng vô bờ bến đã viết sớ dâng vua phong nàng là liệt nữ .
Sau khi phá tan thành giặc , bình định vùng đất . Lương Phù Gia lệnh cho ba quân khai khẩn lập ấp vùng Thành Hồ và ông tổ chức làm đám cưới cho con trai với Cao tiểu thơ để tỏ lòng thành kính theo ước nguyện vị tướng của mình. Quân và dân đất Phú thương tiếc công lao của hai vợ chồng vị tướng tử trận nên đã lập đền thờ. Bên nay sông có Hòn Dinh tục gọi Dinh Ông - Cao cát . Nhìn qua bên kia sông tục gọi là Gềnh Bà –nữ tướng Lê Sương . Quanh năm ông bà đầu gối, tay ấp phù hộ dân sinh trù phú ,yên tịnh gió hòa, ngàn đời ấm no hạnh phúc…
0000oooooo0000
Nắng ấm mùa xuân trải dài trên dãy Hòn Ông , anh Năm Thi cùng đồng chí trưởng phòng Tài Chính-Kế Hoạch vượt đèo, đạp núi luồn sâu vào cánh rừng trơ trọi trá . Sau khi lội bộ chán chê ở khu vực mật khu xưa xã Hòa Định Đông mệt mỏi nhừ hai đầu gối anh quay lại đứng trên đỉnh Hòn Ông cao chót vót nhìn xuống lòng Thành Hồ . Xa xa phía đông là thị trấn Phú Hòa tương lai còn đang nham nhở đất cát – công trường bụi bay mù mịt. Anh Năm băn khoăn suy nghĩ về định hướng, tương lai kinh tế –xã hội , quốc kế dân sinh phải bắt đầu từ đâu ? như thế nào ? Những câu hỏi liên tiếp đặt ra, thách thức của một huyện mới thành lập . Đầu óc anh căng lên với một bài toán hóc búa, khó khăn mà lời giải còn đang chờ phía trước.
Ngồi nghỉ chân trên tảng đá rộng, anh Năm Thi ngả lưng cho đỡ mỏi . Nhắm nghiền lại đôi mắt thấy cái đói, cái nghèo của dân cứ hiển hiện,cày xới, cắn xé . Anh cảm thấy nao lòng, người mụ mẫm, mông lung… từ đâu đó bên cạnh anh một tràng cười khoan khoái vút lên không gian , vang vọng xuất hiện một lão tướng râu dài, mặt nhân hậu-độ lượng. Anh Năm bất ngờ vụt hỏi :
- Ông là ai sao tôi thấy lạ quá ?
- Ta là Cao Cát ngoại tổ của ngươi đây ! Quận công Lương Văn Chánh là chỗ sui gia với ta và cũng là nội tổ của ngươi đấy ! Ngươi là hậu duệ đời thứ mười sáu của ta và quận công , ta biết ngươi đang gặp khó khăn trước một cơ hội – thách thức của huyện mới thành lập phải không nào ?
- Thưa ngoại tổ ! Sao người biết được nỗi lòng của hậu duệ ?
- Lại một tràng cười ha hả, chói tai ! Cao Cát quát mắt tiếp lời : Ta nằm đây đã gần hết nửa thiên niên kỷ làm sao không biết được trời đất, vạn vật đổi thay, làm sao mà không biết ngươi đang suy nghĩ điều gì ! Thôi được ! ngươi là con cháu của ta, ta có vài lời điềm chỉ cho ngươi rõ : Vùng đất Phú Hòa, thị trấn tương lai với các cửa ngõ đông, tây, nam ,bắc nối liền có phương vị phong thủy rất tốt. Năm trăm năm trước ta và quận công Lương văn Chánh đã không tiếc máu xương đẩy đuổi quân thù , đưa dân đến khai khẩn lập ấp, xây dựng một vùng đất giàu về nông nghiệp , giỏi về tiểu thủ công nghiệp với các làng nghề truyền thống lâu đời. Nhưng nay đã khác xưa , thời của ngươi văn minh -hiện đại phải làm giàu từ công nghiệp, kêu gọi khuyến khích đầu tư , xây dựng cơ sở hạ tầng , phát triển dịch vụ, du lịch…làm gì thì làm nhưng đừng quên rằng có những nghề truyền thống lâu đời đã mai một , có nguy cơ mất đi phải khôi phục, chăm lo phát huy nội lực, không thể lãng quên quá khứ. Tiền của bỏ ra lo cho dân , từ bây giờ phải đào tạo, phát huy vai trò trách nhiệm của cán bộ lãnh đạo từ cơ sở . Quan tâm, sát dân chỉ cho dân làm kinh tế , đó là điều cốt lõi làm cho dân giàu ,huyện mạnh đưa huyện lỵ phát triển tầm vóc –hiện đại xứng đáng với cha ông . Trả về đúng nghĩa với tên gọi ngày xưa vùng đất địa linh , thủ phủ một thời oanh liệt . Nói xong một mạch Cao tướng quân vuốt râu cáo biệt !
- Anh Năm Thi còn có nhiều điều trăn trở, tuy những điều Cao tướng quân nói anh đã nắm được nhưng muốn sâu sắc hơn nên giật giọng : Ngoại tổ khoan đã ! Xin người nói rõ từng vấn đề cụ thể để hậu duệ được tường trần !
- Ta nói bấy nhiêu đó đủ rồi ! Còn những việc làm cụ thể , với tài trí thông minh , đầy kinh nghiệm ngươi tự nghĩ , sáng tạo áp dụng vào thực tế .Ta tin chắc trong tương lai dân sẽ giàu , huyện sẽ mạnh và tên tuổi của ngươi sẽ được lưu truyền mãi hậu thế ! Chào ngươi ! Ta đi đây…
Anh Năm Thi chợp mắt giật mình , người vã mồ hôi hột . Trời đã đứng trưa, nắng gắt . Anh vội vã xuống núi , mỉm cười, tự tin cho một vùng đất tương lai hứa hẹn, đầy ắp dự định…
- Bẩm Quận công ! Cao tướng quân đã tử trận . Đang ngồi trên con thiên lý mã, quận công bước xuống đi bộ lẩm nhẩm :
- Chỉ có một chiếc thành cỏn con thế này mà đã bao phen hao binh tổn tướng, có lẽ ta phải đích thân mới thâu tóm được chăng ? Lương Phù Gia cuối xuống đỡ phu nhân Cao tướng quân đứng dậy rồi quỳ gối bên xác viên tướng của mình lòng thắt lại , ruột đau như cắt . Ông lần lượt rút từng mũi tên trên người Cao Cát , xếp lại vạt áo ngay ngắn . Từ trong lồng ngực của viên tướng tử trận bật ra bức huyết thư , quận công hồi hộp mở ra xem, thư viết :
“ Gửi chủ tướng Lương Phù Gia !
Bì chức tài hèn sức mọn, không hoàn thành sứ mệnh bị chết vào tay giặc, thật đáng hổ thẹn lương tâm. Nay bì chức có đứa con gái tên là Cao Linh Lan vừa tròn mười tám tuổi, mong chủ tướng thương tình tác hợp với Lương công tử để cháu có nơi nương tựa mai này. Được điều ân đức đó, bì chức chết cũng được nhắm mắt và ngậm cười nơi chín suối …”
Kính thư
Cao Cát
Lương Phù Gia xem xong trao bức huyết thư lại cho nàng Lê Sương, ông lệnh cho ba quân dừng lại vùng đất Gò Dưa, dựng trại án binh bất động . Đêm đó ông long trọng tổ chức truy điệu Cao tướng quân theo nghi thức vương triều . Đêm vùng đất hoang sơ lung linh huyền ảo , lửa cháy đỏ rực cả góc trời . Xác Cao tướng quân hỏa thiêu bỏ vào chiếc thùng vuông bằng gốm sứ. Quận công đích thân trao cho nàng Lê Sương và căn dặn :
- Phu nhân hãy trở về quê lo tang chế cho Cao tướng quân và chăm sóc tiểu thơ đợi ta phá xong thành này sẽ lo hôn sự cho hai con !
- Thưa quận công ! Lê Sương lắc đầu buồn bã : Thù chồng chưa trả , nợ nước chưa đền, thần thiếp quyết theo chủ tướng diệt giặc đến hơi thở cuối cùng. Nếu chủ tướng coi thiếp là nữ nhi thường tình , thì thiếp sẽ quyên sinh để tỏ tấm lòng thành . Nói dứt lời Lê Sương rút gươm quay ngược vào người không do dự . Quận công nhanh như cắt gạt lưỡi gươm lắc đầu bất lực :
- Nếu phu nhân nhất quyết như thế, ta đồng ý để nàng giết giặc trả thù chồng, nhưng để bảo toàn lực lượng , tránh thương vong đổ máu cho ba quân ta tiếp tục lui binh về phía địa phận Long Phụng , đây là vùng đất trù phú , bằng phẳng tiện lợi trong việc dụng binh, hiến kế lâu dài chinh phục vùng đất Thành Hồ !…
00000oooo0000
Ngày tháng trôi đi Quận công ăn không ngon, ngủ không yên vắt nát óc không biết đánh bằng cách nào nhanh nhất, hiệu qủa nhất . Nàng Lê Sương cùng với một số kỵ binh giả dạng dân thường đi sâu vào các ngõ ngách của vùng đất Thành Hồ nghiên cứu địa hình, địa vật. Thành nằm nép mình bên dòng Sông Ba, có bốn cửa chính và bốn cửa phụ . Giữa thành có một con lạch của Sông Ba xẻ qua . Cửa Nam , Bắc và Đông lúc nào cũng có quân lính canh phong cẩn mật. Duy nhất cửa Tây bỏ ngỏ. Nàng Lê Sương hồ nghi, có lẽ kế dụ địch , hay ẩn ý nào chăng ? Nàng quyết chí tìm cho ra nguyên cớ .
Đạp lên Hòn Dinh sương khói mịt mờ, nhìn xuống lòng Thành Hồ như lòng chảo thu gọn trong lòng bàn tay . Cửa Tây âm u , hoang vắng không một bóng người . Lê Sương mệt mỏi nằm xuống tản đá mắt híp lại thiếp đi trong vô định . Đang mơ màng nàng loáng thấy một người tướng mạo phi thường cầm thương từ trong sương khói bước ra . Nàng thảng thốt:
- Hình như tướng công của thiếp thì phải ?
- Ừ ! Ta là phu quân của nàng đây ! Phu nhân có biết vì sao ta tử trận không ?
- Tướng công !!!hãy chỉ cho thiếp biết để thiếp trả thù cho chàng .
- Cao Cát mỉm cười nghiêm nghị : Nàng là con cháu dòng tộc nhà Lê, thông kim bát cổ Thành Hồ xây dựng theo kiến trúc ngũ hành bát quái, ta tử trận vì đã đi nhầm vào cửa tử , nàng hãy bẩm báo điều đó cho chủ tướng , chúc nàng thành công trả được món nợ –ta đi đây! Nói xong Cao tướng quân cỡi mây đi mất . Lê Sương hét tướng lên :
- Tướng công !Tướng công !!! chờ thiếp nói đôi lời đã !Nàng với tay theo hụt hẫng , đập vào cành cây giật mình tỉnh giấc xung quanh vắng lặng như tờ…
Lê Sương bẩm báo điều mắt thấy tai nghe do phu quân nàng chỉ điểm cho Lương Phù Gia biết . Nàng và Quận công bàn đi, tính lại trên tấm bản đồ có vẽ chi chít hình bát quái . Như thấu hiểu nỗi lòng chủ tướng , nàng Sương khẳng định chỉ có đi từ cửa Nam , nó là cửa sinh mới công phá được thành . Nhưng cửa Nam quang lộ hẹp, một bên là sông nước , một bên thành quân giặc án ngữ lối đi canh phòng cẩn mật , một con kiến cũng không lọt qua đánh vào đâu phải dễ? Dù có khó khăn cách nào cũng phải bắt đầu từ cửa Nam ! Lương Phù Gia nở nụ cười thật tươi, mãn nguyện . Ông thốt lời cám ơn nàng Lê Sương đã lao tâm, khổ lực hiến kế, nàng quả là người uyên bác trận đồ…
Tướng Trần Tài cùng Lê Sương dẫn bốn đạo binh cùng hai mươi chiến thuyền bí mật đêm khuya ngược dòng Sông Ba áp sát gần cửa thành Nam . Phía đông dọc quan lộ tướng tiên phuông Văn Phong dẫn hai đạo binh đánh trước vào cửa Bắc để nghi binh. Bên cạnh đó Quận công Lương phù Gia chỉ huy sáu đạo binh thẳng tiến đến Thành Hồ phối hợp đạo binh Trần Tài công phá cửa thành Nam.
Đây là thành lũy cuối cùng của quân giặc . Đúng như dự định của quận công và nàng Lê Sương cửa Bắc bất ngờ bị Văn Phong đánh gắt quân giặc tập trung chống đỡ . Cửa Nam chúng lơ là, nới lỏng mất cảnh giác . Ba giờ sáng Trần Tài, Lê Sương cùng với những chiến binh đuờng thủy đột nhập công phá cửa Nam với sự trợ giúp của đạo binh chủ tướng . Với sức mạnh như nước vỡ bờ quân giặc chỉ cầm cự được nửa giờ sau đó tan rã như ong vỡ tổ . Tướng giặc đứng đầu bảo vệ Thành Hồ thất trận tháo cửa thành phía đông cùng gia quyến bỏ chạy về phương nam chấm dứt một chuỗi dài thời gian cai trị .
Lúc công phá cửa nam vì trời tối không cảnh giác Lê Sương bị một mũi tên hất nàng xuống nước , Trần Tài chỉ đạo quân tìm mãi đêm hôm đó cũng không thấy nàng đâu . Ba ngày sau xác nàng trôi dạt vào phía nam của lòng sông , dân làng nhặt được an táng cạnh bờ sông bên hòn núi nhỏ thuộc đất Hòa Phong . Lương Phù Gia thương tiếc nàng vô bờ bến đã viết sớ dâng vua phong nàng là liệt nữ .
Sau khi phá tan thành giặc , bình định vùng đất . Lương Phù Gia lệnh cho ba quân khai khẩn lập ấp vùng Thành Hồ và ông tổ chức làm đám cưới cho con trai với Cao tiểu thơ để tỏ lòng thành kính theo ước nguyện vị tướng của mình. Quân và dân đất Phú thương tiếc công lao của hai vợ chồng vị tướng tử trận nên đã lập đền thờ. Bên nay sông có Hòn Dinh tục gọi Dinh Ông - Cao cát . Nhìn qua bên kia sông tục gọi là Gềnh Bà –nữ tướng Lê Sương . Quanh năm ông bà đầu gối, tay ấp phù hộ dân sinh trù phú ,yên tịnh gió hòa, ngàn đời ấm no hạnh phúc…
0000oooooo0000
Nắng ấm mùa xuân trải dài trên dãy Hòn Ông , anh Năm Thi cùng đồng chí trưởng phòng Tài Chính-Kế Hoạch vượt đèo, đạp núi luồn sâu vào cánh rừng trơ trọi trá . Sau khi lội bộ chán chê ở khu vực mật khu xưa xã Hòa Định Đông mệt mỏi nhừ hai đầu gối anh quay lại đứng trên đỉnh Hòn Ông cao chót vót nhìn xuống lòng Thành Hồ . Xa xa phía đông là thị trấn Phú Hòa tương lai còn đang nham nhở đất cát – công trường bụi bay mù mịt. Anh Năm băn khoăn suy nghĩ về định hướng, tương lai kinh tế –xã hội , quốc kế dân sinh phải bắt đầu từ đâu ? như thế nào ? Những câu hỏi liên tiếp đặt ra, thách thức của một huyện mới thành lập . Đầu óc anh căng lên với một bài toán hóc búa, khó khăn mà lời giải còn đang chờ phía trước.
Ngồi nghỉ chân trên tảng đá rộng, anh Năm Thi ngả lưng cho đỡ mỏi . Nhắm nghiền lại đôi mắt thấy cái đói, cái nghèo của dân cứ hiển hiện,cày xới, cắn xé . Anh cảm thấy nao lòng, người mụ mẫm, mông lung… từ đâu đó bên cạnh anh một tràng cười khoan khoái vút lên không gian , vang vọng xuất hiện một lão tướng râu dài, mặt nhân hậu-độ lượng. Anh Năm bất ngờ vụt hỏi :
- Ông là ai sao tôi thấy lạ quá ?
- Ta là Cao Cát ngoại tổ của ngươi đây ! Quận công Lương Văn Chánh là chỗ sui gia với ta và cũng là nội tổ của ngươi đấy ! Ngươi là hậu duệ đời thứ mười sáu của ta và quận công , ta biết ngươi đang gặp khó khăn trước một cơ hội – thách thức của huyện mới thành lập phải không nào ?
- Thưa ngoại tổ ! Sao người biết được nỗi lòng của hậu duệ ?
- Lại một tràng cười ha hả, chói tai ! Cao Cát quát mắt tiếp lời : Ta nằm đây đã gần hết nửa thiên niên kỷ làm sao không biết được trời đất, vạn vật đổi thay, làm sao mà không biết ngươi đang suy nghĩ điều gì ! Thôi được ! ngươi là con cháu của ta, ta có vài lời điềm chỉ cho ngươi rõ : Vùng đất Phú Hòa, thị trấn tương lai với các cửa ngõ đông, tây, nam ,bắc nối liền có phương vị phong thủy rất tốt. Năm trăm năm trước ta và quận công Lương văn Chánh đã không tiếc máu xương đẩy đuổi quân thù , đưa dân đến khai khẩn lập ấp, xây dựng một vùng đất giàu về nông nghiệp , giỏi về tiểu thủ công nghiệp với các làng nghề truyền thống lâu đời. Nhưng nay đã khác xưa , thời của ngươi văn minh -hiện đại phải làm giàu từ công nghiệp, kêu gọi khuyến khích đầu tư , xây dựng cơ sở hạ tầng , phát triển dịch vụ, du lịch…làm gì thì làm nhưng đừng quên rằng có những nghề truyền thống lâu đời đã mai một , có nguy cơ mất đi phải khôi phục, chăm lo phát huy nội lực, không thể lãng quên quá khứ. Tiền của bỏ ra lo cho dân , từ bây giờ phải đào tạo, phát huy vai trò trách nhiệm của cán bộ lãnh đạo từ cơ sở . Quan tâm, sát dân chỉ cho dân làm kinh tế , đó là điều cốt lõi làm cho dân giàu ,huyện mạnh đưa huyện lỵ phát triển tầm vóc –hiện đại xứng đáng với cha ông . Trả về đúng nghĩa với tên gọi ngày xưa vùng đất địa linh , thủ phủ một thời oanh liệt . Nói xong một mạch Cao tướng quân vuốt râu cáo biệt !
- Anh Năm Thi còn có nhiều điều trăn trở, tuy những điều Cao tướng quân nói anh đã nắm được nhưng muốn sâu sắc hơn nên giật giọng : Ngoại tổ khoan đã ! Xin người nói rõ từng vấn đề cụ thể để hậu duệ được tường trần !
- Ta nói bấy nhiêu đó đủ rồi ! Còn những việc làm cụ thể , với tài trí thông minh , đầy kinh nghiệm ngươi tự nghĩ , sáng tạo áp dụng vào thực tế .Ta tin chắc trong tương lai dân sẽ giàu , huyện sẽ mạnh và tên tuổi của ngươi sẽ được lưu truyền mãi hậu thế ! Chào ngươi ! Ta đi đây…
Anh Năm Thi chợp mắt giật mình , người vã mồ hôi hột . Trời đã đứng trưa, nắng gắt . Anh vội vã xuống núi , mỉm cười, tự tin cho một vùng đất tương lai hứa hẹn, đầy ắp dự định…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét