1 thg 11, 2008

HAI NGƯỜI ĐÀN BÀ



Anh phải về thôi ! Trời sắp tối rồi, tôi đẩy chiếc chăn sang bên, định vùng dậy . Nhạn đưa vòng tay ôm siết năn nỉ :
- Nằm thêm chút nữa đi anh ! Anh đi em buồn lắm .
- Thế sao mười năm qua phòng không chiếc bóng em vẫn hồng hào, phơi phới ? Tôi dùng ngón tay trỏ dí dí vào trán Nhạn . Em áp sát bộ ngực căng tròn vào ngực tôi lém lỉnh :
- Ăn quen, nhịn không quen. Mười năm biết bao người đàn ông nhìn em thèm khát, muốn lột trần thân xác khi đối mặt ! Em nào rung động .Vậy mà từ khi gặp lại anh, em mới biết thế nào là cảm giác của ái ân .
- Người chồng quá cố của em, không mang lại hạnh phúc gì ư ? Tôi nhìn lên trần nhà lơ đãng.
- Ngắn ngủi quá ! Còn trẻ con quá , đột ngột quá . Em chưa chuẩn bị hành trang chuyện chăn gối vợ chồng thì anh ấy ra đi. Phải chi ngày ấy em bất chấp mọi rào cản chờ anh, thì ngày nay đâu đến nỗi nào. Giọng Nhạn buồn buồn sâu lắng. Tôi gì lấy em , vuốt mấy cọng tóc loà xoà trước mặt, hôn lên đôi môi xinh xắn, Nhạn cong người , hơi thở dồn dập. Anh tham quá. Nhạn mê ly nhắm nghiền đôi mắt. Tôi chồm lên. Gương mặt em vẫn đẹp như thiên thần …
Hai mươi tư tuổi ,mới học năm ba của đại học , một ngày hè ở quê người bạn chí cốt thì gặp Nhạn. Bộ đồ bà ba màu thiên thanh đã làm điêu đứng lòng anh khi em khoả nước ở bến sông. Em người thôn nữ đẹp đến mê hồn . Tôi đờ người mụ mẫm khắc nhìn. Em chúm chím vô tư, hồn nhiên lạ . Tôi dắt chiếc xe đạp lẽo đẽo theo em như gã si tình. Em chân đất, tay trần dưới nắng chiều tha thướt .Tôi đùa : Sỏi đá dưới chân em chắc cũng phải mềm lòng .Em hứ cái cốc vụt miệng : Đừng tâng bốc kẻ quê mùa, mà ông là ai sao cứ theo tui hoài thế ? Ồ ! Tôi kẻ qua đường lỡ bước gặp mỹ nhân . Nếu cho phép xin được chết vì em ? Ông nói gì xa xôi, tui hổng hiểu . Mà thôi ông đi đi , nhà tui gần tới nơi rồi . Bố mẹ tui khó tính lắm . Chào anh ! em đổi cách xưng hô . Tôi dừng lại như ai hớp hồn . Em ngoái đầu cởi mở, nụ cười rạng rỡ chỉ tay : Đó ! Đó ! Ngôi nhà tranh gần đập nước, lúc nào rảnh ghé chơi . Em tên Nhạn .
Nhà em nghèo lắm ! Nhạn than thở , khi lần đầu tôi đến . Ba mờ mắt do căn bệnh hiểm nghèo. Mẹ bị chứng đau đầu kinh niên không thuốc chữa. Nhạn phải bỏ học giữa chừng năm lớp mười một để phụ giúp gia đình nuôi đàn em nheo nhóc. Tôi chia xẻ gánh nặng, nhọc nhằn mà em phải chấp nhận.Mẹ em rất thương tôi . Hai tháng kết thúc đợt hè phải tựu trường , tôi tỏ tình làm em bối rối .Nội tâm cày xới dữ dội . Đêm cuối cùng của cuộc chia tay, em cảm nhận tình tôi trao gửi thật lòng, vững chắc. Nhưng đêm trắng cũng là đêm nghiệt ngã . Ba em chỉ vì một chút nóng nảy, thiếu kiềm chế, khi hai đứa ngồi tâm sự đến hai giờ sáng , ông bất thần rút chiếc roi tre vụt vào đầu Nhạn, báo hại tôi phải đưa tay ra đỡ bị vạ lây. Tôi xin lỗi ông , vì đã làm phiền đến gia đình. Ông đánh chỉ vì lý do rất đơn giản, không nên thức khuya giữ gìn sức khoẻ, để ngày mai còn phải lao động. Thật tồi tệ . Tôi rời xa em tâm trạng đầy bất ổn . Em khóc hết ngày hôm sau sướt mướt, bỏ ăn . Ba phải năn nỉ . Mẹ dần nghiến ông ta bằng lời một trận ra trò .Tôi viết thư đều đặn, em trả lời đúng hẹn . Mùa xuân năm ấy tôi và em ngập tràn hạnh phúc . Đùng một cái, ba tháng sau tin em lấy chồng. Nhận điện tín , anh về gấp, chắc em chết mất . Sức nặng đè lên tôi như bom tấn . Em lén lút gặp, ngả vào lòng tôi run rẩy, tạ lỗi. Sức ép của gia đình, họ tộc quả là kinh khủng. Em không khóc, nhưng nghẹn lời . Cứ để mặc cho tôi phán xét. Chồng chưa cưới của em quê mùa cục mịch, da tái, tay chân thô ráp, chỉ được nhà giàu . Em bỏ tình duyên, dứt nón ra đi, theo chồng hoảng hốt đến ngây ngô, tội nghiệp…
- Anh nghĩ gì mà cười một mình ? Nhạn rúc rúc mái tóc vào cổ tôi.
- Chuyện ngày xưa giữa anh và em ấy mà . Tôi quay lại cạ cạ sống mũi của mình vào mũi của em.
-Ngày ấy em mà dũng cảm, thì anh hết đời !Nàng gát chân lên người tôi với nụ cười mãn nguyện. Ờ mà sao bao nhiêu năm rồi, anh cũng không lấy vợ nhỉ ? Tôi cười không thành tiếng, em chùng xuống như đụng đến nỗi đau, thì thầm .Em không để mất anh nữa đâu, chỉ trừ trường hợp…Trường hợp gì ? Hổng nói. Thôi chết ! Quá muộn . Anh về đây . Tôi mặc quần áo, bước nhanh ra cửa. Đêm đã lên đèn . Em đứng nơi hàng hiên dõi mắt đến khi xe tôi mất hút…
****************

Từ từ anh , chờ con gái ngủ đã . Tôi bế Duyên đi lòng vòng trong khoảnh sân nhà em . Đêm của vùng quê thật yên tĩnh, đầy ánh trăng vàng. Em tròng hai tay vào cổ tôi . Nụ hôn từ từ di chuyển: mắt, mũi, má, lên mái tóc, dí dí lên ngực . Em giãy nảy khúch khích, độ cảm giác tăng dần, tăng dần . Mùi da thịt, mùi tóc hương bồ kết của em thơm tho không lẫn vào đâu được. Tám năm rồi kể từ đêm đầu tiên anh biết thế nào là rung động mãnh liệt,sung sướng tột cùng của tuổi trai gái yêu đương . Em cho anh hết tất tần tật Nhưng anh đã dừng lại, khi thân thể em không còn mảnh vải che thân .Em rưng rức khóc, hờn dỗi, anh phải dỗ dành .
- Kìa anh ! Vào nhà, kẻo hàng xóm người ta thấy, kỳ lắm . Duyên bấu víu đạp đạp chân ở khoảng không.
- Mặc kệ ! Để họ chiêm ngưỡng thấy tình yêu của chúng ta đẹp nên thơ. Tôi hôn tới tấp, mạnh mẽ như muốn nuốt chửng em . Duyên thều thào đứt quãng.
- Ngộp quá ! Em gần tắt thở rồi đây nè.
- Duyên này ! Sao anh hôn em mãi không biết chán ? Tôi bước lên bậc tam cấp.
- Em cười hàm răng trắng đều trêu lại: Tại vì em lúc nào cũng đẹp, đẹp hơn hẳn ngày xưa ấy.
- Đúng là gái một con…Tôi dứ dứ chiếc cằm vào trán , đặt Duyên xuống giường, em im lặng cảm nhận bàn tay tôi lần lượt mở từng cúc áo bật ra. Tôi và em hừng hực như cơn lũ. Buông thả, bồng bềnh, quằn quại, cào cấu, âu ếm, vuốt ve. Em xoay người quấn lấy tôi như sợ mất. Hai đứa đối mặt hơi thở trải đều . Tôi lại hôn em
- Duyên ơi ! Gì hả anh ?
- Chồng em chết đã hơn ba năm, em còn trẻ đẹp sao không đi bước nữa ?
- Hâm ! Chuốc vạ vào thân, có khối đàn ông đu theo em như đỉa đói, toàn thứ ba trợn, mục đích chỉ thoả mãn nhục dục, làm gì có tình yêu chân chính.
- Sống một mình không sợ đấng mày râu thích em giở thói làm càng ?
-Còn khuya ! Em nghiêm khắc với bản thân, không buông thả ,em có cách đối nhân xử thế. Hơn nữa từ khi chồng em nát rượu rồi bệnh tật qua đời ,lại nghĩ tới anh, nghĩ như chưa bao giờ được nghĩ .Em có lỗi với anh nhiều quá, hối hận đã muộn. Càng nghĩ,càng thương anh đến độ bàng hoàng. À ! Em cho anh xem cái này. Duyên bước khỏi giường như con mèo, bật công tắc phòng ngủ của con, lôi ra chiếc va ly cũ kỹ. Thư ! Một chồng thư được sắp xếp cẩn .Duyên đặt lên giường rồi đi rót nước. Trời đất ! Những lá thư cách đây gần tám năm tôi viết cho em ở trường đại học. Cầm từng cái, từng cái tôi thẫn thờ, đau đáu…
Nhạn lấy chồng, tinh thần tôi suy sụp hoàn toàn may nhờ cô bạn gái động viên, khích lệ,chia xẻ tôi mới bình tâm . Hè năm thứ tư, tôi lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm miệt vườn. Ba giờ chiều từ nhà người bạn, đạp xe ra quang lộ như ma đuổi . Ngoặc vòng cua ngang đến cửa hàng thương nghiệp, tôi bị nguyên thau nước lạnh ụp vào người. Cũng may nước sạch .Quần áo ướt khác nào chuột lột . Em bối rối vụng về , mặt ửng đỏ, rồi tái xanh, khúm núm tạ lỗi ! Đường bụi quá em …không cố ý . Tôi nhăn nhó cười trừ cởi áo vắt nước, cửa hàng vắng vẻ . Lôi đống giấy tờ cho em hơ lửa . Tôi ngồi nhìn bàn tay búp măng xoay trở. Gương mặt em đẹp trinh nguyên đến độ thuần khiết . Không man rợ, bóng bẩy, kiêu sa . Đôi mắt em tròn đen hạt nhãn . Cái nhìn đầu tiên đầy thiện cảm . Miệng nói mới có duyên làm sao . Thật kỳ lạ ! Hình như định mệnh sắp đặt cho tôi gặp em . Em mất mẹ từ lúc lên ba, cuộc đời tự lập đã giúp cho em nhiều bản lĩnh , thế nhưng đường tình đầy sóng gió, trắc trở. Đám bạn cùng lứa ngán ngẩm bảo em “hồng nhan bạc phận ”. Tôi tỏ tình không gào thét, anh yêu em. Không thủ thỉ ỉ ôi bi luỵ. Tôi thật thà đến khô khốc : Làm vợ anh nghe Duyên ? Em ngập ngừng từ chối : Không ! Một lần trả của, coi như một lần em đã lấy chồng, đâu còn xứng đáng hả anh . Ối dào ! Thằng chồng chưa cưới đốn mạt , sắp có vợ đến nơi đi quan hệ người khác có con, em bỏ là phải. Anh không quan tâm chuyện đó. Nhận lời đi em ! Để thư thả em nghĩ đã...
- Cô Duyên ! Giải quyết dứt điểm chuyện chồng con, cưới xin chưa, đi quan hệ với người khác. Cái thằng bị trả của đi quậy. Khi tôi đứng bên em một buổi tối văn nghệ sân khấu lộ thiên.
- Vô duyên ! Tôi với anh chả còn gì nữa, anh là thứ đàn ông thối tha, đã vậy mà không biết nhục còn đi rêu rao giữa thanh thiên bạch nhật . Duyên giận giữ nhát gừng.
- A ! Cô chửi tôi . Hắn sấn tới tát Duyên . Tôi đưa tay chộp, bẻ trái ra sau, hắn la ôi ối, mọi người tập trung đông nghịt chế giễu. Em xấu hổ giục:Về đi anh.
Từ đó trở đi , hắn quậy Duyên đến tanh bành xúi quách. Đi đâu, gặp bất cứ chỗ nào, thấy Duyên nói chuyện với ai, hắn xộc tới với điệp khúc chuyện chồng con .Nản chí, Duyên không dám ra đường, sợ gặp người quen . Em nhào vào lòng tôi nức nở. Bí quá tôi đưa em đến báo cáo chính quyền, đến tận nhà gặp bố mẹ của hắn . Bị chính quyền đưa ra kiểm điểm trước dân, phần thì bố mẹ chửi rủa đào bới, hắn quê mùa, thất sủng, tu chí . Duyên thoát nợ, yêu tôi hạnh phúc tận trời xanh. Trước lúc về trường tôi bảo: Ráng giữ gìn sức khoẻ,chờ anh năm học cuối nhé . Em tươi như hoa buổi sớm . Tôi đi em dùng dằn, níu kéo, không muốn cho tôi rời bước…
Một mình, ngày ngày bán hàng , kẻ vào ra tấp nập .Em là hoa khôi của làng xã. Biết bao chàng trai dòm ngó, chọc ghẹo, tán tỉnh. Đúng là hoạ vô đơn chí. Chẳng biết từ bao giờ, có chàng thanh niên tuấn tú phải lòng em, đến cửa hàng trồng cây si, sáng sáng, chiều chiều . Người nào nói chuyện với em, chàng ta đến vỗ vai “ cô ấy là người tình của tớ ” đừng đụng vào. Bực quá, Duyên quát tháo với anh ta một trận, nhưng hắn cười hề chẳng tự ái . Ngày kia em ra chợ, giữa đường gặp hắn. Bất chấp mọi người chung quanh, hắn nhào đến ôm em . Duyên rụng rời tay chân, quăng giỏ, la lớn giãy dụa, thoát khỏi, hắn lao theo. Trái tim em đập loạn xạ, thình thịch, lồng ngực muốn vỡ tung .Có mấy chị lớn tuổi đi đường bất bình, phang đòn gánh vào đầu .Hắn bỏ chạy. Hôm sau lại mò đến cửa hàng . Duyên cảm thấy bất an, điện tín “ anh về gấp, sức chịu đựng của em có hạn ”.
Tưởng ai, hoá ra hắn và gia đình hắn là chỗ tôi quen biết từ lâu . Sự xuất hiện đột ngột của tôi làm hắn choáng váng .Tôi mời hắn chai bia tuyên bố : Duyên là vợ chưa cưới của tớ, đừng làm chuyện vô bổ, mích lòng người khác. Hắn trố mắt nhìn tôi lắc đầu, đứng dậy lủi thủi như kẻ bại trận. Đêm đó tôi ở với Duyên đến sáng đi ngay. Em mặt méo xệch, hờn mát, trách cứ sao không chơi ít ngày đỡ nhớ, làm gì như ra chiến trận …
Năm tháng sau nhận tôi nhận thư, kèm theo thiệp cưới . Duyên lấy chồng , đất trời chao nghiêng, sạt lở sắp nổ tung . Tôi về ! Đi như mây gió. Đừng nói gì nữa nghe anh . Nói nữa em điên mất . Phải nói ! Nói cho hết. Tôi gào thét . Thôi em xin anh mà ! Ba già rồi ,em phải nghe lời ổng . Thế là tan tác cuộc tình , tôi vuốt nước mắt em lòng đầy lạnh giá…
- Anh ! Làm gì thừ người ra kia ? Duyên để ly nước lên bàn, nhào tới đè lên người, làm tôi bật ngửa ra giường . Tôi mơn trớn .
- Ngày ấy em yêu anh đến thế là cùng , sao bỏ anh đi lấy người khác ? Đang cao hứng bỗng dưng em xụ mặt kể lể :
- Nghĩ lại mới thấy dại . Em mất niềm tin nhiều quá .Mất niềm tin mất tất cả . Em thật mơ hồ, đãng trí , khi nghe cha tác động anh ra truờng làm gì có chuyện cưới em. Khối cô trẻ đẹp, giàu có, trình độ, em đâu tương xứng, đừng nằm mơ . Thật buồn cười . Lập trường tư tưởng lung tung.
- Hồ đồ ! Hết sức hồ đồ. Tôi tặc lưỡi . Sao không đốt hết thư giữ làm chi, chồng em lúc còn sống không ghen à ?
- Ghen giữ lắm ! Chỉ cần nhắc tên anh đủ mệt, huống hồ những bức thư.
- Vậy là em dấu kín bí mật tình riêng .
- Duyên bẽn lẽ như thời con gái : Chiếc valy này chị dâu em cất, mới mang về từ lúc mãng tang . Thôi ngủ đi em, khuya rồi . Ý ! Đâu được anh hứa nói chuyện với em tới sáng kia mà . Đời còn dài mà em, tôi ôm Duyên thả lỏng vỗ về. Cảm giác rạo rực tiếp tục dâng trào. Duyên oằn người mãnh liệt . Tôi chìm đắm tận cùng thể xác với người goá phụ tình xưa…
***************************
- Anh Hải !!! Anh Hải mở cửa . Tiếng cổng sắt va chạm
- Ba giờ chiều ngày thứ bảy, còn đang ngái ngủ , tôi bật dậy với giọng : Chờ chút ! Ra ngay đây. Không kịp mang dép, xỏ chiếc quần dài , lật đật mở cổng .Khốn khổ tôi rồi, trước mặt cả Duyên và Nhạn lộng lẫy như tiên nữ giáng trần . Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, sao hai nàng lại gặp nhau cùng đến, y như hẹn trước . Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành .
- Sao anh đờ ra thế ! Không mời bọn em vào nhà ? Họ cười chúm chím.
- Xin lỗi ! Mời vào ! Mời vào. Hai em vào phòng khách, anh lấy ly nước
- Anh ngồi xuống đi , chúng ta có chuyện cần bàn , Nhạn lên tiếng trước.
- Ừ anh nghe đây ! Chắc hệ trọng .
- Anh phải trả lời thật lòng, không dấu diếm ! Đến lượt Duyên nhắc nhở
- Anh Hải ! Nhạn chậm rãi :Giờ đã hơn nửa đời người, cần có mái ấm gia đình, anh phải cưới vợ . Nghe rõ chưa ?
- Cưới vợ ? Tôi gãi đầu bối rối. Duyên dứt khoát :
- Để chấm dứt tình trạng ngày anh đến với Nhạn, đêm anh đến với em, bọn em đã thoả thuận anh được quyền lựa chọn một trong hai đứa .
- Hết nhìn Nhạn, lại nhìn Duyên . Hết Duyên sang Nhạn .Đầu óc tôi ong ong rối rắm .Tôi tìm cách thoái thác: Cho anh suy nghĩ ít hôm ?
- Không được ! Trả lời ngay ! Hai cô đồng thanh.
- Khó xử quá ? Người nào cũng đẹp, người nào anh cũng yêu thương ,cũng tình sâu nghĩa nặng . Cưới ai , bỏ ai ? Hay là cho anh cưới hết hai em ?
-Tham lam quá đấy! Trái tim anh đâu thể chia thành hai nửa .Hạnh phúc không có kẻ thứ ba chen vào. Duyên triết lý.
- Thế thì anh chả cưới em nào ! Khỏi phải ray rứt lương tâm.
- Vậy chúng em về đây ! Từ nay anh đi kiếm vợ, đừng đến nữa . Nhạn , Duyên nắm tay bước đi không ngoảnh lại.
- Hai em từ từ đã, có gì hẵng nói, tôi vọt theo…họ đã rời xa…

********************
Hai mươi sáu năm sau …
Chiều thu , những chiếc lá bàn vàng úa rơi rụng lả tả bên hiên nhà . Tôi ưu tư nhìn qua ô cửa. Mắt xa xăm. Thỉnh thoảng ghìm bút cùng cuốn nhật ký dày cộm. Tôi giờ đã sáu mươi tám . Tuổi gần thất thập cổ lai ly. Đang đăm chiêu trên từng trang viết .Không tiếng động, không lời chào, bà Nhạn, bà Duyên âm thầm đến sau lưng tôi như trên từ trên trời rơi xuống . Nhà cửa bề bộn tứ tung , nhiều chỗ bụi bặm, tơ nhện giăng đầy.Dấu hiệu cho thấy tôi sống không vợ, không con. Duy chỉ chỗ phòng khách tươm tất sạch sẽ. Trên khung cửa sổ hình bà Nhạn, bà Duyên thời con gái, phóng lớn lồng kính, treo trang trọng .Hai bà chạnh lòng đứng lặng im như tờ giấy . Nhìn mái tóc tôi bạc trắng như cước, mắt trũng sâu, râu dài khác nào cụ ông trăm tuổi. Bà Nhạn,bà Duyên không nén được lòng, nước mắt cứ lặng lẽ trào. Đột nhiên tôi ngẩng lên, giương đôi kính sững sờ đến khó tả, thả cuốn nhật ký tay run run , nghèn nghẹn :
- Trời ! bà Duyên, bà Nhạn . Sao lâu quá hai bà mới đến thăm ? Tôi dứng dậy luống cuống va vào chiếc bàn.
- Hai bà vỡ oà rấm rức nhào đến, mỗi người đỡ một cánh tay. Bà Nhạn nói trong nước mắt : Ông Hải ơi ! Sao tự đày đoạ thân xác chi khổ vậy ông ? Bọn em đâu đáng giá để ông tôn thờ đến thánh thiện. Giờ này tưởng ông con cái sum vầy, có cháu bồng bế nào ngờ…Ông có giận hai em không ông Hải ? Duyên để tôi ngồi xuống ghế , nước mắt tiếp tục dàn dụa.
- Tôi xua cánh tay, vuốt ngực nghe tim đau nhói, lắc đầu : Đừng ! Đừng khóc nữa ! Hai em khóc anh…Thuốc !!! Lấy lọ thuốc trên kệ…không kịp, tôi đột quỵ hôn mê…
Bảy giờ sáng hôm sau tôi tỉnh . Bà Nhạn, bà Duyên ngồi bên cạnh chăm sóc. Nhà cửa sạch sẽ khan trang. Hai bà thấy tôi tỉnh rạng rỡ. Tôi sờ soạng, nắm tay Duyên, Nhạn lòng bỗng nao nao, khó tả . Tôi yếu ớt trách cứ, than thở :
- Đời anh có hai người đàn bà để yêu thương,hạnh phúc, khổ đau.Hai em biết không? Ngày ấy anh nghĩ, bọn em hầm rập nhằm thử thách lòng anh, nào ngờ sau vụ đùng đùng bỏ đi , rồi khước từ đẩy đuổi . Thế là hết ! Anh về nuôi hy vọng đến mõi mòn . Hai mươi sáu năm đợi chờ trong tuyệt vọng, bao yêu thương tan tành mây khói . Nhiều đêm anh giật mình thảng thốt, quờ quạng, chăn chiếu ơ thờ. Hai em đã cắt sợi dây vô hình để anh ngụp lặn thời gian, từ đó tạo tim anh căn bệnh hiểm nghèo . Anh cô đơn suốt một đời, giờ lực kiệt hơi tàn, có thể xuôi tay bất cứ lúc nào, may còn có các em trở về anh đỡ tủi. Hai em lấy chồng lần nữa hạnh phúc có được trọn vẹn ?
- Bà Duyên, bà Nhạn lắc đầu nghẹn ngào chực khóc đến nơi : Đừng nói điềm gở nghe anh . Bọn em về đây, để chăm sóc anh những ngày còn lại cuối đời . Trả món nợ ân tình mà anh đã dành hết cho hai em ! Nhạn thổn thức.
- Đừng đùa ! Đừng đùa .Tôi như chim gãy cánh sợ cung tên. Cả hai lần yêu, hành hạ anh thế đủ lắm rồi, còn gì nữa đâu mà lấy. Duyên nhỏ nhẹ : Con cái bọn em đã trưởng thành, hai người chồng sau tất cả đều chia tay.Họ xuất cảnh trời tây .Em và Nhạn giờ là sui gia .
- Sui gia ? Tôi ngạc nhiên gượng dậy, cơn đau tim hoành hành, mặt nhăn nhó .Duyên đỡ tôi nằm xuống, tay xoa ngực thủ thỉ : Con gái em lớn hơn con trai Nhạn ba tuổi, chúng nó thương nhau tác hợp. Đã có cháu nội .Anh có cho hai em ở đây chăm sóc anh không ?
- Không ! Không !!! Tôi vùng dậy hét , ngã rật tiếp tục hôn mê…
Hai ngày nằm im thiêm thiếp, không cựa quậy, chỉ húp chút cháo, uống thuốc trợ tim . Nhạn, Duyên cạn khô nước mắt, sợ tôi chết . Sang ngày thứ ba, tôi vẫn nằm bẹp gí , tai nghe loáng thoáng não nề:
- Anh Hải ơi là anh Hải !!! Anh còn đứa con trai, em đưa nó về gặp anh đây, đừng chết, đừng chết nghe anh ... Bà Nhạn nắm tay tôi lắc lắc.
- Sao ? Em bảo sao ? Anh còn đứa con trai. Tôi choàng mắt gượng người như chiếc lò xo. Trước mặt một cậu thanh niên hào hoa phong nhã, mắt sáng như sao nhìn tôi chằm chặp, có cả vợ con bên cạnh . Cô vợ giống bà Duyên thời con gái như tạc. Tôi ngoắt tay bảo lại gần .Bà Nhạn nén lòng trịnh trọng :
- Đây là bố ruột ! Lại chào đi con .
- Bố !!! Cậu ta nhào tới. Tôi giang tay ôm lấy, sung sướng : Con trai của bố, không ngờ trên đời này bố còn có đứa con . Tôi đưa mắt gọi : Con dâu, cháu nội, hai đứa cũng nhào tới ôm tôi khóc nấc. Bà Duyên, bà Nhạn liên tục lấy khăn tay quệt nước mắt . Sau phút giây thăng hoa hạnh phúc, tôi tức ngực khó thở. Con trai đỡ tôi nằm xuống . Bỗng lúc này tôi sợ chết kinh khủng . Từ sâu tận đáy lòng, tôi kêu bà Nhạn, bà Duyên đến hoảng hốt :
- Hai em và con đưa anh đi bệnh viện nhanh lên, anh còn phải sống với con và cháu .
Tiếng còi xe rú liên hồi .Phút chốc ngôi nhà lặng lẽ . Ngôi nhà ấy là niêm an ủi cuối cùng của đời tôi, khi hai người đàn bà trở về…